Khúc Phương không phải là Lý phu nhân, nhìn thấy một màn như vậy không cảm thấy khổ sở chỉ là có chút châm chọc.
Nếu Lý phu nhân nhìn thấy cảnh tượng này không biết sẽ nghĩ như thế nào, từng cùng nhau ăn đồ ăn nhanh rẻ tiền, cùng nhau làm việc bất kể mưa gió, ngày nóng cháy còn chen chúc với nhau trong phòng trọ chật chọi không điều hòa, cùng nhau phấn đấu, giờ lại không thể cùng nhau hạnh phúc.
Lúc ông bần cùng nhất, bên cạnh chỉ có mỗi vợ mình, không có bông hoa trắng kia, khi đó ông đau bụng, đau đầu, mệt mỏi mà ngủ ở ven đường, lại không có A Cửu đến đó làm mỹ thực tinh xảo cho ông, dùng ngón tay trắng nõn mát xa cho ông, đem ông đến nhà cô ta nghỉ ngơi, đi theo bên người ông chỉ có người vợ cám bã của ông, cùng ông đau, cùng ông mệt.
Nhưng là đàn ông, nhất là đàn ông thành công, dường như đều trải qua cánh cửa ấy ( anh hùng khó qua ải mĩ nhân?). Tình yêu của bọn họ đến quá muộn, bởi vì những ngày tháng trước đây cùng vợ mình nỗ lực làm việc, không kịp thở mà nói đến tình yêu. Nay thành công , có thời gian có tiền , tình yêu liền xuất hiện , đẹp đẽ như vậy, thân thiết như vậy.
“Thật ngại quá, đi nhầm .” Khúc Phương không để ý biểu tình có chút kinh ngạc của hai người, thoải mái nhìn một cái rồi quay bước đi , cũng không quan tâm cái cớ dở tệ.
Khúc Phương không đi ngay, cô ngồi cạnh hồ phun nước dưới lầu chờ. Giống như ngày thường, một giờ sau, cô gái đi ra , thấy được bóng dáng có chút quen thuộc ở suối phun bên kia .
Biểu tình ngọt ngào của cô gái trong nháy mắt có chút tức giận, cô ta đi tới phía trước, đánh giá một lượt người phụ nữ đang miễn cưỡng ngồi ở trên vòng rào chắn làm bằng đá, rất được, dáng người rất đẹp, ăn mặc thì bình thường, nhưng khí chất trên người rất tuyệt, cô ta không thích người phụ nữ này.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chuẩn, Khúc Phương cũng không thích cô ta.
“Tôi biết cô cố ý , Lí đại ca sẽ không thích kiểu phụ nữ như cô, cô tỉnh táo lại đi.” Cô gái thấy bản thân đánh giá đối phương cả buổi, thế mà đối phương ra vẻ một chút cũng không sao,có chút thẹn quá hóa giận mà nói.
“Tôi là kiểu phụ nữ như thế nào? Đừng tưởng rằng mỗi người đều giống như cô. Lý phu nhân là bạn của tôi, tôi chỉ là tiện đường đến xem.” Khúc Phương cảm thấy cô gái trước mắt so với Molly còn yếu kém hơn, thật không biết Lý Tiên Vân làm sao lại coi trọng loại người như thế này.
“Vì cớ gì cô phải như vậy, tôi với Lí đại ca căn bản chưa từng làm ra chuyện gì, tôi chỉ là cảm kích anh ấy, chưa từng nghĩ tới muốn cái gì, cô vì sao muốn bức tôi như thế?” thanh âm của cô gái có điểm khóc nức nở, giống như bị ủy khuất thật nhiều, biểu tình cũng điềm đạm đáng yêu.
Màn này rất quen thuộc, chỉ là khi đó Khúc Phương rất phẫn nộ, rất khó hiểu, không hiểu vì sao một giây trước còn là người phụ nữ tâm cao khí ngạo giây tiếp theo liền đáng thương không chịu được, nhưng hiện tại Khúc Phương biết Lý Tiên Vân ăn cơm xong sẽ đi ra đây nhìn nhìn, chắc ông cũng vừa vặn ra tới đây rồi.
Khúc Phương phối hợp với cô gái trở nên kích động, một tay chỉ vào cô, cô nhìn thấy khóe miệng của cô gái như đang nhếch lên cười , trên mặt vẫn dáng vẻ rất ủy khuất. Cô không phải là cô gái trước kia nữa, con người sẽ không ngu dại để ngã cùng một chỗ đến hai lần.
Cô gái vốn tưởng rằng Khúc Phương tiếp theo sẽ mắng cô ta chỉ trích cô ta, thật không ngờ cô đứng lên vẻ mặt càng đau khổ càng ủy khuất hơn, bả vai đều run lên, lại nói lớn tiếng: “Cô nói bậy, Lý phu nhân không phải người phụ nữ vừa già vừa xấu!”
