Sáng hôm sau, Triệu Nhã Nam dậy sớm, rửa mặt xong, hâm nóng một cốc sữa bò, vừa uống vừa xem báo cáo của tổ công tác.
Kể từ khi tập đoàn Triệu thị xảy ra chuyện, nhân viên của truyền thông Thanh Nhã đã bắt đầu dao động, có nhiều nhân viên đoán mò rất có thể truyền thông Thanh Nhã sẽ bị ảnh hưởng, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Gần đây, group chat của công ty vốn vô cùng náo nhiệt đã vắng vẻ hơn rất nhiều, mỗi ngày cũng chỉ có mấy người lạc quan vui tươi nhăn lên group, không khí làm việc trong công ty cũng uể oải, thậm chí còn có một vài nhân viên cũ đã bắt đầu †ìm kiếm công việc mới.
Điều này khiến vị tổng giám đốc xinh đẹp này đau đầu không thôi, cô ấy đã mất ngủ liên tục vài ngày.
Ăn sáng xong, cô ấy lái xe đi đến công ty. Khi sắp đến công ty, cô ấy nhận được cuộc gọi của trợ lý Tiểu Vi: “Tổng giám đốc Triệu, sếp mới đến rồi!”
Huyệt Thái Dương của Triệu Nhã Nam đập thình thịch, nhìn thời gian, 8 rưỡi.
Kẻ tai họa kia đến công ty sớm như vậy làm gì? Thật sự muốn nhận chức ư? Hiện giờ cảm xúc của các nhân viên trong công ty vốn đã không được ổn định, nếu tên đàn ông chó chết này lại làm không ra hồn thì sẽ rất rắc rối!
Triệu Nhã Nam càng nghĩ càng sợ, hận không thể mọc ra cánh để bay thẳng tới công ty.
Khi chạy tới công ty, tất cả nhân viên đều đã được triệu tập đến phòng hội nghị lớn.
Sở Vũ Hiên bắt chéo chân, một tay vô thức gõ bàn, thấy Triệu Nhã Nam tiến vào, anh nhếch khóe môi, nói: “Tổng giám đốc Triệu, cô là tổng giám đốc của một công ty mà sao lại tới muộn hơn cả nhân viên vậy?”
Triệu Nhã Nam đúng lý hợp tình nói: “Quy định của công ty là nhân viên đi làm lúc 8 rưỡi, quản lý trở lên thì 9 giờ.”
“Sao tôi thấy như có vẻ quan liêu ấy nhỉ?” Sở Vũ Hiên cười bất thiện, sau khi gõ bàn xong, anh nói: “Vậy đi, từ ngày hôm sau, nhân viên đi làm lúc 9 giờ, quản lý trở lên tới công ty lúc 8 rưỡi, sáng sớm công ty sẽ mở họp.”
Các nhân viên phía dưới đều sửng sốt, tất cả đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Sở Vũ Hiên, có lẽ nhất thời không kịp phản ứng lại.
Nhân viên quản lý cũng cả kinh, không rõ ông sếp mới này muốn làm cái gì?
“Sếp Sở, mỗi tuần chúng tôi sẽ chỉ mở một cuộc họp. thường kỳ, không cần phải họp mỗi ngày.” Triệu Nhã Nam lạnh lùng nói.
“Vậy thì đến ăn sáng với nhau, cô thống kê nhân số, tôi bao.
“Chúng tôi không có thói quen ăn sáng.” Triệu Nhã Nam không thương xót chút nào.
Các nhân viên nhìn nhau, nghĩ thầm vẫn là tổng giám đốc Triệu lợi hại, cảm giác như hoàn toàn không đặt vị sếp mới này vào mắt.
Sở Vũ Hiên bị chặn họng cũng có hơi xấu hổ, lặng lẽ lấy điện thoại ra nhắn một tin Wechat cho Triệu Nhã Nam: [Cho chút mặt mũi đi? Cô như vậy thì làm khó tôi quá... Hay là tôi công bố quan hệ giữa chúng ta ra đi, chuyện sợ vợ không tính là mất mặt.]
Hai người kết hôn chưa được mấy ngày, hơn nữa những người có mặt ngày đó đều là nhân vật lớn, ngay cả chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Cao thị là Cao Chấn Thanh cũng không có tư cách tham gia nữa là người thường.
Triệu Nhã Nam cúi đầu nhìn điện thoại một cái, sau đó kéo ghế dựa bên cạnh ra ngồi xuống, bình tĩnh nói: “Kể từ ngày. mai, tất cả nhân viên từ quản lý trở lên sế có mặt lúc 8 rưỡi để họp.”
