Đúng bảy giờ tối, trước một nhà hàng đẳng cấp thế giới, Phương Thừa Nhiên lái xe vào bãi đỗ xe, tìm kiếm chỗ đỗ xe.
Ở trước mặt có một đôi nam nữ cũng vừa bước từ trên xe xuống, khi xe của Phương Thừa Nhiên lái qua bên cạnh bọn họ, ánh mắt theo bản năng dừng lại.
Người đàn ông kia có dáng người rất cao, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, mái tóc đen dài quăn tự nhiên. Đây là người đàn ông đã chụp ảnh cùng với Dương Vi, anh không nhận lầm.
Nhưng người con gái đi bên cạnh hắn ta là ai? Dáng người mảnh mai, đeo kính râm và đội mũ đen, mái tóc xoăn được nhuộm màu rất giống với Dương Vi, hình như đã gặp qua ở đâu rồi...Tống Cẩn?
"Làm sao vậy, quen biết à?" Ba Phương ngồi phía sau lên tiếng hỏi.
Phương Thừa Nhiên thu lại ánh mắt, lái xe vào một vị trí trống: "Không, tưởng là bạn của con, nhưng hình như nhận nhầm người."
Ba Phương hừ lạnh một tiếng: "Ba lại tưởng là một người bạn gái nào của con."
Phương Thừa Nhiên cười khan: "Ba, con cảm thấy ở trong mắt ba con chỉ là một tên công tử đào hoa bất cần đời."
Ba Phương ngạc nhiên nói: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Phương Thừa Nhiên liền ngậm miệng. Hôm nay, vất vả lắm anh mới mời bọn họ đi ăn một bữa cơm, anh không muốn lại biến thành bi kịch gia đình.
Lúc Phương Thừa Nhiên xuống xe, cũng là lúc Kỳ Tiếu Ngôn và Tống Cẩn đi thang máy lên tầng . Khi cửa thang máy mở ra, có một nữ nhân viên lễ tân cao gầy hỏi thăm tin tức đặt phòng của bọn họ, sau đó dẫn bọn họ đến đó.
Tống Cẩn đã bảo trợ lý đặt đồ ăn từ trước, cho nên sau khi bọn họ ngồi xuống không lâu, đã có nhân viên phục vụ mặc sườn xám bưng đồ ăn lên. Màu đỏ rực của rau trộn làm cho Tống Cẩn hơi hơi nhíu mày, cô quên không bảo trợ lý gọi đồ ăn không cay, cô nhớ rõ Kỳ Tiếu Ngôn không thích ăn cay.
Người phục vụ lui về phía sau, Tống Cẩn cảm thấy có lỗi nhìn Kỳ Tiếu Ngôn nói: "Thật ngại quá, đồ ăn là em bảo trợ lý đặt giúp, cô ấy không biết anh không thể ăn cay."
Kỳ Tiếu Ngôn nhìn thoáng qua món rau trộn trước mặt nói: "Không sao, thật ra, ngay cả rau trộn gạo kê tiêu anh cũng đã nếm qua rồi."
Tống Cẩn kinh ngạc mở to mắt: "Rau trộn gạo kê tiêu?" Đây là đồ ăn gì?
Khóe miệng Kỳ Tiếu Ngôn khẽ cong lên, không nói gì.
Anh nhớ rõ, ngày hôm đó, trời trong xanh, nắng ấm, vạn dặm không có một gợn mây. Anh vừa viết xong một quyển luận văn, tâm tình rất tốt, vì vậy liền đi tìm Dương Vi trò chuyện về nhà toán học Goldbach một lúc. Sau khi trò chuyện xong, cơm chiều hôm ấy Dương Vi liền mang ra một bàn rau trộn gạo kê tiêu.
Kỳ Tiếu Ngôn nhìn một bàn gạo kê tiêu đỏ rực kia, khóe miệng hạ xuống: "Đây là cái gì?"
Dương Vi nghiêm túc nói: "Rau trộn gạo kê tiêu, anh chưa ăn qua à?"