Lý Tiên Vân vừa đi tới, đầu tiên là nhìn thấy Tiểu Cửu vô cùng ủy khuất đứng ở kia nói chuyện cùng một người phụ nữ, người phụ nữ đó khá cao, đứng phắt lên, làm cho ông có trực giác kỳ quái, chẳng lẽ Tiểu Cửu bị bắt nạt, ông bước nhanh tới phía trước, chợt nghe được câu “Cô nói bậy, Lý phu nhân không phải người phụ nữ vừa già vừa xấu!”
Mặt của ông liền đen, mặc kệ thế nào ông luôn rất tôn trọng vợ của mình, cho dù là hai người không thể tiếp tục bên nhau, ông cũng sẽ đối xử tử tế bà, quyết không cho phép người khác nói bà như vậy. Ông đến phía trước liếc mắt nhìn Khúc Phương một cái liền nhận ra đó là người phụ nữ vào nhầm phòng lúc nãy.
Cô gái không ngờ tới Khúc Phương đột nhiên nói như vậy, cô ta nhìn biểu tình của Lý Tiên Vân, biết ông rất mất hứng, sợ ông thật sự hiểu lầm bản thân nói bậy về vợ ông, nhanh miệng giải thích: “Lí đại ca em không có, cô ta nói cô ta quen Lý phu nhân sau đó nói em…”
Khúc Phương không đợi cô gái nói xong liền đánh gãy lời của cô ta, cô có chút khẩn trương xoa xoa hai tay, cúi đầu nói với Lý Tiên Vân: “Lý tiên sinh, thực xin lỗi, tôi cùng Lý tỷ quen nhau ở tiệm SPA, tôi nghe Lý tỷ nói ông giữa trưa bề bộn nhiều việc, vốn chị ấy muốn gọi ông cùng đi ăn cơm , sợ ông bận quá, không muốn quấy rầy, tôi nghĩ vụng trộm chạy tới gọi ông đi, cho chị ấy một sự vui vẻ, thật không ngờ… Lý tỷ không phải người phụ nữ vừa già vừa xấu, chị ấy rất được.”
Nói xong Khúc Phương quay đầu bỏ chạy, cô buồn nôn không chịu nổi rồi.
Để bông hoa trắng đó ở lại cố gắng giải thích với ông chú già đi.
Lần đầu giao chiến, Khúc Phương cảm thấy chính mình làm coi như không tệ, bất quá còn chưa đủ, cô có thể cảm giác được Lý tiên sinh đối với Lý phu nhân vẫn rất tốt, chỉ là dù cho có cảm tình cũng không bì kịp đóa hoa trắng tuổi trẻ xinh đẹp lại vô tư kính dâng đến cảm động, giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn đều trở thành việc đi qua rồi nhớ lại, hiện tại tim đập, là với người khác.
Khúc Phương mua một ít đồ ăn, chuẩn bị trở về khao bản thân một chút, dường như sau khi cô học nấu ăn xong, chưa từng nghĩ tới tự nấu cho bản thân một bữa ăn ngon.
Lúc cả thế giới của mình chỉ vây quanh một người đàn ông là chồng Chu Thần, Khúc Phương cảm thấy cuộc sống chính là như vậy , thường thường thản nhiên cũng rất tốt.
Nhưng trong một ngày lạ lùng cô làm quen với chàng trai trẻ Chân Vượng, một người đàn ông mạnh miệng mềm lòng, chưa từng kết hôn, còn rất chân thành. Cô tiếp xúc với Hác Kiến Hồng, một người đàn ông rất yêu người vợ đã mất của mình, giữ mình trong sạch, cũng rất mạnh mẽ. Cô lí giải được Lý Tiên Vân một người đàn ông lớn tuổi có sự nghiệp thành đạt cùng mối hôn nhân đang bên bờ vực đổ vỡ.
Nói phụ nữ hay thay đổi , kỳ thật đàn ông càng hay thay đổi hơn, người phụ nữ trước khi kết hôn còn có thể sẽ do dự phải chọn một người đàn ông thế nào, cũng có thể ái muội với nhiều người đàn ông khác nhau, nhưng một khi đã kết hôn rồi nhất định đều sẽ theo người ta đến trọn đời, cắt đứt những ái muội trước đây để một lòng yêu thương chồng mình.
Đàn ông lại khác hẳn, lúc anh ta theo đuổi bạn gái thì rất thật lòng, một lòng một dạ, nhất định phải tán cho bằng được, nhưng kết hôn rồi, bọn họ đã có cảm giác an toàn rồi, cũng không giữ được chung thủy, ngược lại bắt đầu hay thay đổi, bắt đầu thể nghiệm các loại tình yêu khác.
