Hạ Trúc chợt bật cười, nước mắt không kìm được trào ra, không nói gì hết.
Không biết tại sao, vào lúc này, cô ta chợt nhớ tới hai năm ở bên Sở Vũ Hiên.
Người con trai hiền như khúc gỗ đó hình như chưa từng nói lời ngon tiếng ngọt nào, cũng chưa từng giải thích điều gì, chỉ luôn nghe lời cô ta và luôn bao dung cô ta.
Nhưng một người như thế, ngày xưa lại bị cô ta tự tay giết chết, chôn vùi trong cuộc hôn nhân không như ý!
Nếu cuộc đời vẫn như lần đầu gặp gỡ, sao gió thu lại man mát buồn? Tất cả câu chuyện đều mở đầu rất nhẹ nhàng, nhưng có bao nhiêu cái kết xứng đáng cho sự khởi đầu? Mở đầu tốt đẹp, kết thúc đau thương, bây giờ nghiệp của ai sâu hơn, mọi chuyện đều là do số mệnh, không ai khống chế được.
So với việc nói Hạ Trúc lấy gùi bỏ ngọc, chỉ bằng nói vận mệnh trêu ngươi.
Tay trái là sự thiên vị đáng tin cậy, tay phải là ánh trăng yêu mà không có được, thích mà không chiếm được. Hiện giờ đến khi ánh trăng đó cuối cùng đã rọi lên người mình, vứt bỏ tất cả mà lao tới thì phát hiện ra rằng, ánh sáng kia vốn là do người khác không cần đến nên mới chiếu cho mình.
Đáng thương sao? Đáng buồn sao? Đáng giận sao? A... có một số người, cả đời đã định là sẽ đây những tiếc nuối và hối hận.
Chớp mắt, một tuần đã trôi qua.
Tiền vi phạm hợp đồng của Hạ Trúc không trả đúng thời hạn.
Về việc này, Sở Vũ Hiên không nể mặt tí nào, yêu cầu bộ phận quản lý nghệ sĩ trực tiếp đóng băng hoạt động, còn nói cho Triệu Nhã Nam là nếu sau này cô ta lại đến chấm dứt hợp đồng, đừng nói gì cả mà hãy đi kiện, cho dù cuối cùng được bồi thường bao nhiều, chỉ cần đi kiện, nghĩ cách kéo cô ta xuống vài năm là được.
Làm sai thì phải trả giá.
Nhưng điều làm Sở Vũ Hiên khó hiểu là gân đây Cao Ninh và tổng giám đốc Kim đều rất an tĩnh, hoàn toàn không có bất kỳ động thái gì, cũng không biết hai kẻ này đang mưu tính gì?
Hay là nói, Cao Chấn Thanh giám sát Cao Ninh rất kỹ, không cho anh ta ra ngoài gây sự nữa?
Lão cáo già đó mưa tính sâu xa, rất biết cách nhãn nhịn, sẽ không dễ dàng đối đầu với Sở Môn, cho nên không phải không có khả năng này.
Không có mấy kẻ hèn hạ quấy nhiễu, Sở Vũ Hiên rất nhàn nhã, mỗi ngày đi dạo một vòng công ty, chọc tức Triệu Nhã Nam, sau đó đi tới bệnh viện, mua quà tặng cho Trần Cường.
Hiện tại, đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Mấy ngày nay, bác sĩ đề nghị người nhà trò chuyện với Trần Cường nhiều hơn, điều đó sẽ trợ giúp lớn cho năng lực tư duy của anh ta, việc này tất nhiên là giao cho Trần Đình to miệng. Cô ấy ríu ra ríu rít từ sáng sớm đến tối muộn, kể một số chuyện, hoặc là một số tin tức gần đây, bao gồm cả việc cô ấy được Sở Vũ Hiên cứu giúp và việc Sở Vũ Hiên trả tiền thuốc men, vân vân... Tóm lại, tất cả đều mang ý đội ơn Sở Vũ Hiên từ tận đáy lòng.
Biện pháp này đã có hiệu quả, Trần Cường hồi phục rất tốt, mặc dù vẫn không thể nói gì, nhưng người khác nói chuyện với anh ta, anh ta đã có thể động ngón tay, hoặc là nháy mắt để đáp lại, tư duy trên cơ bản đã hồi phục bình thường.
Ngay ngày hôm qua, sau khi suy nghĩ thật lâu, Sở Vũ Hiên cảm thấy đã không còn cần phải chờ nữa, đi thẳng vào vấn đề, hỏi Trần Cường: “Tôi tìm Trần Hoành là muốn hỏi một số chuyện. Chuyện này có liên quan tới cái chết của mẹ tôi... Cường Tử, anh ta là tài xế của mẹ tôi, chắc chắn đã nhìn thấy kẻ bắt cóc mẹ tôi! Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không trách anh ta vì tội bỏ mẹ tôi lại và chạy trốn một mình, đó là bản năng của con người, người bình thường đều sẽ làm như vậy... Tôi chỉ là, muốn hỏi rõ ràng, rốt cuộc là ai bắt cóc mẹ tôi, tối hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ thế mà thôi. Tôi thề với trời, sẽ không tổn thương anh ta, cậu phải tin tôi!”
Nhưng mà, cho dù Sở Vũ Hiên chân thành vô cùng, Trần Cường vẫn tỏ vẻ mình không biết.
Chỉ là, ánh mắt có anh ta trông có vẻ áy náy, cũng có phần giấy giụa trong nội tâm.
Giờ phút này, Sở Vũ Hiên mặt ủ mày chau trong văn phòng, ngậm một điếu thuốc, không biết đang nghĩ cái gì.
Lão Tam cũng sầu theo anh, lẩm bẩm lầu bầu nói: “Đêm nay tôi sẽ đưa anh ta ra khỏi bệnh viện, sau đó đâm anh ta mấy phát, không, đâm đến khi nào anh ta chịu nói mới thôi. Mẹ kiếp, không biết tốt xấu thật đấy!”
Sở Vũ Hiên búng tàn thuốc, vẻ mặt nghiêm trọng: “Đúng vậy... Tôi quả thật không còn kiên nhãn tiếp tục đợi nữa! Cần phải nghĩ cách khác...”
Đang nói, Trần Đình gọi điện thoại tới.
Sở Vũ Hiên lập tức tỉnh táo tinh thần, lòng thấp thỏm bất an: “Alo? Đình Đình.”
“Anh Sở, anh em nói muốn gặp anh, vừa rồi khoa tay múa chân cả ngày trời em mới hiểu được, cười chết em, ha ha ha...”