Ly Hôn Lão Ba

chương 5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đúng là một bữa tiệc sinh nhật xa hoa.

Khương Kham đậu xe ở bãi đỗ xe, dùng dằng mãi rồi mới chịu lên hoa viên trên tầng thượng khách sạn, tới hội trường tổ chức sinh nhật của cha.

Rõ ràng là đêm muộn rồi nhưng vẫn sáng trưng như ban ngày.

Ban nhạc biểu diễn trên cao, âm nhạc du dương.

Khắp hội trường trang trí hoa tươi, rượu cao cấp, điểm tâm cũng toàn dùng những nguyên liệu cao cấp chế biến thành… Tất cả đều là những mỹ vị thiên hạ.

Đến ngay cả khăn lau cũng là hàng hiệu cao cấp, mà những người đến tham dự bữa tiệc cũng là vật hợp theo loài. Tất cả ai nấy trang phục đẹp đẽ, cả người là hàng hiệu như thể là chỉ sợ người khác không biết mình là người có tiền.

Đây chính là cái gọi là thế giới thượng lưu, tiền tiêu như nước, căn bản không biết đến sự khó khăn của mọi người, khó trách vợ anh xuất thân thanh bần không thể thích ứng với cuộc sống này.

Bởi vì ngay cả xí nghiệp thứ hai của anh mở ra, hiểu được kiếm tiền vất vả, đối mặt với cuộc sống xa hoa này anh cũng khó mà chấp nhận.

Chỉ là một ngày sinh nhật, cần phải làm long trọng như thế sao? Anh thật sự không hiểu.

- Tổng giám đốc, cuối cùng anh đã tới, vừa rồi chủ tịch tìm anh đó.

Thấy anh xuất hiện, quản lí quan hệ xã hội lập tức bước tới:

- Sao không thấy cậu chủ (Bá Vũ)? Quản lí hỏi.

- Tuần này nó đến chỗ mẹ. Anh nói đơn giản.

- Vậy sao? Tôi nghĩ sinh nhật của chủ tịch, tổng giám đốc đem cậu chủ tới.

Khương Kham chẳng giải thích gì nhiều.

Nếu đã quyết định ngả bài với cha mẹ, khó tránh được sẽ có khắc khẩu, anh không muốn để con thấy cảnh đó.

- Nếu Tổng giám đốc đã đến, tôi nghĩ chủ tịch cũng nên chuẩn bị lên đài nói chuyện và cắt bánh ngọt. Để tôi sai người chuẩn bị.

Quản lí quan hệ xã hội quản lí vừa đi, bạn gái trên danh nghĩa Lâm Lệ Ngọc lập tức tới sát cạnh.

- Anh tới rồi.

Cô mỉm cười, tự động ôm lấ khuỷu tay anh, biểu thì quyền sở hữu công khai.

Hôm nay cô mặc cực đẹp, mặc váy dạ hội màu xanh nhạt, những đường cắt may khéo léo để lộ ra dáng người chuẩn, khuôn ngực mê người thu hút mọi ánh nhìn.

Anh thấy không ít nam nhân đều nhìn chằm chằm cô ta, một số người còn ghen tỵ liếc sang anh. Mà anh lại chỉ muốn gạt tay cô ta ra khỏi người mình, sau đó đẩy cô ta ra càng xa càng tốt, bảo bọn họ thích cô ta thì đi mà theo, anh chả thèm.

Chỉ tiếc phong độ khiến anh không thể làm chuyện này, hơn nữa hôm nay là sinh nhật cha anh, anh phải giữ lại chút mặt mũi cho cha mẹ mình.

- Các vị.

Tiếng nhạc ngừng, quản lí quan hệ xã hội nói qua micro khiến các vị khách mời đều ngừng nói chuyện, không hẹn mà cùng quay về phía khán đài.

- Xin mọi người cho một tràng pháo tay mời chủ tịch Khương Quốc Hâm lên khán đài nói vài lời khai mạc.

Ba ba ba...... tiếng vỗ tay rền vang.

