Ly Hôn: Cô Dâu Tái Giá

chương 14: bơ vơ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hắn cười bỡn cợt, đôi môi nóng bỏng lại lần nữa lơ đãng quét qua vành tai cô, Mạch Nhã Kỳ không nghi ngờ gì, cười khanh khách nói: “Thiên Ngạo, vì sao một mình anh lại chạy đến đây, làm người ta thật lo lắng!”

“Anh biết bảo bối sẽ tìm đến nha...” Tề Thiên Ngạo càng ôm chặt cô, nói một câu đầy thâm tình, khiến Mạch Nhã Kỳ càng ngượng ngùng...

“Thiên Ngạo đáng ghét.” Hờn dỗi mắng một tiếng nhưng càng dựa chặt vào trong ngực hắn, hai người cùng nhau đi về chỗ ngồi...

Dĩ nhiên đã không thấy bóng dáng của Tả Thiếu Dương nữa, Tề Thiên Ngạo hiểu rõ cười: “Tên này khẳng định không chịu nổi tịch mịch rồi!”

Đang nói thì di động của Mạch Nhã Kỳ đổ chuông: “Nhã Kỳ, người tớ không thoải mái, về trước đây, các cậu chơi vui vẻ nhé.”

“Mạn Nhi cũng đi...” Mạch Nhã Kỳ hơi nghi hoặc nhìn Tề Thiên Ngạo, bỗng nhiên trong đầu lóe lên linh quang, vui vẻ nói: “Thiên Ngạo, anh nói có phải Thiếu Dương đã đưa Mạn Nhi về rồi không? Thiếu Dương hình như coi trọng Mạn Nhi rồi nha!”

Lời vừa nói ra, vẻ mặt Tề Thiên Ngạo bỗng nhiên âm u đi một chút, buột miệng nói: “Không thể nào!”

“Thiên Ngạo, anh làm sao thế?” Mạch Nhã Kỳ kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng càng thêm nghi hoặc...

Mày rậm của Tề Thiên Ngạo hơi nhíu, lúc xoay người nhìn Mạch Nhã Kỳ đã là vẻ mặt vân đạm phong khinh: “Nhìn Lạc tiểu thư rất đơn thuần, chỉ sợ sẽ không thích người như Thiếu Dương, hơn nữa, không phải em nói cô ấy có người yêu rồi sao?”

Sau khi Tề Thiên Ngạo lạnh nhạt nói ra câu này, trái tim bỗng nhiên bị kìm hãm, lại nghĩ đến người đàn ông kia, người đàn ông đã chiếm toàn bộ tâm hồn của Lạc Tư Mạn!

Mạch Nhã Kỳ hiểu rõ gật đầu, nhưng lại thấp giọng nói: “Thiên Ngạo, anh không biết đâu, Mạn Nhi không biết vì lý do gì mà vị hôn phu của cô ấy lại không cần cô ấy nữa, Mạn Nhi cũng rất đáng thương, về sau em phải chăm sóc cô ấy thật tốt.”

Tề Thiên Ngạo gật đầu, ôm Mạch Nhã Kỳ chậm rãi đi ra quán cà phê...

Lạc Tư Mạn vẫn trốn ở chỗ rẽ trong hành lang, nhìn thân ảnh hai người sánh vai đi ra ngoài, người đàn ông kia ôn nhu với Nhã Kỳ, không hiểu sao lại làm cô đau nhói, một hàng lệ chậm rãi chảy xuống, từng có lúc, cô và Triệt cũng thân mật và ăn ý như vậy sao?

Ngồi ở đầu đường vắng vẻ, Lạc Tư Mạn không biết nên đi đâu. Nắm điện thoại trên tay, trên đó là tin nhắn khiến cô không hiểu sao chua xót.

Tề Thiên Ngạo báo cho cô, đêm nay không cần đến, hắn hẹn hò với Nhã Kỳ.

Nhìn thấy chưa? Cô chính là loại người có cũng như không, ngay cả làm tình nhân của người khác, cũng là người hạ đẳng nhất.

Không thể quay về Lạc gia, không thể đến chỗ Tề Thiên Ngạo, cô du đãng giống như cô hồn dã quỷ, đáng thương đến mức tiền đi khách sạn cũng không có.

Không hiểu tại sao, bỗng nhiên cô cắn môi, Tề Thiên Ngạo, anh không biết tôi không có chỗ để đi, cũng không có một đồng tiền sao?

“Tiểu Mạn…”

Một chiếc xe thể thao mui trần rất phong cách dừng ở trước mặt cô, hai mắt đẫm lệ của Lạc Tư Mạn giương lên, đầu tiên nhìn thấy chiếc xe màu đen, sau đó mới là khóe môi đang nhếch lên đầy tà khí…

“Là anh?” Làm sao Tả Thiếu Dương lại đột nhiên xuất hiện? Ấn tượng đầu tiên của cô với Tả Thiếu Dương rất không tốt, đứng lên, xoay người muốn đi…

“Mạn Nhi…” Tả Thiếu Dương quýnh lên, mở cửa xe, nhanh chóng đi đến cạnh cô, nắm chặt cánh tay cô: “Mạn Nhi, đã muộn rồi, em muốn đi đâu?”