Các nhân viên:...
Sở Vũ Hiên đắc ý cười mỉm, nói: “Chuyện này đã quyết định rồi đấy... Tiếp theo đây, tôi sẽ thông báo vài chuyện.”
Triệu Nhã Nam nhíu mày lại, cảnh cáo lườm Sở Vũ Hiên, sợ anh lại gây chuyện. Tr𝘂yện cop từ trang [ T𝗥Ù𝙈T𝗥𝑈YỆ 𝙽.vn ]
Sở Vũ Hiên hoàn toàn làm lơ cô ấy, nghiêm túc nói: “Thứ nhất, từ nay về sau, không được tăng ca. Các bộ phận đặc biệt cần phải tăng ca như là bộ phận quan hệ công chúng, bộ phận quản lý nghệ sĩ, người đại diện, tiền tăng ca sẽ nhân hệ số 0,5. Ngoài ra, ngày lễ không được phép chuyển xuống cuối tuần, lễ vào ngày nào nghỉ ngày đó.”
Vừa dứt lời, mọi người trong phòng họp lại nhìn nhau như thể không tin được vào tai mình.
Tư bản có lương tâm vậy à? Xác suất này hình như còn nhỏ hơn việc đang đi trên đường bị một quả bom nguyên tử rơi xuống đập chết...
Ánh mắt Triệu Nhã Nam đột nhiên trở nên nghi hoặc, không biết cậu ấm được hưởng cao lương mỹ vị này đang định làm gì?
Sở Vũ Hiên tiếp tục nói: “Thứ hai, bộ phận hành chính sau cuộc họp sẽ thống kê những nhân viên làm việc cho công ty từ năm năm trở lên, họ sẽ được tăng lương lên một nghìn, bảo vệ và nhân viên vệ sinh, tiền lương cơ bản sẽ là 500. Tiền thưởng và hiệu suất đều sẽ tăng thêm năm phần trăm”
“Thứ ba, tất cả nhân viên, kể cả những nhân viên cơ sở như là nhân viên vệ sinh và bảo vệ thực hiện nghiêm túc năm chế độ bảo hiểm và một quỹ nhà ở. Nếu người nhà trực hệ bị bệnh nặng hoặc tai nạn, công ty sẽ hoàn trả 60% chỉ phí y tế. Ngoài ra, nếu điểm thi tuyển sinh đại học của con cái trực hệ của mình cao sẽ được thưởng tệ. Và điều quan trọng nhất là nếu con em có thể thi đỗ trường đại học Khoa học Công Nghệ Quốc Phòng sẽ được thưởng một căn hộ có ba phòng ngủ và hai sảnh ở trung tâm thành phốt”
“Sếp vạn tuết” “Mẹ nó, chuyện gì vậy?”
Phòng họp lập tức trở nên náo nhiệt.
Triệu Nhã Nam không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy những nhân viên đang bất an vì cuộc khủng hoảng của Triệu thị những ngày gần đây lại phấn khích như thế này, ánh mắt nhìn Sở Vũ Hiên không khỏi dịu đi rất nhiều.
Không ngờ cái tên khốn ăn chơi trác táng này cũng có mặt này.
Những điều kiện mà anh đưa ra cho nhân viên phù hợp với khả năng của công ty... Mức tăng lương năm trong mức chấp nhận của công ty, và phần thưởng cho đại học của con cái họ, nói thẳng ra là nhằm vào những nhân viên lớn tuổi ở tầng dưới chót như bảo vệ và nhân viên vệ sinh. Gia đình các nhân viên hiện giờ cơ bản đều là con một, con cái cũng rất ít, tính đến phần thưởng cũng không được mấy người chứ đừng nói đến chế độ phúc lợi hấp dẫn nhất: Tặng một căn hộ nếu thật sự thi đỗ trường đại học Khoa học Công Nghệ Quốc Phòng? Đến lúc đó, công ty cũng có thể tạo được một làn sóng yêu nước!
Cánh cửa đại học kia e rằng không có mấy người có thể đặt chân vào. Còn về phần chỉ trả viện phí, đối với tư bản mà nói tuyệt đối là một hành vi không thể thực hiện, nhưng khi nói đến trách nhiệm xã hội của công ty, nếu truyền ra ngoài cũng có thể được tiếng tốt, không nói đến lương tâm, nếu thực sự có cha mẹ con cái của nhân viên bị bệnh nặng, đến lúc đó quyên tiền ra để nổi tiếng, nói không chừng sẽ được nhiều hơn mất.