Khương Kham thấy cha mẹ cùng nhau đi lên khán đài, cha đứng trước micro, mẹ mỉm cười đứng nhìn, sắm vai một người vợ hoàn mỹ.

- Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn mọi người đã dành thời gian tới tham dự sinh nhât tuổi của Khương Quốc Hâm tôi, cảm ơn mọi người.

Cha vừa nói xong, hội trường lại vỗ tay ầm ầm.

- tuổi cũng không phải là cái gì đáng để chúc mừng phô trương như vậy, tôi nghĩ chắc có nhiều người nghĩ như vậy đúng không? Chính tôi cũng nghĩ như thế?

Khương Quốc Hâm hài hước nói, khiến mọi người cười rộ.

- Nhưng hôm nay trừ việc chúc mừng sinh nhật tôi, còn có một chuyện rất đáng chúc mừng. Đó là Khương Kham, con trai tôi và Lâm Lệ Ngọc tiểu thư con gái chủ tịch tập đoàn Hoàng Hải cử hành đính hôn. Hy vọng mọi người có thể chúc phúc cho hai đứa. Cảm ơn mọi người.

Bên dưới, tiếng vỗ tay ầm ầm cùng với tiếng chúc mừng.

- Chúc mừng hai người, Khương chủ tịch, phu nhân, chúc Lâm chủ tịch nữa, mọi người nhất định rất vui vẻ?

- Chúc mừng, chúc mừng, hai người bọn họ đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ.

- Đúng vậy, tôi chưa từng thấy đôi nào xứng đôi hơn bọn họ, đúng là trai tài gái sắc.

- Chúc mừng mọi người, Khương Kham.

- Chúc hai người trăm năm đầu bạc….

Thấy cha thình lình tuyên bố hôn sự, Khương Kham mặt không chút máu, khó mà tin bọn họ sẽ đối xử với mình như vậy. Họ coi anh là gì? Một con rối không có tình cảm, suy nghĩ, có thể mặc cho họ thao túng sao?

Anh trừng mắt nhìn cha mẹ cười thoải mái trên đài, lại nhìn người phụ nữ cười vui vẻ mà không hề kinh ngạc bên cạnh mình. Chuyện này từ đầu tới cuối chỉ có mình anh là không hay biết gì.

Tốt lắm, thật sự là quá tốt, bọn họ nghĩ tới công bố hôn sự ở đây thì anh sẽ không phản dối sao?

Nếu bọn họ dám đánh cược lớn như thế, sao anh phải khách khí?

- Thật xin lỗi.

Anh lạnh lùng mở miệng, tiếng nói lớn tới nỗi mọi người xung quanh đều nghe thấy. Đồng thời anh cũng gạt tay Lâm Lệ Ngọc ra khỏi người mình.

- Khương Kham?

Lâm Lệ Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên có cảm giác bất an vô cùng.

Đợi cho mọi người tò mò nhìn về phía anh, anh từ tốn nói:

- Xin hỏi, thân là đương sự, vì sao tôi còn không nghe nói hôm này là ngày đính hôn của tôi? Cũng chẳng nhớ rõ là mình đã cầu hôn với ai? Chẳng lẽ tôi bị mộng du sao?

Lời vừa nói ra, toàn trường ồ lên.

- Mày muốn chọc giận chết cha mẹ mày sao?

Không thể nhịn chờ về nhà, khi khách mời rời đi, Khương Quốc Hâm đập bàn, gào thét với con, quả thực tức sắp chết.

Dù khi thiết kế chuyện đính hôn này, bọn họ cũng lo lắng sẽ khiến con phát hỏa nhưng họ cũng không ngờ con không lưu tình mà để cho họ chút mặt mũi. Trước mặt mọi người phủ nhận hết thảy, khiến họ phải nhận sự xấu hổ và khó xử này.

Chuyện như thế này thì phải làm thế nào mà giải quyết?

Đây tuyệt đối không phải là điều tệ nhất mà họ nghĩ tới, chính vì thế mới khiến cho ông cực kì tức giận.

