Editor: Linh Vũ
"Vận Nhi..." Âu Thừa Duẫn run rẩy tiến lên ôm lấy cơ thể gầy yếu của cô, lúc nhìn đến vết thương khắp người cô thì có cảm giác như tim mình đang bị người ta dùng dao mà cứa vào hàng trăm hàng nghìn nhát. Vết thương trên người cô khiến cho anh còn đau đớn hơn hàng vạn lần.
Anh nhìn Tần Hải đang ôm lấy Vận Nhi với ánh mắt sắc bén như mũi tên, hai mắt đầy sát ý, khiến cho hai người đàn ông đứng cạnh đó cũng không dám nhúc nhích.
Sau khi Tín đuổi tới thì chỉ nhìn thấy căn phòng hỗn độn, không còn thấy người phụ nữ Mễ Na kia và Tâm Nhi đâu nữa.
"Không, không, chúng tôi chưa hề đụng vào cô ta, còn chưa kịp đụng vào thì mấy người đã tới rồi, cô ta chảy nhiều máu như vậy không liên quan gì đến chúng tôi..." Hai người đàn ông kia đã bị dọa cho mất hồn mất vía, Tiêu Trác động tay một cái đã lật nhào một người xuống rồi giẫm hắn ta dưới chân.
Âu Thừa Duẫn cảm giác máu trên người cô đã thấm ướt cả quần áo của anh, lúc này anh mới có phản ứng, vội vàng ôm Vận Nhi chạy ra cửa: "Tiêu Trác, nhớ phải cứu được Tâm Nhi ra!"
Âu Thừa Duẫn biết, nếu lúc Vận Nhi tỉnh lại mà không thấy Tâm Nhi thì sẽ có phản ứng như thế nào.
Hai năm trước, anh không nhìn thấy một màn máu chảy lênh láng đó, cho nên không biết mình lại có thể sợ hãi đến vậy. Anh giẫm mạnh chân ga, xe lao nhanh như chớp về hướng bệnh viện. d.đ.l.q.đ
"Mau chuẩn bị phẫu thuật!" Lúc Âu Thừa Duẫn ôm Vận Nhi vọt vào bệnh viện, bác sĩ cũng bị cảnh máu me đầm đìa trước mặt dọa sợ, nhận lấy Vận Nhi từ trong tay Âu Thừa Duẫn, thế nhưng anh vẫn chưa chịu thả tay ra, vẫn lưu luyến nắm lấy tay cô đi về phía phòng phẫu thuật: "Vận Nhi, đừng sợ, có anh ở đây!" Mãi tới khi cửa phòng phẫu thuật đóng lại trước mặt, anh mới chán chường đấm mạnh một phát lên vách tường, quần áo trên người anh cũng đã bị nhiễm màu đỏ thẫm.
Thời gian chậm chạp trôi đi, một phút, mười phút, một tiếng, bốn tiếng,...
Âu Thừa Duẫn cảm thấy mình muốn điên rồi, anh không chịu nổi cái cảm giác chờ đợi không có điểm dừng này. Nếu như Vận Nhi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh thề sẽ bắt bọn chúng phải chôn cùng.
"Ai là người nhà của bệnh nhân?" Lúc cửa phòng phẫu thuật được mở ra, một vị bác sĩ mặc áo trắng từ bên trong bước ra, Âu Thừa Duẫn lập tức cảm giác như thể vừa nhìn thấy ánh sáng, lập tức lao đến: "Tôi là chồng cô ấy, bây giờ cô ấy thế nào rồi?"
"Người bệnh mất máu quá nhiều, cảm xúc lại không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể sẩy thai. Màng tử cung của cô ấy rất mỏng, có phải lúc trước cô ấy đã từng sẩy thai rồi không? Bây giờ phải hết sức chú ý đến cảm xúc của cô ấy, tuyệt đối không thể để cô ấy phải chịu bất kỳ kích thích gì! Có giữ được thai nhi hay không phụ thuộc vào chính bản thân người mẹ!"
Lời của bác sĩ giống như quả bom hẹn giờ nổ tung bên tai Âu Thừa Duẫn, anh vừa kinh hãi lại vừa hoảng sợ, Vận Nhi mang thai, cô mang thai đứa con của anh, nhưng anh lại không biết.
"Bao lâu rồi?" Anh phát hiện ra giọng nói của mình cũng run run, anh chưa từng mất bình tĩnh như lúc này, lại vì sắp được làm cha mà vui mừng, chỉ hy vọng lần này có thể giữ lại được đứa bé kia. diễnđàn!lê%quý@đôn
"Sáu tuần rồi, chờ cô ấy được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt thì anh cũng có thể đến xem cô ấy, bây giờ anh đi làm thủ tục nằm viện trước đi!" Âu Thừa Duẫn tỉnh lại từ cơn chấn động vừa rồi, lúc biết đứa bé kia vẫn còn, anh kích động đến mức chảy cả nước mắt.
Giọt nước mắt trong suốt rơi xuống trên mu bàn tay anh, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đứa bé kiên cường kia vẫn còn trong bụng Vận Nhi, anh không dám tưởng tượng, nếu như đứa bé không còn, chuyện này đối với Vận Nhi sẽ là sự đả kích lớn đến mức nào.
"Con đàn bà chết tiệt, ông đây trước giờ đều không đánh phụ nữ, hôm nay sẽ vì cô mà phá lệ!" Tiêu Trác tìm được Mễ Na, đá lên người cô ta một cú, lại vừa giẫm vừa tức giận chửi mắng.