Kỳ Tiếu Ngôn trầm mặc ba giây, mới ngẩng đầu lên nhìn cô: "Bình thường em dùng cái gì để làm rau trộn?"
"Gạo kê tiêu."
"Rau trộn gạo kê tiêu này......?"
"Dùng nhiều gạo kê tiêu gấp đôi so với bình thường." Dương Vi thản nhiên trả lời.
Kỳ Tiếu Ngôn: "......"
Anh thế nhưng lại cảm thấy không thể phản bác lại.
Dương Vi nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của anh đang nhìn chằm chằm vào một bàn rau trộn gạo kê tiêu, rốt cục cũng mở lòng từ bi, đưa cho anh một củ cà rốt: "Này cho anh, cắt thành sợi cho thêm vào bên trong đi."
Kỳ Tiếu Ngôn nhận lấy cà rốt, từ trên ghế đứng lên. Anh đi về phía phòng bếp vài bước, rồi lại quay đầu lại hỏi Dương Vi: " Em muốn số lẻ hay số chẵn?"
Dương Vi: "......"
Cô xiết chặt chiếc đũa, từng chữ từng chữ nói ra: "Em, muốn, không có giới hạn, không, phải, một, số, nhỏ, nào cả."
Kỳ Tiếu Ngôn xoay người đi vào phòng bếp, lúc đi ra, đĩa cà rốt cắt sợi được xếp ngay ngắn thành hình chữ số π.
Anh nhớ rõ, sau chuyện này không bao lâu, Dương Vi liền nói ly hôn với anh. Chẳng lẽ là bởi vì anh đã xếp chữ số π kia không thành một số Pi đẹp?
Kỳ Tiếu Ngôn nghĩ lại cảm thấy rất có đạo lý, dù sao Dương Vi là giáo viên mỹ thuật tạo hình, thẩm mỹ luôn luôn rất cao, nếu không cũng đã không coi trọng anh.
"Anh đang nghĩ cái gì vậy?" Tống Cẩn thấy Kỳ Tiếu Ngôn không nói một lời, chỉ chăm chú nhìn vào đĩa rau trộn trên bàn, khóe miệng còn vô thức lộ ra một chút ý cười, cuối cùng nhịn không được hỏi thành tiếng.
Kỳ Tiếu Ngôn lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: "Không có gì."
Tống Cẩn nhìn anh một lúc, mỉm cười: "Lần sau em mời anh đến nhà em ăn cơm, em làm đồ ăn cũng không thua đầu bếp trong nhà hàng đâu."
Kỳ Tiếu Ngôn ngước mắt lên nhìn cô ta, cũng không nói gì.
Buổi tối Dương Vi ở lại của ba mẹ, tuy rằng cô đã dọn ra ngoài một năm, nhưng phòng của cô vẫn được giữ lại như cũ cho cô.
Cô nằm trên giường, nhìn những tấm ảnh chụp thời đại học treo ở trong phòng, bỗng nhiên có loại cảm giác giống như đã trải qua mấy đời người. Trong ký túc xá, A Hoa và bạn trai yêu đương bốn năm, cuối cùng ngày đó khi tốt nghiệp cũng chia tay, giờ vẫn còn độc thân, còn cô lại cùng Kỳ Tiếu Ngôn đi vào con đường hôn nhân.
Chuyện này trở thành kỳ tích lớn nhất trong phòng ký túc xá , cô lập tức bị gọi là kẻ phản nghịch của hội độc thân. Thế nhưng như vậy thì sao? Cuộc hôn nhân này cũng chỉ kéo dài được gần một năm rồi cũng đi đến kết thúc.
Cửa phòng bị gõ hai tiếng, Dương Vi bỏ tâm trạng xuống, ngồi dậy xếp bằng: "Vào đi."
Mẹ Dương mở cửa ra, bưng một đĩa đựng trái cây vào. Dương Vi cầm lấy một miếng cam nhét vào miệng, nhìn bà nói: "Mẹ, có chuyện gì ạ?"
Mẹ Dương bỏ đĩa đựng trái cây xuống, ngồi xuống bên cạnh cô: "Cũng không có gì, ba con lo lắng cho con, bảo mẹ sang đây nói chuyện với con."
