Lúc này, đạo diễn Tống lại bình tĩnh trái ngược lúc nấy, nhàn nhạt nói: "Chỉ cần không xúc phạm sỉ nhục anh hùng dân tộc là được, cứ để họ cãi nhau đi, lại trở thành điểm sáng của chương trình chúng ta rồi! Hahal Đợi xem, rating tối nay chắc chắn sẽ phá kỷ lục!"
Nhà sản xuất: "Anh có biết việc này sẽ ảnh hưởng thế nào đến anh Ngải không? Đạo diễn Tống, tôi khuyên anh nên cân nhắc! Địa vị của anh ấy không phải thứ mà chúng ta chọc được đâu!"
Đạo diễn Tống không coi trọng nói: "Tôi có chọc giận anh ta đâu, lúc nấy còn khuyên anh ta mà, uầy, tiếc quá đi! Lời hay khó khuyên quỷ dữ, sao không chọc ai mà lại chọc tên quần là áo lượt kia chứ? Hừm... Tôi biết anh lo lắng cái gì, đừng sợ, xem thêm chút nữa đã..."
Trên trường quay, khán giả vẫn hừng hực khí thế, phải một hồi người dẫn chương trình mới khiến họ im lặng.
Ngải Đạt Cảnh bị nói đến câm họng, mặt mày xấu xí vô cùng.
Im lặng một hồi lâu, anh ta ép mình nở nụ cười vui vẻ, ném lại visa của Sở Vũ Hiên, nói: "Sếp Sở à, chúng ta là ban giám khảo, tôi cảm thấy anh có phần lạc đề rồi đấy! Hay là quay lại chủ đề chính đi!"
Anh ta vốn là người làm truyền thông, hiểu sức mạnh của truyền thông, hiện tại có vẻ như nhún nhường, thực chất chỉ không muốn làm to chuyện, nếu không về sau sẽ không còn cơ hội kiếm tiền ở Trung Quốc nữa.
Nhưng làm sao Sở Vũ Hiên có thể dễ dàng tha cho anh ta?
"Đúng vậy, quả thực đã lạc đề rồi, vậy quay lại nhận xét ban đầu của anh nhé." Sở Vũ Hiên cười gian tà: "Anh dựa vào xuất thân để gọi anh hùng dân tộc là kẻ xâm lược. Vậy tôi hỏi anh, những người xuất thân trong sạch như anh, lại tôn thờ thần S ở đảo quốc, còn gọi bọn súc sinh đó là anh hùng... thì anh đáng là cái quái gì?"
Tất cả mọi người trong phòng đều hít một hơi lạnh. Lời này không thể nói lung tung được!
Ngải Đạt Cảnh hoảng hốt, nuốt nước bọt, biện bạch: "Anh đừng nói bừa! Nói bừa sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý đấy!"
Sở Vũ Hiên lấy điện thoại ra, mở ra vài bức ảnh Ngải Đạt Cảnh quỳ lạy, lạnh lùng nói: "Nếu anh cảm thấy những bức ảnh này là giả, thì cứ trình báo cảnh sát đi, cảnh sát sẽ làm rõ thật giả, trả lại thanh danh cho anh, anh dám không?!"
Muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm. Ngải Đạt Cảnh nhìn màn hình điện thoại, không khỏi há hốc mồm.
Sở Vũ Hiên ném điện thoại lên bàn, vừa cởi áo vest, vừa chửi: "Sính ngoại, quên nguồn gốc tổ tiên, chó cụt đuôi! Còn mặt mũi tự xưng là người học thức ư? Giá mà tôi là cha anh thì tôi..."
Nói đến đây, anh đột nhiên ngập ngừng, lập tức cúi xuống cởi giày, tiến lên hai bước, túm lấy mái tóc dài của Ngải Đạt Cảnh, dùng đế giày tát thẳng vào mặt anh ta.
"Đánh nát mặt anh! Á à, còn trốn à?!... Cái bản mặt to tròn như cái bánh mì đầy lông, còn thích hái hoa ghẹo nguyệt? Hừm... Tôi đánh chết đồ ch ó đẻ này!"
Đạo diễn Tống sau trường quay lập tức nhảy dựng lên, hốt hoảng hô to: "Cắt cắt cắt! Chuyển nhanh!"
MC Ngô Hoa hoảng loạn không thôi, vội chạy tới khuyên giải: "Sếp Sở, sếp Sởi Đừng thế mà, chúng ta..."
Sở Vũ Hiên chỉ đầu giày vào mũi Ngô Hoa, lạnh lùng nói: "Đừng xen vào, cút sang một bên đi, dạy dỗ xong anh ta, sẽ tới lượt anh ngay thôi, đừng vội!"
Đường đường là ông chủ công ty mà hiện giờ hoàn toàn giống một tên đầu gấu, chỉ thiếu điếu thuốc lá ngậm trên khóe miệng nữa thôi.
Hình ảnh trực tiếp từ đây bị cắt, chuyển sang .
Sơn trang Phượng Hoàng, Sở Trì Khanh xem còn chưa đã, khóe miệng nở nụ cười, lẩm bẩm: "Mỗi ngày phải khoác lên mình lớp vỏ cậu chủ quần là áo lượt như thế, cũng khó cho con rồi..."