Sự tình không nên thành như thế này.

- Mày nói xem, mày muốn làm gì? Có chỗ nào mà mày không hài lòng với Lệ Ngọc, sao phải làm chuyện như thế này, khiến con bé khó xử, khiến cha mẹ mày không còn chỗ lui, còn mắc tội với thân gia. Mày nói xem!

Ông tức giận tới đỏ mặt tía tai.

- Con chưa bao giờ nói là sẽ lấy cô ấy, cha mẹ không nên lén lút quyết định cuộc sống của con.

Khương Kham lạnh lùng nói, nếu nói tức giận, anh cũng chẳng kém gì cha.

- Cuộc sống của mày? Chúng tao là cha mẹ mày, mày nghĩ chúng tao sẽ hại mày sao?

- Không. Cha mẹ chỉ biết tự cho là đúng can thiệp vào cuộc sống của con, tự cho là tốt với con mà hoàn toàn không để ý tới suy nghĩ của con.

Anh châm chọc khiêu khích nói.

- Mày nói tao không để ý tới suy nghĩ của mày? Được, vậy mày nói xem mày nghĩ gì, nói đi? Khương Quốc Hâm giận không thể nhịn.

- Con không kết hôn với Lâm Lệ Ngọc, vì người con yêu chưa bao giờ là cô ta.

- Không phải nó thì là ai? Không phải nó sao mày hẹn hò với con bé? Không phải nó sao mày còn có quan hệ khiến nó mang thai?

- Cái gì?! Khương Kham hoảng sợ, khó tin hỏi lại. Mang thai?

- Mày cho dù không muốn kết hôn với nó cũng không được, vì con bé đã mang thai, có đứa nhỏ của Khương gia.

- Không thể nào! Khương Kham phủ nhận: - tuyệt đối không có chuyện này.

- Sao mày dám khẳng định như thế?

- Con chưa bao giờ lên giường với cô ta!

Lời vừa nói ra, cả phòng im lặng, đột nhiên, ngoài cửa có tiếng khóc nức nở.

Khương Kham và cha mẹ không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía thanh âm, thấy Lâm Lệ Ngọc đau khổ khóc.

Khương Kham tuyệt không hề cảm thấy mềm lòng, thầm muốn đối chất với cô ta cho rõ ràng.

- Tôi chưa bao giờ có quan hệ gì với cô, sao cô dám vu đứa nhỏ đó là của tôi?

Anh lạnh lùng nói.

- Em không nói dối. Lâm Lệ Ngọc thút thít nói.

- Cô giờ còn không chịu thừa nhận là mình nói dối sao? Anh lạnh lùng trừng mắt nhìn cô.

- Em không nói dối, ngày cuối tuần giữa tháng trước, tối hôm đó anh có việc xã giao, uống say như chết anh nhớ không? Lúc đó, anh hơi cảm mạo, bị sốt nên em không an tâm, ở lại chăm sóc anh, không ngờ anh lại….

Lâm Lệ Ngọc khóc sướt mướt, không nói thêm gì nữa, nhưng không ngừng lau nước mắt.

Lời của cô làm cho Khương Kham nhíu chặt mày, cố gắng nhớ lại đêm đó.

Anh nhớ hôm đó vì cảm mạo mà mệt mỏi, nên trước lúc đi xã giao có uống thuốc, không ngờ tác dụng của thuốc và rượu khiến anh say mèm.

Anh không nhớ mình về nhà ra sao, chỉ biết sáng sớm tỉnh lại, người trần như nhộng. Tuy rằng lúc đó anh cảm giác có hơi kì quái nhưng vì trên giường chỉ có mình anh nên cũng không để tâm. Nhưng giờ….

Nhìn người phụ nữ khóc lóc kia, anh không tự chủ được lắc lắc đầu, đánh chết anh, anh cũng không tin mình sẽ làm ra chuyện này.