Dương Vi nuốt miếng cam xuống, hơi lạnh từ nước trái cây làm cho cô khẽ run: "Con không sao đâu ạ."
"Cục cưng à......"
"Mẹ, đã bảo không được gọi con là cục cưng nữa mà!"
Lông mày của Dương Vi bị tiếng gọi của bà làm cho run lên hai cái, bởi vì cô tuổi dê, lại họ Dương, cho nên mẹ cô đặt cho cô nhũ danh "Dương cục cưng" này, thế nhưng cô đã lớn như vậy, bà vẫn còn thích gọi cô như vậy. Cho dù là Dương mị mị cũng vẫn dễ nghe hơn một chút!
Mẹ Dương quăng cho cô một ánh mắt xem thường: "Mẹ thấy Kỳ Tiếu Ngôn gọi con là cục cưng, con lại rất vui vẻ."
Khóe miệng Dương Vi co rút, mẹ và Kỳ Tiếu Ngôn sao có thể giống nhau! Lúc hắn động tình còn kêu bà xã bảo bối nữa đấy!
"Được được, không gọi thì không gọi, con đỏ mặt làm cái gì."
Dương Vi: "......"
Mẹ Dương nắm tay cô, thở dài: "Người trẻ tuổi bây giờ, rất là mạnh mẽ. Bất kể là kết hôn hay ly hôn, đều là chuyện lớn trong đời, nhưng ở trong mắt các con hình như chỉ là trò đùa."
Dương Vi cúi đầu không nói gì, Mẹ Dương lại tiếp tục nói: "Không phải mẹ muốn ép con, nhưng con là một cô gái, lại ở bên ngoài, mẹ thật sự so lắng, bây giờ trên thời sự mỗi ngày đưa tin, có nữ sinh viên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn có người bị bắt cóc, lại còn chọn toàn những cô gái còn độc thân để ra tay, mẹ cũng không muốn một ngày nào đó nghe thấy tin tức như vậy về con gái của mình."
Dương Vi nói: "Con biết rồi, ngày mai con đi xem mắt là được."
"Mẹ không phải bảo con đi xem mắt với bọn họ để tìm bạn trai, cũng chỉ là muốn con có nhiều cơ hội hơn để quen biết thanh niên trẻ thêm mà thôi, ngộ nhỡ lại có người nào vừa mắt thì sao? Ngày đó, con và Kỳ Tiếu Ngôn cũng chẳng phải là xem mắt nên quen biết hay sao?"
"Con biết rồi."
"Được rồi, được rồi, mẹ không làm phiền con nữa, con nghỉ ngơi sớm đi." Mẹ Dương nói xong liền đóng cửa đi ra ngoài, Dương Vi lại nằm trở lại giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Buổi tối hôm trước, cô không nhớ rõ mình đi ngủ lúc nào, nhưng sáng sớm hôm sau, mẹ Dương đã gõ cửa phòng cô: "Cục cưng, dậy đi! Hôm nay còn có rất nhiều việc phải làm!"
Dương Vi xoa xoa mắt, ra mở cửa phòng, vẻ mặt ủ rũ: "Mẹ, khó khăn lắm mới có được ngày cuối tuần, mẹ còn không cho con ngủ nướng, mẹ không cảm thấy có lỗi với cuối tuần sao?"
Khóe miệng mẹ Dương co rút: "Còn ngủ! Hôm nay mẹ đã sắp xếp cho con bốn cuộc xem mắt, bây giờ lập tức đi rửa mặt ngay!"
Dương Vi: "......"
Bốn cuộc? Mẹ, mẹ vì muốn đem con gả ra ngoài, cũng rất liều mạng a......
Dương Vi rửa mặt xong, đi đến phòng khách ăn điểm tâm. Mẹ Dương hứng trí bừng bừng ôm một đống tư liệu, ngồi bên cạnh cô: "Mẹ giới thiệu cho con một chút về các đối tượng xem mắt ngày hôm nay, người thứ nhất là một nhà khảo cổ học, rất có tri thức!"