Thật kỳ lạ, nhìn thân thể gầy nhỏ mỏng manh của cô, còn khóe mắt đầy nước mắt kia nữa, hắn càng thêm hiếu kỳ về cô gái nhỏ này.

“Tôi không có chỗ để đi.” Lạc Tư Mạn khịt mũi, trong gió đêm nhẹ nhàng ôm chặt hai tay, tự cho mình chút độ ấm…

“Mạn Nhi, đến chỗ của anh đi!” Tay Tả Thiếu Dương càng giữ chặt cô, cúi đầu đối diện với ánh mắt cô.

“Anh?” Muốn mắng hắn vô lễ, xem cô thành dạng phụ nữ gì, nhưng lại cười khổ, cô đúng là thấp hèn, thấp hèn đến tận tro bụi…

“Đã muộn như vậy, em lại không có nơi để đi, ở bên ngoài không an toàn, anh là bạn tốt của Thiên Ngạo, yên tâm đi.” Nụ cười trên khóe môi Tả Thiếu Dương càng thêm vô hại, tâm tư Lạc Tư Mạn vừa chuyển, quả thật… Cô là người phụ nữ của Tề Thiên Ngạo, Tả Thiếu Dương làm sao cũng sẽ không tôn thương cô đâu, hơn nữa… Cô đúng là không có dũng khí ngủ đầu đường.

Thấy cô do dự, Tả Thiếu Dương càng vui vẻ, bỗng nhiên cúi đầu, giống như đứa trẻ mà nựng mặt Lạc Tư Mạn: “Thật tốt quá, Mạn Nhi, chúng ta đi thôi!”

Một câu Mạn Nhi của hắn, thân mật lại làm cô đau lòng, Lạc Tư Mạn không do dự nữa, đi về phía xe hắn...

Dù sao, trời tối như thế này, bất lực không nơi nương tựa, đêm không có nhà để về, cô rất cần một nơi ấm áp để tự an ủi mình, an ủi trái tim đã dày đặc vết thương.

Đáy mắt Tả Thiếu Dương mị hoặc mang theo vui vẻ và thâm sâu không rõ, mà lúc nâng mắt hay cúi xuống, lại đầy vẻ giảo hoạt âm trầm, chỉ là tất cả điều này, đều bị bóng tối trong xe che mất...

Cuối cùng, xe két một tiếng rồi dừng lại, dừng trước một trang viên to lớn nhưng không có vẻ mỹ lệ.

“Mạn Nhi, xuống xe đi, đến rồi!”

Tả Thiếu Dương cười rạng rỡ, hoàn toàn là dáng vẻ của một vị thiếu gia trác táng, vui vẻ kéo tay Lạc Tư Mạn đi về phía trang viên.

Đám người hầu đều không cảm thấy kinh ngạc, chỉ là lúc nhìn thấy Lạc Tư Mạn có chút đơn thuần và ngượng ngùng, thì hiếu kỳ nhìn thêm vài lần, Lạc Tư Mạn đoán, có lẽ là, phụ nữ mà Tả Thiếu Dương mang về nhà đều không giống dáng vẻ của cô!

“Mạn Nhi...” Tả Thiếu Dương dựa lưng vào ghế sô pha, hai tay chống cằm, con mắt xinh đẹp hẹp dài cong lên, nhìn Lạc Tư Mạn không nháy mắt...

“Ừ?” Lạc Tư Mạn ứng phó lên tiếng, liếc nhìn đồng hồ, đã sắp mười hai giờ rồi, người này muốn làm gì?

“Mạn Nhi, em lớn lên thật xinh đẹp, nếu không thì, anh đi tìm Tề Thiên Ngạo lăn lộn chơi xấu, để hắn nhường em lại cho anh có được không?”

Cặp mắt đào hoa của người đàn ông càng thêm sáng ngời, bình tĩnh nhìn cô gái nhỏ trước mặt này, không hiểu tại sao, cô giống như rất hợp khẩu vị của hắn, cô không giống những người phụ nữ khác, đúng, ở trong mắt hắn chính là không giống!

Lạc Tư Mạn không hiểu sao rùng mình một cái, lập tức nghĩ đến vẻ mặt khát máu và âm trầm của Tề Thiên Ngạo ngày đó, hắn uy hiếp, hắn bá đạo, hắn tàn nhẫn, càng quan trọng hơn là, Nhã Kỳ...

“Tả tiên sinh, không thể được.” Lạc Tư Mạn ném cho hắn sáu chữ, đứng dậy, lông mi thật dài rủ xuống: “Tôi muốn nghỉ ngơi.”

Truyện Chữ Hay