Mễ Na nhìn thấy dáng vở khổ sở của bốn người đàn ông kia thì lập tức biết rằng kế hoạch của mình đã thất bại, cô ta không ngờ rằng tốc độ của Âu Thừa Duẫn sẽ nhanh như vậy. Trên tay cô ta còn một lá bài chủ, chẳng lẽ ngay cả cô bé kia mà anh cũng không cần sao?
"Âu Thừa Duẫn đâu? Nếu anh ấy không đến, con bé kia sẽ phải chôn cùng tôi!" Không có Tô Vận Nhi cũng không sao cả, cô ta không tin rằng ngay cả đứa bé kia mà bọn họ cũng không cần.
Mễ Na không biết tốt xấu như vậy lại càng khiến Tiêu Trác điên tiết hơn.
"Chị dâu Vận Nhi của chúng tôi, ngay cả một cọng tóc cũng không thể để cho người khác chạm vào, mẹ nó vậy mà cô lại dám bắt nạt cô ấy, hôm nay tôi sẽ cho cô biết, đâu là kết cục của việc chọc tới điện hạ Thừa Duẫn của chúng tôi!"
Tiêu Trác đưa mắt ra hiệu với Tín, lại đẩy bốn người đàn ông kia đến trước mặt Mễ Na, cô ta lập tức ý thức được hành động của Tiêu Trác, bắt đầu luống cuống tay chân: "Đứa bé kia còn ở trong tay tôi, mấy người không được nhúc nhích, nếu không tôi sẽ để cho con bé chết!" d~đ~l~q~đ
"Cô con mẹ nó câm miệng lại cho tôi!" Tiêu Trác lại đá cô ta một cú, từ trên cao nhìn xuống bốn người đàn ông kia, vẻ mặt Tần Hải vẫn trấn định, hiện giờ hắn ta rất lo cho Vận Nhi, cô là con gái của Chỉ Lan, tuyệt đối không thể gặp chuyện không may được.
"Mấy người, nếu muốn giữ mạng sống thì đè lên mà làm ả đàn bà này cho tôi, trước khi tôi kêu ngừng thì không được ngừng!"
Thuộc hạ của Tiêu Trác đã tìm được Tâm Nhi, không ngờ đứa bé nhỏ như vậy mà lại bị ả đàn bà biến thái này treo ở trên tầng thượng, Tâm Nhi vừa kêu cứu vừa không ngừng khóc lóc. Dường như Mễ Na đã quyết tâm chơi đến cùng, thà rằng ngọc nát đá tan, cả hai bên đều tổn hại.
Cô ta muốn chết thì dễ, nhưng cô ta đã đụng đến Vận Nhi mà Âu Thừa Duẫn để ý nhất, vậy thì cô ta sẽ không được chết dễ dàng như vậy.
"Không, không được chạm vào tôi!" Mễ Na nghĩ thế nào cũng không hề nghĩ rằng, cái chiêu mà cô ta muốn dùng để đối phó Tô Vận Nhi lại trở nên vô dụng, trái lại còn đánh ngược lên người cô ta. Sau khi Tiêu Trác điên cuồng ra lệnh, ba người đàn ông kia lập tức xô Mễ Na ngã ra đất, lúc này, cả tòa nhà đều vang vọng tiếng kêu thảm thiết của cô ta.
Thật lâu, thật lâu sau đó... Tiêu Trác nhìn vệt máu loang lổ trên mặt đất, nở nụ cười tà ác, thế nhưng vẫn không kêu ngừng lại!
Âu Thừa Duẫn ngồi trông Vận Nhi cả một đêm, nửa bước cũng không dám rời đi. Bên khóe mi cô hơi thâm, vết sưng trên gò má đã bớt đi một chút, nhưng vẫn có thể nhìn ra dấu vết từng bị người ta đánh. Anh đau lòng cầm lấy tay cô đặt lên môi mình, người phụ nữ mà anh không nỡ đụng chạm này, thế mà lại có người dám đụng đến cô, anh thề, anh sẽ không để yên cho ả đàn bà kia!
"Vận Nhi, đừng ngủ nữa, tỉnh lại nhìn anh có được không?" Âu Thừa Duẫn không ngừng hôn lên đôi má sưng đỏ của cô, nhớ đến lúc anh nhìn thấy trên người cô đầy vết thương, còn có máu chảy lênh láng từ dưới thân, lúc đó anh thật sự vô cùng sợ hãi, anh nghĩ, nếu như cô bị người ta bắt nạt, anh sẽ đích thân làm thịt bọn chúng.
Vận Nhi của anh sạch sẽ và tốt đẹp như vậy, anh biết, cô nhất định sẽ liều mạng mà giữ gìn sự trong sạch của mình, vì vậy mới khiến cho mình bị thương chồng chất, nếu như anh chậm thêm một bước thì cả đời này anh cũng không thể tha thứ cho chính mình được.
Sinh mệnh nhỏ bé mỏng manh này! Bàn tay Âu Thừa Duẫn dán lên da thịt cô nhưng vẫn không cảm nhận được sự tồn tại của đứa bé. Bác sĩ đã nói bây giờ không thể để cô chịu bất kỳ kích thích gì nữa, ngay cả thân thể cũng không được lộn xộn, cục cưng còn chưa ra đời này đã khiến cô khổ sở như vậy, ngay cả anh cũng thấy đau lòng.
Vận Nhi, phải làm sao mới giữ lại được đứa bé này đây? Chúng ta cùng cố gắng có được không?