- Cô nghĩ rồi tôi uống rượu say thì có thể vu khống sao? Anh lạnh lùng nhìn cô ta: - tôi chẳng bao giờ có chuyện không biết mình làm gì.

- Lúc ấy anh thực sự say.

- Vậy lại càng không thể, vì nếu tôi uống rượu say sẽ chỉ ngủ, không làm chuyện gì khác. Anh nói như chém đinh chặt sắt.

- Nhưng anh thật sự đã … đã …

- Trừ phi có chứng cứ, nếu không tôi không tin cô đâu.

- Sao anh có thể như vậy? chẳng lẽ anh muốn em sinh đứa nhỏ rồi nghiệm DNA rồi mới tin em sao?

Lâm Lệ Ngọc nước mắt như mưa, trông rất đáng thương.

- Đúng thế, nếu muốn tôi tin đó là con tôi thì chờ đứa trẻ sinh ra rồi xét nghiệm.

Khương Kham lạnh lùng vô tình nhìn cô.

- Khương Kham, sao con có thể nói như vậy?

Lí Nhã Vân không nhịn được mà trách cứ con, bước nhanh lên trước, ôm đứa con dâu lý tưởng vào lòng ôn nhu vỗ về.

- Con yên tâm, Lệ Ngọc, bác nhất định sẽ bắt Khương Kham chịu trách nhiệm cưới con, đừng khóc nữa? Cẩn thận ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng. Bà ôn nhu trấn an.

- Con không lấy cô ta, cho dù đứa trẻ là của con con cũng không kết hôn với cô ta. Khương Kham nói, lời nói khiến người ta không rét mà run.

- Hỗn láo! Mày dám nói thế? Khương Quốc Hâm giận rống to.

- Không phải nói láo mà là nói thật. Đời này con chỉ có một người vợ là Ngải Thải Nhi mà thôi.

Anh nhìn thẳng cha mẹ mình.

Cơ bản không nghĩ qua nhiều năm như vậy còn có thể nghe thấy cái tên Ngải Thải Nhi từ miệng con, vợ chồng Khương thị khó tin, khiếp sợ nhìn con.

Bọn họ nghĩ con sớm quên người phụ nữ đó rồi, sao giờ lại đột nhiên nói tới tên người phụ nữ này? Có phải bọn họ nghe nhầm.

- Con nói cái gì? Vợ chồng bọn họ nhìn nhau, Lí Nhã Vân hoài nghi hỏi con.

- Đời này con chỉ yêu duy nhất một người, sẽ chỉ lấy cô ấy làm vợ, cô ấy là Ngải Thải Nhi mẹ của các con con.

Khương Kham nhìn mẹ, kiên định nói.

- Mẹ không cho phép!

Lí Nhã Vân hét lên:

- Cô ta không xứng.

- Tao cũng không cho phép. Khương Quốc Hâm lớn tiếng ủng hộ vợ: - cô ta không xứng với Khương gia, tao tuyệt không bao giờ đồng ý?

- Thế sao? Thế thì đơn giản thôi, chỉ cần con rời khỏi nhà này là được.

Khương Kham lạnh lùng cười.

- Con nói cái gì? Lí Nhã Vân ngạc nhiên hỏi.

- Mày nói rời nhà là ý gì? Khương Quốc Hâm cũng vội hỏi.

- Nếu cha mẹ vẫn như trước kia, không thể tiếp nhận, đối xử tốt với Thải Nhi, để tránh Thải Nhi phải chịu ủy khuất, con dẫn mẹ con họ đến chỗ khác sống.

- Đến chỗ khác sống? Khương Quốc Hâm giận dữ nhìn anh: - mày cho làm như vậy thì mày còn có công việc, có nhà ở như bây giờ sao?

- Con không cần. Khương Kham nhìn thẳng cha, không chút do dự trả lời.

- Đừng có nói hươu nói vượn, Khương Kham! Lí Nhã Vân lập tức trách cứ: - con là đứa con duy nhất của cha mẹ, những thứ cha mẹ có sau này đều là của con, con rời đi cái gì, không cần cái gì! Con đi đâu?