Phụ nữ vẫn là nên đối tốt với bản thân một chút, Khúc Phương nhớ tới một màn gặp được ở văn phòng của Lý Tiên Vân hôm nay, nếu cô gái kia là vợ ông thật có lẽ sẽ rất ấm áp, cố ý làm một bàn đồ ăn ngon, còn mang theo khăn trải bàn thật đẹp để trải, làm một bữa ăn đơn giản ở văn phòng trở thành một bữa cơm tình yêu lãng mạn ấm áp, một chút cơm tràn ngập tình yêu ấy vợ mình làm không được, có làm được cũng không đủ vị bằng.
Trong lòng nghĩ lúc này chắc Chu Thần và Molly cũng đang ăn bữa tối tình yêu đi, Khúc Phương làm biết bao nhiêu bữa ăn, đợi đến lúc nhận điện thoại báo phải tăng ca của hắn, khi đó đối với những đồ ăn đó một chút khẩu vị cũng không có, giống như không có người đàn ông để khẳng định, đồ ăn mỹ vị cũng không còn ngon nữa rồi .
Thế không phải là rất ngu ngốc sao?
Khúc Phương ăn no xong, rửa sạch bát, dọn dẹp phòng một chút, cảm giác vì chính bản thân mà làm việc thật rất tốt.
Mở tivi, phần lớn tin tức nói đến cuộc sống của nhân dân hạnh phúc như thế này, như thế nọ, đương nhiên cũng sẽ ngẫu nhiên nói một hai câu có xe nổ mạnh , hoả hoạn linh tinh , Khúc Phương không nhìn kỹ, chờ dọn phòng xong , cô tắt tivi, mở máy tính, bắt đầu học tập.
Phát hiện học tập ngôn ngữ cũng là một loại rèn luyện rất tốt, nói chuyện thật sự là một loại năng lực, nếu có một ngày tuần hoàn vô hạn, trí nhớ của Khúc Phương cũng tăng mạnh, mỗi ngày học một chút này nọ giống như tiêu khiển cũng rất có lợi, trước khi ngủ cô sẽ dùng bút viết lại một lần những gì mình mới học, sau đó cố nhớ lại, nếu đều nhớ kỹ, nhiệm vụ học tập hoàn thành không sai biệt lắm, bởi vì ngày mai lúc viết lại, trang vở lại là trống trơn , từ lúc bắt đầu, chỉ có thể nhớ trong lòng, còn có thể có tồn lưu.
Một đêm không mộng mị, đến ngày hôm sau Khúc Phương đi quán SPA, vẫn cùng với Lý phu nhân, bà thật sự rất tịch mịch, sáng sớm chỉ đi SPA , Khúc Phương hẹn bà giữa trưa đi ra ngoài ăn cơm.
“Lý tỷ, không bằng gọi Lý tiên sinh cùng đi ăn, nói không chừng ông ấy ở công ty làm việc còn chưa ăn cơm.” Ở trên xe Khúc Phương đề nghị.
Cô nói chọn đường Tĩnh An ăn cơm trưa, cố ý chọn chỗ cách công ty của Lý tiên sinh không xa, muốn xem xem người đàn ông đó sẽ lựa chọn như thế nào.
Lý phu nhân có chút dao động, bà kỳ thật rất yêu chồng, tuy rằng lúc biết chuyện bồ nhí đã tức giận cãi nhau, nhưng chung quy vẫn nhất thời đau lòng, bản chất vẫn là thực yêu chồng, thuận theo Khúc Phương đề nghị, nhăn nhó niết quay đi gọi điện thoại cho chồng mình.
Lúc này hoa trắng nhỏ đang rất dụng tâm trải khăn bàn cho Lý Tiên Vân, bày ra một bàn đồ ăn tinh xảo.
Lý Tiên Vân nhìn bóng dáng kia, lại nhìn di động, vẫn tiếp cuộc gọi.
“Tiên Vân, ăn cơm không, em đang ở gần công ty anh, chỗ đường Tĩnh An, anh có thể cùng ra đây ăn không?” thanh âm của Lý phu nhân không quá ôn nhu, thường thường thản nhiên, nhưng kỳ thật bà không muốn mất mặt ở trước mặt Khúc Phương, không tự giác dùng tới giọng điệu thỉnh cầu, hy vọng chồng mình đáp ứng.
Tiểu Cửu dọn xong đồ ăn, nhìn thấy Lí đại ca đang tiếp điện thoại, biểu tình có chút kỳ quái, cô ta cũng không lên tiếng, mà ngoan ngoãn đứng đằng sau ông, vì ông nhẹ nhàng vuốt ve hai bả vai.
Khó được vợ mình cư nhiên gọi mình cùng đi ăn cơm, Lý Tiên Vân vừa mới nghĩ đáp ứng, cảm giác được trên vai có chút lạnh lẽo, nhẹ nhàng vuốt ve, thân thể của cô dựa vào ông, tuy rằng chỉ là giúp ông xoa bả vai, nhưng mùi thơm thản nhiên của cô gái vẫn chậm rãi thấm nhập chóp mũi.