Cho nên, suy cho cùng thì chẳng qua cũng chỉ là tăng tiền lương mà thôi, nhưng tên ăn chơi trác táng này lại làm cho mọi người phấn khích hơn, điều này chắc chắn là một sự trấn an cho mọi người.
Ngoài việc ổn định tinh thần mọi người, anh còn thu được rất nhiều thiện cảm, một cuộc họp đơn giản mà đã tạo dựng được uy tín trong công ty.
Sở Vũ Hiên nâng tay ra hiệu cho mọi người im lặng: “Về phần phúc lợi, tôi đã cải thiện rất nhiều cho mọi người. Nhưng tiếp theo đây, tôi có một số yêu cầu”
“Sáng nay khi tôi tới công ty đã phát hiện ra một vấn đề, cơ bản mọi người đều là người da vàng, nói tiếng phổ thông, nhưng tại sao tên của mọi người đều là tên tiếng Anh? Tôi không thích điều này cho lắm. Ở đất nước Trung Quốc này, khi không cần thiết vẫn nên nói tiếng Trung đi. Từ hôm nay trở đi, ngoài nghệ sĩ ra, tất cả mọi người đều sẽ bị cấm tên tiếng Anh. Pork gì đó có thấy khó gọi không?”
“Đừng tưởng bản thân lấy cái tên tiếng Anh thì sẽ có phong cách Tây. Sự tự tin của con người đến từ văn hóa dân tộc, những người thậm chí không yêu thích văn hóa của đất nước mình, đặc biệt là những người sùng bái người nước ngoài, sính ngoại các thứ, công ty ông... công ty tôi không chào đón! Nếu lại để tôi nghe thấy mọi người gọi nhau bằng tên tiếng Anh, tôi sẽ... sẽ tét mông mọi người đấy!”
Triệu Nhã Nam:...
Rốt cuộc cũng không đứng đắn được mấy phút!
Cô ấy nào biết rằng hành động hôm nay của Sở Vũ Hiên không chỉ bảo đảm cho sinh hoạt của các nhân viên ở tầng dưới chót mà còn có một hàm ý khác.
Các nhân viên khi nghe được từ “tét mông” này, vẻ mặt mỗi người đều khác nhau, nhưng đa số đều là vẻ kỳ quái.
Vừa rồi còn cảm thấy vị sếp mới này là một lãnh đạo thanh niên rất đáng tin cậy, sao lại... đột nhiên lộ ra vẻ lưu manh thế này?
Đúng lúc này, cửa phòng họp bị một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh đẩy ra, sau khi nhìn thấy Sở Vũ Hiên trên đài,
anh ta hưng phấn vẫy tay: “Chào! Steven!”
Mọi người quay đầu lại nhìn anh ta một cái, sau đó đồng loạt quay đầu nhìn Sở Vũ Hiên trên đài: Steven??
Sở Vũ Hiên:....
Im lặng một lúc, Sở Vũ Hiên chán nản nói: “Tôi sống ở nước ngoài gần tám năm, có tên tiếng Anh cũng không quá phận chứ?”
Mọi người:...
Dù sao anh là sếp, anh nói thế nào thì chính là thế đó.
Sở Vũ Hiên hằng giọng, lườm “người nước ngoài” đứng ở cửa vẫn đang vẫy vẫy tay với mình, nói: “Vậy đi, tan họp...”
Chờ tất cả mọi người đi ra khỏi phòng họp, lúc này anh mới ngoắc ngoắc ngón tay với người kia: “Lão Ngũ, hủy sân khấu của tôi có vui không?”
Lão Ngũ cũng không biết mình hủy sân khấu gì, ngơ ngác chớp mắt: “Có ý gì?”
Sở Vũ Hiên thở dài: “Không có gì... Lão Ngũ, vừa rồi tôi đặt ra quy định, sau này công ty sẽ không dùng tên tiếng Anh, sau
này cậu đừng gọi tôi là Steven nữa.”
Lão Ngũ vò đầu: “Anh đã nói, khi có người ngoài không được gọi anh là đại ca..."
“Vậy gọi sếp Sở đi.” Sở Vũ Hiên dừng lại: “Với lại, tôi đã nghĩ ra một cái tên tiếng Trung cho cậu, ừm... Gọi là Sở Sinh, nhớ kỹ”
“Sở Sinh? Sinh hoạt? Sinh mệnh?” Lão Ngũ hưng phấn ôm đầu: “Oh! My godl! Cái tên này thật có ý nghĩa! Tôi nhích lắm!" (nhích là do nói ngọng)
“Có phải... cậu muốn bày tỏ thích không?”
“Đúng! Tôi thích! Thích!”
Sở Vũ Hiên nghiêm túc nói: “Thích là được, thích là được...