- Rời tới nơi con muốn, cùng người con yêu sống bên nhau trọn đời.

- Mày cho là không có tiền thì mày sống thế nào? Cùng đường điêu đứng, ngày ba bữa không lo nổi sao?

Khương Quốc Hâm trào phúng nói.

- Thì ra trong mắt cha con vô dụng đến thế sao? Khương Kham cười tự giễu.

- Ý cha con không phải thế. Lí Nhã Vân nói thay chồng.

- Phải hay không cũng chẳng sao, tương lai của con chắc chắn sẽ không phải là cùng đường điêu đứng hay ba bữa không lo nổi. Thời gian sẽ chứng minh hết thảy.

- Được lắm. Ý là mày đã quyết định vì một người đàn bà mà vứt bỏ cha mẹ, công việc, tất cả mọi thứ đúng không?

Khương Quốc Hâm lạnh giọng chất vấn con.

- Nếu cha mẹ đáp ứng con rằng sẽ đối xử tốt với Thải Nhi, coi cô ấy như con thì con chẳng phải vứt bỏ gì cả.

- Mày đừng nằm mơ, cá và gấu mày chỉ có thể chọn một thôi, nếu mày đã quyết định chọn con bé đó thì…

- Ông nó!

Lí Nhã Vân lớn tiếng quát chồng, tránh cho ông nhất thời tức giận mà lại hối không kịp:

- Bây giờ chúng ta đều rất kích động, không đủ bình tĩnh, không thể xử lý hay quyết định chuyện gì. Cho nên mọi chuyện tạm dừng ở đây, chờ lúc mọi người bình tĩnh lại rồi nói tiếp.

Khương Quốc Hâm nhếch miệng, quay đầu sang một bên:

- Khương Kham con đưa Lệ Ngọc về. Lí Nhã nói với con.

- Không cần, bác gái, lái xe nhà con chờ dưới lầu rồi, con không nghĩ…

Lâm Lệ Ngọc tan nát cõi lòng nhìn về phía Khương Kham, nức nở nói:

- Xin lỗi bác trai, bác gái, con muốn về, xin lỗi. Nói xong, cô ta không quay đầu lại, bưng mặt chạy đi.

Khương Kham nhìn bóng cô ta rời đi, giận tới tái mặt.

Cô ta nói có phải thật không? Anh thực sự sau khi say rượu làm loạn mà để xảy ra chuyện này, khiến cô ta mang thai sao?

Không, đời này anh chưa làm chuyện ác gì, ông trời sẽ không trừng phạt anh như vậy mới đúng. Nhưng nếu cô ta nói thật, đứa bé kia đúng là của anh thì nên làm gì?

Thật ra chuyện này với anh mà nói chẳng phải là vấn đề vì người anh yêu thủy chung chỉ là Thải Nhi mà thôi, đời này cô là người duy nhất anh muốn kết hôn, muốn sống bên cô cả đời, tâm ý này đến chết cũng không đổi.

Vấn đề ở chỗ, chuyện này nếu bị Thải Nhi biết được thì cô có bị tổn thương không, có thể kiên định như anh không, hay sẽ nhốt anh ngoài cửa.

Đáng chết. Chuyện này phải giải quyết triệt để mới được, tuyệt đối không thể để nó ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng họ, phá hoại nguyện vọng bấy lâu nay của anh.

Buổi xã giao đáng chết, Lâm Lệ Ngọc đáng chết, uống say đáng chết.

Đáng chết!

- Mẹ!

- Sao thế? Các con chưa ăn no à?

Sau bữa tối, thấy hai con đi ra đứng ở cửa phòng bếp, Ngải Thải Nhi đang rửa bát hỏi đùa.

- Không phải. Khương Trọng Vũ trợn mắt nói.

- Mẹ, mẹ và cha thật sự hòa hảo sao? Khương Bá Vũ thành thật nhìn cô, đi thẳng vào vấn đề.