“Không được, Tiểu Mai, công ty của anh còn có chuyện, sẽ không qua được.” Lời nói đến bên miệng lại đổi thành như vậy.
Lý phu nhân rất buồn bực, không biết từ khi nào mà mình và chồng đã nói chuyện với nhau một cách xa lại như vậy, bà nhìn nhìn Khúc Phương, chẳng lẽ gọi chồng đi ra ăn một chút cơm cũng không được sao? Cô em gái lần đầu quen biết đã có hảo cảm, Lý phu nhân thật sự là không thể mất mặt được, giọng điệu càng thêm cầu xin nói: “Tiên Vân, anh bớt chút thời gian tới đi, chỉ một lúc vậy cũng không làm trễ nhiều giờ của anh.”
Đầu bên kia điện thoại Lý Tiên Vân vốn định đáp ứng rồi, chính là quay đầu nhìn nhìn Tiểu Cửu phía sau bộ dạng nhu thuận khát vọng, còn có trước mặt một bàn cơm tinh xảo còn ấm nóng kia.
Nhớ tới chính mình không biết bao lâu không cùng vợ ăn cơm, mỗi lần ở một chỗ lại cãi nhau, lần trước cư nhiên không cẩn thận nói ra muốn ly hôn , sau đó hai người lại bất hòa .
Lý Tiên Vân thực mâu thuẫn, vẫn tính cự tuyệt, ông mở miệng nói: “Anh…”
Đầu kia điện thoại truyền đến một tiếng nổ bén nhọn rung đến màng tai Lý tiên sinh, sau khi tiếng nổ dồn dập dừng lại di động chỉ còn có vài âm tít tít, câu ông muốn nói còn chưa kịp, điện thoại liền cắt đứt .
Trái tim Lý Tiên Vân bỗng nhiên trầm xuống, lập tức tất cả chuyện cũ đều ùa đến, ông giống như người điên đẩy Tiểu Cửu ra phía sau, vội vàng chạy ra ngoài.
Tiểu Cửu không biết phát sinh chuyện gì, nhưng cũng không chút do dự chạy theo ra ngoài.
Lý Tiên Vân cũng không còn trẻ , thân thể không thể so với trước đây, chạy một hồi liền thở hổn hển, phía sau hoa trắng nhỏ mặc giày cao gót rất cao chạy cũng rất vất vả. (hạ)
Tìm kiếm một hồi, Lý Tiên Vân nghĩ đến thời gian đầu mình cùng Lý Mai gây dựng sự nghiệp hai người còn cùng nhau mở sạp hàng vỉa hè, một ngày hai người kiếm không đến một trăm tệ (cỡ k việt), lại cao hứng đếm đi đếm lại đống tiền lẻ kia, khiến cho ông không mở sạp đó bán nữa là vì một lần có cảnh sát đến, ông cùng Lý Mai hai người vội vàng thu thập đồ đạc, chạy một mạch, bọn họ khi đó chỉ là kinh doanh nhỏ, nhưng lại giống như phần tử phạm tội vậy, một người kéo một bao lớn đồ liều mạng chạy.
Hai người rốt cục đi vào một ngõ nhỏ, thoát được, mệt đến mức không quan tâm đất bẩn, ngồi bệt xuống.
Lý Tiên Vân nhìn thấy vợ đầu đầy mồ hôi, không biết khi nào thì giầy của bà cư nhiên rơi mất một cái, khi đó ông liền âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải cố gắng kiếm sống thật tốt, cho Lý Mai hưởng phúc, không cần phải xuất đầu lộ diện ra bên ngoài, sống cuộc sống của một phu nhân.
Nay, ông làm được sao?
Lý Tiên Vân liều mạng chạy đến phía trước, nhà cao tầng hai bên cùng người đi đường đều liên tiếp trở thành những cảnh cuộc sống mà ông và vợ đã trải qua những năm đó.
Đợi đến lúc ông chạy đến chỗ toàn khói lửa, cảnh sát, người đi đường vây kín, trái tim của Lý Tiên Vân cứ liên tục trầm xuống, sẽ không , sẽ không đâu.
“Đầu năm nay vì sao xe bus đứng một chỗ cũng bị nổ mạnh, hình như có người chết, mấy xe bên cạnh cũng gặp họa.”
Lý Tiên Vân nghe tiếng người khác thảo luận ầm ầm bên tai.
Lúc này Tiểu Cửu yêu kiều thở hỗn hển cũng chạy tới, cô ta nhìn thấy Lí đại ca bỗng nhiên lập tức giống như già đi mười tuổi, bộ dáng còn già hơn cả cha cô ta, thật khó chấp nhận nổi, bất quá chỉ trong phút chốc, cô vẫn là thực săn sóc tiêu sái tiến lên, cô gái tốt, hẳn là vào thời điểm người trong lòng cần dựa vào nhất sẽ đi ra phía trước, cho dù vai của cô ấy có nhỏ bé, nhưng người kia nhất định sẽ cần.