Khóe mắt Dương Vi nhảy nhảy: "Nhà khảo cổ học?"
"Đúng vậy, con không phải rất thích các học giả sao , mẹ đặc biệt chọn cho con đó."
Học giả: Nhà khoa học, làm công tác nghiên cứu
Khóe mắt Dương Vi lại càng nhảy lợi hại hơn: "Con khi nào thì thích các học giả?"
Mẹ Dương: "Kỳ Tiếu Ngôn không phải là học giả sao? Giáo sư đại học, rất có tri thức."
Dương Vi: "......"
Không phải cô thích giáo sư, chẳng qua Kỳ Tiếu Ngôn vừa vặn là giáo sư có được không! Nếu như có thể lựa chọn, đánh chết cô cũng không chọn một ông xã làm giáo sư!
"Ha ha, vậy thì còn người thứ hai thì sao ạ?"
"Người thứ hai! Người thứ hai này còn lợi hại hơn, người này là một tổng giám đốc! Bây giờ các cô gái không phải đều thích loại này sao!"
Dương Vi: "......"
Cô đã không còn muốn nghe về hai người còn lại nữa.
"Chao ôi, con đừng chỉ lo ăn như thế, còn có hai người mẹ chưa giới thiệu xong đâu. Nghe nói, người này là con trai của nhà giàu nhất thành phố A, bộ dáng rất đẹp trai, nghe nói đang học ở học viện điện ảnh, gần đây còn đang ký hợp đồng với biên kịch nổi tiếng...."
Dương Vi: "......"
Như vậy thì có quan hệ gì với cô! Hơn nữa nhà giàu ở thành phố A không phải là rất gai góc hay sao! Thời gian trước cô còn phải nộp tiền đấy!
"Để không cho con phải chạy khắp nơi, mẹ còn cố ý hẹn họ tại cùng một địa điểm, chỉ là khác thời gian. À, đúng rồi, mẹ còn giúp con sắp xếp bọn họ theo số, tránh để cho con nhầm lẫn."
Dương Vi: "......"
Mẹ không hổ danh là chuyên nghiệp!
Cô một hơi uống cạn ly sữa, đem miếng chân giò hun khói cuối cùng trên bàn nhét vào trong miệng. Cuối cùng cũng ăn xong bữa sáng cùng với những lời tra tấn của mẹ Dương, Dương Vi còn chưa kịp thở, mẹ Dương đã lôi kéo cô đi thay trang phục.
Bởi vì trong nhà không có quần áo của Dương Vi, mẹ Dương đặc biệt chạy xuống lầu mua cho cô một cái váy liền thân cộc tay màu đỏ họa tiết hoa mai. Dương Vi nhìn làn váy với từng tầng từng tầng những nụ hoa kia, huyệt thái dương lại nhoi nhói đau.
Giúp Dương Vi thay quần áo xong, lại giúp cô trang điểm một chút, mẹ Dương nhìn con gái nhà mình tương đối hài lòng: "Thật xinh đẹp, Kỳ Tiếu Ngôn đúng là bị mù mắt mới ly hôn với con."
Miệng Dương Vi mếu máo không nói lên lời, mẹ Dương nhìn cô một vòng, lại lấy ra một chiếc vòng cổ bắt cô đeo vào. Theo kế hoạch của mẹ Dương, thời gian xem mặt bắt đầu từ một giờ chiều, mỗi người sắp xếp một giờ, còn không quên lưu lại cho Dương Vi thời gian phút nghỉ ngơi.
Dương Vi bị tóm đến quán cà phê, cảm thấy mình giống như một chiến sĩ đang xông pha nơi chiến trường.
"Vi Vi, mẹ ngồi bên góc bên kia, con đừng khẩn trương, từ từ nói chuyện cùng bọn họ."
Dương Vi đã không có sức lực để trả lời, chỉ tùy tiện gật đầu.
Một lúc sau, có một người đàn ông mặc tây trang đeo mắt kính đẩy cửa quán cà phê bước vào. Trong chốc lát đó, Dương Vi cảm thấy cánh cửa của thế giới mới sắp được mở ra.