Ngải Thải Nhi khẽ nhếch miệng, sớm biết con nhất định sẽ hỏi chuyện này. Nhưng hai cậu nhóc nhịn được từ sáng tới giờ, cho tới khi Lam Tư không có mặt mới hỏi cô khiến cô thật ngạc nhiên.

- Cha nói cho con? Cô hỏi đứa lớn.

Khương Bá Vũ gật gật đầu, nhìn chằm chằm cô, gấp gáp hỏi lại:

- Là thật à mẹ? Cha nói là thật sao?

- Thật. Cô mỉm cười, gật gật đầu với con.

Nghe vậy, Khương Bá Vũ lập tức tươi cười rạng rỡ, nhưng Khương Trọng Vũ lại nhíu mày, lộ vẻ hoài nghi khó tin.

- Mẹ, mẹ đang đùa con à?

- Không phải.

- Nhưng cha có bạn gái khác, hơn nữa cũng chẳng quan tâm mẹ, chẳng yêu mẹ, sao mẹ lại phải hợp lại với cha?

Khương Trọng Vũ hơi phản đối hỏi mẹ.

- Trọng Vũ!

Khương Bá Vũ nhẹ mắng em, không hiểu sao em lại nói như thế, chẳng lẽ em không muốn cha mẹ hợp lại sao?

- Làm sao? Em nói đúng còn gì. Cha vốn không thương mẹ, nếu cha thương mẹ sao lại có nhiều bạn gái như vậy?

Khương Trọng Vũ bĩu môi nói.

- Nhưng mà trong phòng cha vẫn để ảnh cưới với mẹ, không gỡ xuống, trong ví cũng có, anh cảm thấy cha thực sự vẫn yêu mẍ

Khương Bá Vũ đưa ra quan điểm của mình.

- Em không tin!

- Anh tin!

- Em không tin!

- Anh tin!

- Anh…

- Được rồi, hai con dừng lại đi.

Nhìn hai tiểu quỷ kia đứa nào đứa nấy trừng mắt nhìn nhau như sắp đánh nhau tới nơi, Ngải Thải Nhi vội ngăn hai cậu nhóc lại.

Cô đem bát đũa đã rửa sạch vào máy sấy rồi để máy sấy khô rồi lau lại một lần, sau đó mới đi tới bên cạnh hai cậu nhóc đang đá tới đá lui.

- Các con đang làm gì?

Vừa nghe tiếng cô, hai đứa vội dừng lại việc gây sự, nghiêm túc đứng thẳng, không hẹn mà cùng đáp:

- Không có gì ạ.

Ngải Thải Nhi vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu, cô có thể tưởng tượng được cuộc sống sau này một nhà bốn người đoàn viên sẽ là thế nào rồi. Cô chắc chắn sẽ bị hai đứa nhỏ bướng bỉnh này làm cho sớm già.

- Mẹ, mẹ thật sự sẽ cùng cha hợp lại? Vậy sau này chúng ta có thể ở chung một chỗ? Cha mẹ sẽ kết hôn sao? Bao giờ ạ?

Khương Bá Vũ nêu ra một loạt câu hỏi.

- Mẹ, nếu mẹ thật sự cùng cha kết hôn thì sau này chúng ta ở đâu? Đến Đài Bắc hay ở lại Tân Trúc?

Khương Trọng Vũ cũng có một loạt câu hỏi.

Vấn đề cậu quan tâm nhất là sẽ ở đâu, bởi vì cậu tuyệt đối không muốn tới Đài Bắc, cảm giác trường học ở Đài Bắc rất rắc rối, có nhiều bài tập, nhiều lớp học, nghĩ đã thấy mệt.

- Đến phòng khách rồi nói, còn nữa, hỏi từng câu thôi.

Ngải Thải Nhi vuốt tóc con, hai tay dắt hai đứa, đi về phòng khách.

Chờ ba người đi vào phòng khác, cô kinh ngạc khi không thấy Lam Tư đâu.

- Chú Lam Tư về phòng nghỉ rồi à? Cô hỏi con.