“Lí đại ca, anh làm sao vậy, mặc kệ thế nào, em đều đã ở bên cạnh ngươi, sẽ không rời anh mà đi.” Tiểu Cửu trước sau như một ôn nhu, đứng bên cạnh Lý Tiên Vân.
Nhưng giờ khắc này Lý Tiên Vân không đáp lại cô ta.
Đôi mắt của ông nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ có chút béo thoáng qua trong trong đám người, ông xông lên một phen bảo vệ Lý Mai, nghẹn ngào nói: “May mắn, em không có việc gì, may mắn, em không có việc gì, anh biết mà, nhiều năm như thế đều trải qua cùng nhau, em sẽ không bỏ lại anh.”
Lý Tiên Vân vừa nói nước mắt cũng rơi xuống.
Lý phu nhân bị ôm không biết sao lại thế này, nhưng nghe chồng mình vừa nói như vậy, bà cũng khóc, vừa mới rồi bà cũng sợ hãi, bà ngồi ở trên xe, không biết sao lại thế này, phía trước một chiếc xe bus bỗng nhiên nổ lớn…
Khúc Phương đứng ở một bên, cô cũng sợ hãi, mỗi ngày xem tin tức có nói vụ ô tô nổ mạnh, nhưng loại chuyện này dù thường xuyên nghe nói cô cũng không lưu ý nhiều, đã sớm không quan tâm, không ngờ lại diễn ra ngay trước mắt.
Có đôi khi con người quá yếu ớt, cứ như vậy, cô cũng choáng váng nhìn xe phía trước phát lửa lớn, trong xe có người chạy thoát, có người chạy không thoát, cô liền nghĩ tới buổi tối kia, dưới ánh lửa, cái loại giãy dụa thống khổ hít thở không thông, tuy rằng vừa cảm giác hừng đông liền trọng sinh lại, cô cũng quên đi một khắc đó, nhưng nhìn Lý Tiên Vân gắt gao ôm vợ ông, Khúc Phương vẫn vô tình nhớ đến.
Hoa trắng nhỏ ở một bên cũng không nhàn rỗi, dường như đang làm đấu tranh lần cuối, cô ta sợ hãi hô một tiếng “Lí đại ca” .
Thật sự cô ta rất kinh ngạc, nhìn thấy Lý phu nhân ở đây, thân thể mập mạp, khí chất rất tốt, nhưng năm tháng không buông tha một ai, có là người xinh đẹp cũng sẽ trở nên già đi biến dạng đi, huống chi trong cảnh tượng như thế, Lý phu nhân khóc thảm, tóc tai rối bù, thật sự rất khó nhìn, cho nên Tiểu Cửu vẫn rất tự tin.
Lý Tiên Vân vừa ôm, cảm thấy rất nhiều sẹo lồi trên lưng vợ, mùi nước hoa mồng đậm trên người mang theo đủ loại mùi kỳ quái từ những người chung quanh cũng thật khó ngửi, nhưng khi đó lúc bọn họ cùng nhau mở sạp hàng rong, ngày nào trên người cũng đầy mùi mồ hôi thối, lúc về đến trên chiếc giường chật hẹp của phòng trọ nhỏ vẫn cứ mệ luyến đối phương như thế, triền miên muốn chết.
Nhìn thấy Tiểu Cửu, Lý Mai đẩy Lý Tiên Vân ra.
Lý Tiên Vân giờ phút này trên mặt cũng không có nước mắt , ông nhìn nhìn người vợ có chút chật vật mập mạp, cùng một bên Tiểu Cửu gầy teo cao cao thanh lệ.
Ông tự tát mình một cái, nói với Lý Mai: “A Mai, anh sai lầm rồi.”
Xoay người lại nói với Tiểu Cửu: “Tiểu Cửu, từ giờ chúng ta kết thúc, về sau cô đừng tới tìm tôi nữa.”
Tiểu Cửu không nghĩ đến sẽ có kết cục như vậy, cô ta ngoài ý muốn mà quen Lý Tiên Vân, tuy rằng tuổi tác thân phận chênh lệch rất lớn, nhưng Lí đại ca làm người không tệ, đối với cô ta cũng phi thường tốt, cô ta chậm rãi ẩn nhẫn , luôn cảm thấy một ngày nào đó cô ta sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất, không ngờ lại vì một vụ tai nạn mà thay đổi.
Trong nháy mắt, nước mắt cô ta lại tràn đầy, lông mi thật dài nhẹ nhàng run run, cô ta rất đâu khổ, cô ta trăm phương ngàn kế ủy ủy khuất khuất lâu như vậy, này cũng không phải kết quả cô ta muốn.
