Chương : Chắc cái này đắt lắm nhỉ?
Vũ Linh Đan thở dài lắc đầu. Xem ra bà vẫn chưa biết lực sát thương khuôn mặt tươi cười của mình. Suy cho cùng thì không ai muốn đối mặt với một khuôn mặt luôn sầu khổ, thế nên Vũ Linh Đan không nhịn được nhắc lại: “Cho nên mẹ nên cười nhiều hơn, vậy mới có thể khiến chú Bùi si mê mẹ.”
“Con bé hư này, bắt đầu đùa giỡn mẹ đấy à!” Trần Tuyết Nhung mới nhận ra mình bị con gái lừa, nhất thời vừa hờn dỗi vừa tức giận, giả vờ cố ý muốn đánh Vũ Linh Đan, ngược lại bị Vũ Linh Đan né tránh.
Hai mẹ con đùa giỡn một lúc, Trần Tuyết Nhung cũng tháo vòng cổ xuống, đây là nguyên bộ, kim cương chói mắt khiến trái tim Vũ Linh Đan như nhỏ máu.
“Chắc cái này đắt lắm nhỉ?” Vũ Linh Đan không nhịn được nói.
“Đắt đến mấy thì cũng không đắt bằng con. Con là đứa con gái quý giá nhất của mẹ, cho dù là châu báu đắt nhất trên thế gian cũng không thể sánh bằng con.” Trần Tuyết Nhung oán trách nhìn Vũ Linh Đan, sau đó nói.
Vũ Linh Đan không nhịn được xoa tay. Trần Tuyết Nhung hỏi cô sao vậy, Vũ Linh Đan nói thẳng: “Con hơi nổi da gà.”
“Con bé này!” Trần Tuyết Nhung nhẹ nhàng vỗ lên trán Vũ Linh Đan. Vũ Linh Đan không nhịn được cười he he, sau đó vào buồng vệ sinh rửa mặt.
Thấy Trần Tuyết Nhung còn đang gấp chăn cho mình, dường như cô chỉ từng thấy Nguyễn Kim Thanh làm như vậy cho Vũ Hải Yến, khi đó cô không để ý, chỉ cho rằng Vũ Hải Yến làm cành vàng lá ngọc quen rồi. Bây giờ chuyện tương tự xảy ra với mình, cô lại cảm thấy sống mũi cay xè, trái tim cũng đau nhói. Cô dụi mắt, lại nhanh chóng tắm bằng nước lạnh.
Ban đầu khi nghe Trần Tuyết Nhung nói mình là báu vật duy nhất của bà ấy, Vũ Linh Đan đã không nhịn được muốn khóc. Có lẽ cả đời cô chưa từng cảm nhận được quá nhiều tình yêu nên cô không biết mình nên đáp lại tình yêu của người khác như thế nào. Trong cảnh tượng dịu dàng này, cô chỉ có thể dùng những câu nói bông đùa để giảm bớt sự xấu hổ của mình.
“Vũ Linh Đan, mày thật vô dụng.” Vũ Linh Đan soi gương, không nhịn được tự giễu. Mới có chút yêu thương mà đã khiến mày không nhịn được muốn bỏ trốn.
“Đúng là vô dụng.” Vũ Linh Đan thì thào. Cô không nhịn được hít mũi, cảm xúc càng ngày càng nặng nề. Mãi đến khi giọng nói dịu dàng của Trần Tuyết Nhung vang lên từ bên ngoài, cô mới nhanh chóng dùng nước lạnh vỗ mặt, cười đi ra ngoài.
“Kim cương đẹp ghê.” Vừa đi ra, Vũ Linh Đan bắt đầu cười nói. Cười được một lát, cô không nhịn được mắng mình vô dụng, nếu không nói đùa để dời sự chú ý của mình thì chắc cô sẽ bật khóc.
“Con bé này, nếu thích thì sau này mẹ sẽ mua cho con.” Thấy Vũ Linh Đan cười như đứa trẻ, Trần Tuyết Nhung cảm thấy vô cùng xót xe. Chắc là bao nhiêu năm qua, nhà họ Vũ đều dành hết tình yêu cho Vũ Hải Yến mất rồi. Trước kia bà cũng từng thấy Vũ Hải Yến trong yến tiệc nào đó, có thể nói là khí chất phi phàm, ăn diện xa xỉ, nhưng đến lượt con gái mình, một bộ trang sức kim cương đã khiến cô cười tươi như hoa. Trần Tuyết Nhung không nhịn được nhắc lại: “Sau này mẹ sẽ mua cho con trang sức xinh đẹp khác.”
“Đừng.” Vũ Linh Đan vội từ chối. Cô chỉ thuận miệng nói thế mà thôi. Thực ra cô không quá thích đeo mấy thứ này, chẳng những bảo dưỡng rất phiền toái mà còn dễ gặp kẻ trộm.
“Con bé này.” Thấy Vũ Linh Đan nói chuyện càng ngày càng kỳ lạ, Trần Tuyết Nhung cũng bất đắc dĩ lắc đầu. Vũ Linh Đan cười không tim không phổi, nước mắt suýt nữa chảy ra. Trước khi đi, cô không nhịn được ôm Trần Tuyết Nhung, sau đó không nói một lời xách làn váy chạy ra ngoài cửa.
Trần Tuyết Nhung thoáng sửng sốt, sau đó dường như cũng hiểu được tâm tư của Vũ Linh Đan, trong lòng thoáng ấm áp. Bà là phụ nữ, đương nhiên biết con gái mình chỉ trông vô tư, thực ra rất tinh tế, chẳng qua cô không muốn thể hiện mà thôi.
Bởi vì đã trở mặt với nhà họ Bùi nên hai người đi dự tiệc chỉ có thể để Vũ Linh Đan tự lái xe, Trần Tuyết Nhung cầm quà ngồi ghế sau. Bầu không khí trên xe rất ấm áp, nhưng thực ra Vũ Linh Đan lần đầu tiên đi gặp bạn của Trần Tuyết Nhung, ít nhiều gì cũng có chút xấu hổ. Lúc sắp đến nơi, Vũ Linh Đan không nhịn được hỏi: “Con không trang điểm gì cả, có khi nào không phù hợp không?”
“Không cần đâu, con gái mẹ xinh đẹp nhất mà.” Trần Tuyết Nhung vui mừng nói. Thực ra đây là một lần xã giao không thể coi là xã giao. Với lại Vũ Linh Đan chịu đi cùng mình, bà đã rất vui vẻ.
Nghe Trần Tuyết Nhung nói vậy, Vũ Linh Đan mới thoáng yên lòng.
Biệt thự nhà họ Lê nằm dưới khu phong cảnh non xanh nước biếc nhất vùng ngoại ô. Đang là mùa hè nắng gắt, vừa lái xe đến đó đã nhận thấy nhiệt độ không khí giảm xuống rất nhiều, con người cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn.