Chương : Trương Đức Phú, đủ rồi
Vũ Linh Đan nhún vai, hờ hững nói: “Tôi còn chưa nghĩ ra. Để đó tính sau.”
Trương Đức Phú cười, ánh mắt hiện lên chút cảm xúc khó hiểu. Đến dưới tòa nhà chung cư, Trương Đức Phú đỗ xe lại, dường như lưu luyến Vũ Linh Đan nên nhân tiện nói: “Gần đây có nhà hàng ngon lắm, hay là tôi chờ em thay đồ rồi chúng ta ăn thử?”
Vũ Linh Đan xem đồng hồ, khó xử nói: “Hay là thôi đi.”
Trương Đức Phú không vui, Vũ Linh Đan chỉ cười xin lỗi chứ không muốn nhiều lời. Cô đang muốn mở cửa xe thì lại phát hiện cửa xe đã bị Trương Đức Phú khóa trái từ khi nào. Vũ Linh Đan còn đang muốn hỏi thì Trương Đức Phú bỗng nhào tới, ôm mặt cô hôn. Vũ Linh Đan giãy dụa tránh thoát, cuối cùng giơ tay tát Trương Đức Phú.
Vũ Linh Đan xấu hổ nhìn Trương Đức Phú, trầm giọng nói: “Xin lỗi, tôi muốn xuống xe.”
“Linh Đan.” Trương Đức Phú bỗng kêu một tiếng, rũ mi mắt trông có phần lạnh lẽo âm trầm. Cậu ta trầm giọng hỏi: “Tới tận bây giờ mà em vẫn không muốn chấp nhận tôi à?”
Vũ Linh Đan sửng sốt. Chẳng phải cô đã nói rõ ràng rồi sao? Cô cần tiếp thụ lòng tốt của cậu ta khi nào?
“Xin lỗi Trương Đức Phú, tôi nghĩ cậu đã hiểu nhầm ý tôi rồi. Tôi không có cảm giác với cậu, chúng ta cũng không có khả năng ở bên nhau, chúng ta… nên làm bạn thì tốt hơn.” Vũ Linh Đan lặp lại.
“Tại sao chứ?” Trương Đức Phú bỗng nóng nảy, ra sức đập vô lăng. Bên ngoài gió mạnh gào thét, mưa rơi bùm bùm lên mặt kính, Trương Đức Phú gần như mất hết lý trí, điên cuồng nổi giận.
Vũ Linh Đan im lặng ngồi bên cạnh. Tình hình này thì không nên kích thích Trương Đức Phú, cô bèn nói: “Trương Đức Phú, chúng ta đều cần bình tĩnh một chút.”
“Tôi không cần, tôi vẫn rất bình tĩnh. Linh Đan, em tin tôi đi, tôi thật lòng với em đấy, từ nay về sau, sẽ không còn ai can ngăn chúng ta nữa đâu.” Trương Đức Phú lại giữ chặt vai Vũ Linh Đan, ánh mắt gần như điên cuồng. Anh ta ôm chầm cô vào lòng, không nhịn được run rẩy nói: “Linh Đan, chúng ta yêu nhau đi, tôi hứa sẽ tốt với em, sẽ không cho bất cứ kẻ nào bắt nạt em.”
“Trương Đức Phú, đủ rồi!” Vũ Linh Đan ra sức giãy dụa, lại bị Trương Đức Phú ôm chặt hơn. Cảm giác mất khống chế này khiến Vũ Linh Đan càng bối rối, bắt đầu dùng sức.
“Linh Đan, em đừng kích động, tôi chỉ muốn đối xử tốt với em thôi mà, chẳng lẽ thế mà cũng là sai hay sao?” Trương Đức Phú không ngừng thì thào bên tai cô: “Trương Thiên Thành đã làm gì cho em? Ít ra lần này tôi đã giúp em, đúng không?”
“Tại sao trong lòng em chỉ có Trương Thiên Thành, chẳng lẽ em không thấy tôi tốt với em sao?”
Trương Đức Phú càng nói càng kích động, gần như muốn hòa làm một với Vũ Linh Đan. Đúng lúc này có người gõ cửa sổ, tiếng mưa rơi rất lớn khiến người ta không thấy rõ người bên ngoài là ai. Vũ Linh Đan thấp thoáng cảm thấy đó là Trần Tuyết Nhung, bèn nói với Trương Đức Phú: “Trương Đức Phú, anh bình tĩnh đi, mẹ tôi xuống kìa.”
Nghe nói là Trần Tuyết Nhung, Trương Đức Phú mới bớt nổi điên, thoáng thả lỏng Vũ Linh Đan. Cô lập tức đẩy cậu ta ra, sau đó sửa soạn lại quần áo, lạnh lùng nói: “Mở cửa ra.”
“Linh Đan, tôi…”