“Vì sao, Lí đại ca, em yêu anh, em đem mọi thứ dành cho anh, em còn có thể vì anh mà chết, vì sao đối xử với em như vậy, chẳng lẽ chỉ bởi vì bà ta quen anh sớm hơn em sao? Nhưng mỗi ngày bà ta chỉ đi thẩm mỹ viện, đi dạo phố mua sắm, cho tới bây giờ bà ta luôn không quan tâm anh, vì sao anh phải rời khỏi em.” Vụ nổ mạnh này làm cho rất nhiều người thương tâm thống khổ, Tiểu Cửu cũng là một trong số đó, cô ta đau lòng , trả giá không được như mong muốn.
Lý phu nhân bị cô gái trẻ tuổi mới nhảy ra này chọc tức, tình cảm với chồng vừa mới dâng lên, giờ khắc này đã bị hủy hết, bà không chút do dự nâng tay tát cho cô ta một tát, sau đó lôi kéo Khúc Phương đi, một đường đi một đường khóc.
Lý Tiên Vân muốn đuổi theo, nhưng một đôi tay mềm nhẹ lạnh lẽo bắt ông lại.
Câu nói kia, em có thể vì anh mà chết, đã cảm động ông thật sâu.
…
Khúc Phương ảo não vô cùng, rõ ràng đã có thể hòa hảo , vì sao lại biến thành như vậy. Vốn còn cảm thấy cô gái này không thể so sánh với Molly, nhưng nay xem ra, càng là bồ nhí có thể hạ thấp tư thái bản thân càng không dễ dàng đối phó.
Cô ta bị một cái tát, lại thành công lưu lại một người đàn ông.
Vốn một khắc đó, lúc nhìn Lý Tiên Vân cùng Lý phu nhân ôm nhau, hai người già lệ chảy dài, Khúc Phương nghĩ đến, vấn đề gì nữa cũng không còn trọng yếu , bọn họ yêu nhau , bọn họ còn có thể cùng nhau, tốt lắm.
So với chung quanh những người mất đi thân nhân, bọn hạnh phúc cỡ nào, cũng nên quý trọng , nhưng giây tiếp theo lại sai lầm.
Dù cho bọn họ yêu nhau, lão phu lão thê, chính là vì như vậy, Lý phu nhân không thể tha thứ cho chồng bà. Mà Lý Tiên Vân không thể cô phụ lão thê, nhưng tình yêu mới thì sao ? Như vậy thuần khiết tốt đẹp, ông có thể nhẫn tâm cô phụ sao?
Khúc Phương một đêm trằn trọc khó ngủ, vụ nổ mạnh kia cũng làm cho lòng cô còn sợ hãi.
Chu Thần muốn ly hôn, làm tổn thương cô, cô vẫn kiểm điểm sai lầm, có lẽ năm năm kết hôn rất bạc bẽo, không thể hiểu nhau, chính mình cũng không giúp được công việc của hắn, rất nhiều nguyên nhân, nhưng Lý phu nhân thì sao, bà một đường giúp đỡ chồng gây dựng sự nghiệp , hai người so với ai khác đều hiểu biết đối phương, như vậy cũng phải ly hôn, con người còn có tình yêu sao? Còn có thể tin tưởng tình yêu sao?
So với nói Khúc Phương giúp Lý phu nhân, không bằng nói cô đang giúp chính mình.
Ngày thứ hai, Khúc Phương không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, trước khi tai nạn xe cộ phát sinh, làm bộ như là người của Lý phu nhân, hẹn Lý Tiên Vân ra, Lý Tiên Vân đang chuẩn bị ăn cơm, còn chưa gặp Tiểu Cửu, nên đồng ý đi ra ngoài.
Đồng thời Khúc Phương lại lấy danh nghĩa Lý tiên sinh hẹn Lý phu nhân, đương nhiên hoa trắng nhỏ cũng không thể bỏ qua.
Sau đó lại làm cảnh ngày hôm qua tái hiện lại.
Bất quá có điểm không giống với trước, chờ Tiểu Cửu cầm theo đồ ăn tinh mỹ có chút nặng kia đến hiện trường tai nạn, còn có Lý phu nhân đi từ quán SPA tới, hai người đều nghĩ Lý Tiên Vân đã xảy ra chuyện.
Lý Tiên Vân lái xe, theo người nọ nói , tiếp cô lên xe, cô nói là Lý Mai bảo đến, tuy rằng lộ ra kỳ quái, nhưng Lý Tiên Vân cũng không nghĩ nhiều, cũng không phải là bị bắt cóc gì gì đó, ông cũng không phải là đại nhân vật.
Khúc Phương tính toán thời gian, làm cho ông lái xe đuổi kịp chiếc xe bus kia, cô nói là ở phía trước cách đó không xa .
