Chương : Vũ Linh Đan đã tìm được bằng chứng
Phương Lâm Thiên ôm Vũ Hải Yến, nhẹ nhàng xoa ngực cô ta, đắc chí nói: “Em yên tâm, anh đã dự bị một phần rồi, cho dù cô ta cầm đi thì anh cũng biết phương án thi công kế tiếp.”
Nghe vậy, Vũ Hải Yến thở phào nhẹ nhõm một hơi, không nhịn được hôn lên má anh ta: “Em biết anh thông minh mà. Bây giờ không còn ai quấy rầy chúng ta nữa, anh còn không mau tới đây.”
Nhìn bộ ngực đầy đặn của Vũ Hải Yến, Phương Lâm Thiên không nhịn được nuốt nước miếng, lại thêm cánh tay mềm mại ôm eo mình, như có như không cọ đùi mình, Phương Lâm Thiên nào còn nhịn được.
“Có tới không?” Vũ Hải Yến tiếp tục quyến rũ.
“Bé cưng ngoan, để anh xem thử thứ trong USB là gì đã.” Mặc dù Phương Lâm Thiên không nhịn được cám dỗ, nhưng cuối cùng vẫn còn chút lý trí. Vũ Linh Đan vội vã chạy đến đây, chứng minh USB đó rất quan trọng. Lúc này anh ta cũng rất muốn biết thứ trong USB là tư liệu quan trọng nào.
“Được rồi.” Thấy Phương Lâm Thiên kiên quyết, Vũ Hải Yến cũng biết mức độ quan trọng của sự việc. Mặc dù rất khó nhịn, nhưng cô ta vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Phương Lâm Thiên nhanh chóng hôn lên má cô ta, sau đó mở máy tính, tìm đến file dự bị. Vũ Hải Yến ngồi trên đùi Phương Lâm Thiên, nhàm chán nhìn Phương Lâm Thiên loay hoay.
“Là một đoạn clip!” Phương Lâm Thiên nói.
“Thế thì có gì hay mà xem? Em nghĩ chắc đó chỉ là USB tư nhân của Vũ Linh Đan thôi.” Vũ Hải Yến ngáp một cái, hoàn toàn không để bụng tới máy tính, chậm rãi sờ lên ngực Phương Lâm Thiên.
“Ngoan.” Phương Lâm Thiên nắm tay Vũ Hải Yến, nhìn chằm chằm màn hình máy tính. Đó là một quán café, không lâu sau một người phụ nữ mang giày cao gót tao nhã bước đến. Phương Lâm Thiên nhất thời kinh hô: “Hải Yến, đó không phải là em sao?”
“Cái gì?” Vũ Hải Yến sững sờ, nhưng vẫn không quan tâm, quay đầu nhìn thoáng qua. Bộ váy màu vàng nhạt thật sự quá bắt mắt, khiến cô ta lập tức nhớ ra đó là hôm nào. Vũ Hải Yến bỗng nhiên xông lên đóng laptop lại, sắc mặt trắng bệch. Chẳng trách Vũ Linh Đan lại dám khẳng định chuyện cưỡng hiếp liên quan đến mình, quả nhiên cô ta đã tìm thấy bằng chứng.
Vũ Hải Yến càng nghĩ càng bối rối, sắc mặt trắng bệch. Phương Lâm Thiên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt của Vũ Hải Yến, anh ta cũng biết chuyện này không ổn, cẩn thận hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Vũ Hải Yến không để ý tới anh ta mà nhanh chóng lấy di động ra, vẻ mặt như sắp khóc: “Mẹ, tiêu đời rồi.”
“Sao vậy?” Nguyễn Kim Thanh lơ đễnh hỏi, bà ta đã sớm quen với thái độ bộp chộp của Vũ Hải Yến.
“Mẹ…” Vũ Hải Yến lại nức nở kêu một tiếng. Phương Lâm Thiên còn đang nghe lén, Vũ Hải Yến nhanh chóng bình tĩnh lại, đến nơi vắng người mới nói tiếp: “Hình như Vũ Linh Đan đã phát hiện chuyện chúng ta rồi. Bây giờ mình nên làm gì đây?”
“Chuyện gì?” Nguyễn Kim Thanh lạnh nhạt hỏi.
“Mẹ! Đã đến nước này rồi mà mẹ vẫn còn bình tĩnh à!” Vũ Hải Yến nổi giận kêu to!” Vũ Linh Đan đã phát hiện rồi, chúng ta sắp xong đời rồi!”
Tiếng rầm rầm truyền ra từ điện thoại, hình như là thứ gì rơi xuống mặt đất. Mãi đến lúc này, Nguyễn Kim Thanh mới nhận thấy Vũ Hải Yến nói phát hiện có nghĩa là gì. Bà ta thoáng căng thẳng, nhăn mày hoảng hốt, ngả người ra sau nằm trên ghế.
“Khoan đã, con đừng hoảng hốt, rốt cuộc là thế nào? Bố con còn chưa nhận được tin tức đúng không?” Nguyễn Kim Thanh bình tĩnh lại, trầm giọng hỏi.
“Con không biết bố đã biết hay chưa, nhưng vừa rồi Vũ Linh Đan đến đây lấy một cái USB, con đã xem thử rồi, đó là đoạn video con gặp ông chủ báo Tuổi Trẻ, hơn nữa trong đó có cả mẹ…” Vũ Hải Yến không dám nói nữa, chỉ hối hận lúc đó không ngăn cản Vũ Linh Đan, không cho cô ta lấy USB đi.
“Tại sao lại như thế?” Nguyễn Kim Thanh thều thào, còn chưa thể tiếp thụ sự thật này. Trong điện thoại, Vũ Hải Yến đã không thể chờ được nữa, sốt ruột hỏi: “Bây giờ nên làm sao đây? Lỡ bố biết thì chắc chắn chúng ta sẽ xong đời.”
“Con đừng sốt ruột. Nếu con nói Vũ Linh Đan vừa cầm USB thì chứng tỏ cô ta còn chưa xem nội dung, mẹ sẽ đi hỏi thăm bố con, tóm lại không thể để Vũ Linh Đan giành trước.” Nguyễn Kim Thanh hít sâu một hơi, bắt đầu tính toán kế hoạch tiếp theo.