- Chú ra ngoài rồi. Khương Trọng Vũ trả lời.

- Ra ngoài? Cô hơi kinh ngạc.

Lam Tư từ khi chạy tới đập cửa nhà cô thì đây là lần đầu tiên ra khỏi nhà. À, trừ khi cô không có nhà, anh ta có ra ngoài hay không thì cô không biết.

Nói đi nói lại, cậu ta làm sao thế? Về nhà à? Nhưng sao cậu ta không nói không rằng, thậm chí còn chẳng từ biệt đã đi?

- Chú có nói là đi đâu không? Cô hỏi lại con.

- Chú nói muốn đi tản bộ.

Ngải Thải Nhi chỉ cảm thấy không còn gì để nói. Cô hít sâu một hơi, lắc lắc đầu, bỏ tên kia ra một bên, ngồi xuống chuẩn bị trả lời những câu hỏi của các con.

- Được rồi, ai hỏi trước?

- Con! Cả hai đứa đều tranh nhau đáp.

- Chơi oản tù tì. Mỗi đứa chỉ được hỏi một câu, lần lượt thay phiên nhau cho nên không cần phải lo không được trả lời.

Cô nói quy tắc, thì đã thấy hai cậu nhóc sớm oản tù tì ba keo rồi.

Kết quả Khương Bá Vũ thắng

- Mẹ, mẹ sẽ kết hôn với cha sao?

- Sẽ. Cô đáp.

- Đến lượt con. Mẹ, sau này chúng ta ở đâu? Có thể tiếp tục ở đây không? Khương Trọng Vũ hỏi.

- Em hỏi hai câu liền! Khương Bá Vũ kháng nghị.

- Sẽ ở đâu còn chưa quyết định. Cô trả lời câu hỏi của cậu út rồi trấn an cậu cả: - mẹ chỉ trả lời em một câu thôi.

- Vâng. Vậy bao giờ hai người kết hôn?

- Chưa biết, bao giờ quyết định thì sẽ nói cho các con.

- Mẹ chúng ta có thể ở đây nữa không? Con không thích đến Đài Bắc. Khương Trọng Vũ thật sự rất lo lắng vấn đề này.

- Chuyện này mẹ sẽ thảo luận cũng cha. Bá Vũ thì sao? Con chắc cũng vẫn muốn ở trường cũ học đúng không?

- Anh, trường ở Tân Trúc không phải học thêm nhiều, có nhiều thời gian chơi hơn. Khương Trọng Vũ vội lôi kéo.

Ngải Thải Nhi nghe vậy, quả thực dở khóc dở cười.

- Con không muốn chuyển trường là vì thế này?

Khương Trọng Vũ lập tức im bặt.

Cô lắc đầu, quay sang nhìn cậu cả:

- Bá Vũ, con chưa trả lời mẹ, con cũng không muốn chuyển trường?

- Con thế nào cũng được, chỉ cần mọi người bên nhau là tốt rồi. Khương Bá Vũ thành thật trả lời.

Cô không nhịn được ôm Bá Vũ một cái, cảm thấy thương đứa lớn phải sống cùng cha:

- Chúng ta một nhà bốn người, sau này tuyệt đối sẽ không chia cách. Cô cam đoan với con, cũng tự thề với mình.

- Mẹ con rất vui, cha và mẹ có thể hòa hảo. Khương Bá Vũ ở trong lòng cô thấp giọng nói.

- Xin lỗi con.

Cô áy náy noi với cậu nhóc:

- Mẹ thề, từ nay về sau bất kể có chuyện gì cũng sẽ không rời khỏi các con, cha con cũng thế.

Cô ôm cậu út vào, cũng thề luôn cho cả ông xã.

Tương lai, bọn họ một nhà bốn người sẽ là một gia đình chuẩn mực, hạnh phúc khiến người ta đố kỵ.

Tương lai tốt đẹp không còn xa.

Cô, đã hơi nóng ruột rồi.

Truyện Chữ Hay