Lý Tiên Vân rất có kiên nhẫn lái xe, bất quá bụng có chút đói, hạ huyết áp, đầu óc choáng váng , lúc này phía trước cách đó không xa chiếc xe bus kia dừng lại ở trạm, bỗng nhiên phát cháy, ngay sau đó là một tiếng tiếng nổ mạnh, làm ông trực tiếp hôn mê, ông chỉ cảm thấy một mảng lửa đỏ đập vào mặt, sau đó mơ hồ dần .
Hơn nữa áp lực công tác ngày thường, áp lực cuộc sống, vợ và tình nhân nhỏ bé bên ngoài, ông không đủ xấu xa, không đủ tuyệt tình, mới càng thêm mâu thuẫn rối rắm, đương nhiên cũng là người như thế càng dễ dàng bị tiểu tam chọn trúng.
Bất quá dù sao cũng là lớn tuổi, ông bị dọa hôn mê bất tỉnh.
Khúc Phương còn nghĩ xem kế tiếp làm sao bây giờ, như vậy vừa vặn, chạy nhanh gọi người đưa ông đi bệnh viện. Lúc này nhân viên y tế cũng đến đây, chuyển từng người bị thương đi.
Lý phu nhân cùng hoa trắng nhỏ nhìn thấy cảnh Lý Tiên Vân nằm thẳng trên kháng bị bác sĩ nâng đi, hai người đều khóc như mưa, nghĩ rằng Lý Tiên Vân gặp bất trặc trên đường vì chiếc xe bus kia.
Hai người gắt gao đi theo đến bệnh viện .
Lý Tiên Vân thật ra đã tỉnh ngay từ lúc tiến hành kiểm tra, chỉ là đói quá, toàn thân đều không có khí lực. Lại có tiếng nói của một người phụ nữ bảo ông đừng lên tiếng, ông hơi mở mắt ra, nhìn đến chính là người phụ nữ nói mình đi ra ngoài hôm nay, bất quá giờ phút này cô mặc áo dài trắng, ông mơ màng nghĩ lại, trong lòng kinh sợ vô cùng, dường như đây không phải chỉ là một vụ tai nạn xe đơn giản, người phụ nữ này giống như tính được thời gian trước khi xảy ra tai nạn, kế hoạch phức tạp như vậy nhằm vào ông rốt cuộc là vì cái gì ? Trong lòng càng nghi ngờ, ông càng sợ hãi, chỉ có thể ngoan ngoãn hợp tác.
Người phụ nữ mặc áo dài đi tới cửa nói: “Trong mấy người ai là người nhà của Lý Tiên Vân ?”
Lý phu nhân cùng tiểu tam đồng thời lên tiếng: “Là tôi.”
Khúc Phương nhăn mặt nhăn mày, làm cho hai người đi vào, nói: “Nén bi thương.”
Lý phu nhân nghe thấy ba chữ đó cả người lung lay cơ hồ muốn ngất đi, bà không thể tin được mà gục trên người Lý Tiên Vân, cả người đều ôm hắn, liều mạng lay động, khóc kêu: “Tiên Vân, anh không cần như vậy, nếu anh chết đi, em làm sao bây giờ, đứa nhỏ làm sao bây giờ? Sau này em sẽ không bao giờ bực bội với anh nữa, anh nói cái gì liền là cái gì, anh không cần đi.”
Nhớ đến mình cùng chồng trải qua bao nhiêu năm như vậy, trong đó chua xót có bao nhiêu, người ngoài đều không biết được, lúc hai người khổ nhất cũng vượt qua được, tại sao lại có thể như vậy.
Lý Tiên Vân không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng ông có thể cảm giác được nước mắt của vợ từng giọt từng giọt nhỏ trên người ông.
Khúc Phương ở một bên nhìn thấy trong tay bồ nhí còn cầm hộp cơm tình yêu phong phú, làm như không biết lấy ra một quyển vở, bộ dạng như muốn ghi lại hỏi: “Cô không phải nói cô là người nhà sao? Lý Tiên Vân là cha cô sao?”
Tiểu Cửu hoàn toàn mờ mịt, tại sao có thể như vậy, giấc mộng làm phu nhân nhà giàu của cô ta vừa mới bắt đầu, tại sao có thể như vậy, nhìn người nọ nằm thẳng tắp ở nơi đó, cô ta ngay cả chạm vào cũng không dám chạm vào, giờ phút này nghe được bác sĩ hỏi, cô ta kích động đáp: “Không, không phải, tôi, tôi nhận nhầm người.”
Không biết vì sao, Tiểu Cửu mở miệng cư nhiên là nói như vậy.
Lý phu nhân còn đang khóc nghe được Tiểu Cửu nói như vậy, nổi giận, bà chán ghét tiểu tam, chán ghét muốn chết, nhưng bà biết chồng mình có chút tình cảm với cô gái này, làm sao mà chồng bà mới vừa ra đi, cô ta liền tuyệt tình như vậy, bà tính tình bạo, lập tức mắng: “Nhiều năm như vậy chồng tôi cho cô không ít tiền, mua nhà lấy tên cô cho cô ở, ông ấy giờ chết thân còn chưa lạnh, cô lại nói cô không biết ông ấy, cho dù chỉ là bạn qua đường cũng sẽ không như cô được.”
Vốn bị vợ ôm tới ôm lui gào khóc, Lý Tiên Vân thực không thoải mái, đã nhớ tới Tiểu Cửu bất cứ lúc nào chỗ nào đều đối với mình ôn nhu vô cùng, nghe được cô ấy cũng đến đây, ông nằm ở nơi này, không cần Khúc Phương bảo, ông càng cố gắng giả chết , không biết làm sao bây giờ.
Không ngờ tới lại nghe được Tiểu Cửu ôn nhu thiện lương am hiểu ý nói không biết ông.
Lập tức ông liền nổi giận, ông thật không ngờ chính mình cố gắng phấn đấu cả đời, đến lúc già cư nhiên bị một cô gái trẻ đùa bỡn .
Tiểu Cửu bị Lý phu nhân mắng, cũng không yếu thế, mắng lại: “Bà này sao lại kỳ quái như vậy, chồng chết, lấy người khác phát giận, bà không thấy ông ta bao nhiêu tuổi , có thể làm cha tôi, tôi làm sao có thể thích ông ta, chính bà vừa già lại xấu, sợ hãi chồng bên ngoài ăn vụng đến điên rồi đi!”
Tiểu Cửu cơ hồ là khàn khàn thanh âm kêu , thanh âm vừa sắc vừa chua, làm tiểu tam không dễ dàng gì, phải trả giá rất nhiều, ai quy định một cô cái gái tuổi còn trẻ phải thật sự yêu một ông chú già hơn mình không biết bao nhiêu, cả ngày công tác lại không biết tình thú, không thể đưa cô đi chơi bời điên cuồng, cô ta nghẹn khuất lâu như vậy, nghĩ rằng có thể đạt được càng nhiều, không thể tưởng được cái gì cũng không có, người cũng chết rồi, còn vờ vịt làm gì, cô ta muốn lớn tiếng phát tiết ra.
Mà Lý Tiên Vân bị Tiếng nói của Tiểu Cửu tức muốn tỉnh, hận không thể đứng lên, ông không thể tưởng tượng được cô gái mềm mại trong lòng đối với mình yêu kiều mềm mại cư nhiên là nghĩ về mình như thế,ông không rõ, ông không có nửa phần miễn cưỡng cô ta, vì sao lại như vậy.
Bất quá lại bị Khúc Phương đè lại , Khúc Phương hô: “Các ngươi đừng ầm ỹ , Lý tiên sinh giống như có dấu hiệu còn sống đang tỉnh lại .”
Tiếp theo Lý Tiên Vân phối hợp từ từ chuyển tỉnh.
Lý phu nhân quá vui sướng, trong lúc nhất thời cư nhiên không phản ứng kịp, thật sự là quá vui sướng mà chỉ biết ngồi tại chỗ khóc.
Bất quá lúc này cô gái trẻ vừa mới nãy nói không biết lại đi lên trước tiên, cô ta vừa mới cùng Lý phu nhân cãi nhau đỏ mắt cổ thô, giờ phút này cũng không cần giả vờ, lập tức nước mắt che phủ gục trên người Lý Tiên Vân: “Lí đại ca, Lí đại ca, em nghĩ rằng anh đã… Em sợ, em sợ, nếu như anh đi rồi, em cũng không sống nổi.”
Cô ta ngồi khóc,bộ dạng như khóc vì vui mừng, cũng không giống như Lý phu nhân vừa nãy dùng sức lay Lý Tiên Vân, mà là lau khô nước mắt, đương nhiên kia nước mắt dường như vĩnh viễn đều lau không khô, cô ta nhắc tới hộp cơm tình yêu bên cạnh mà mình mang tới, một bên khóc một bên cười, bộ dáng khóc vì vui sướng nói: “Lí đại ca, em tự tay làm thật nhiều món ăn ngon cho anh, đều là món anh thích ăn , anh tỉnh là tốt rồi, về sau em mỗi ngày đều làm cho anh ăn.”
Lý phu nhân ngồi một bên thấy chồng tỉnh lại thì vui mừng muốn chết, không ngờ giây tiếp theo lại nhìn thấy cô gái vừa mới này luôn miệng nói không biết chồng mình cứ như vậy đi lên hiến ân cần dâng ân ái.
Trong lòng bà vô cùng trống rỗng, lại càng thêm bất đắc dĩ, bà còn nhớ rõ trước kia chính mình ở trước mặt chồng nói các cô gái trẻ hiện tại đều chỉ là nhìn trúng tiền của ông, lại bị ông quát lớn , nói bà là lòng dạ tiểu nhân.
Bà dùng hết lòng mình, cả đời đều kính dâng cho ông, đến khi già lại thành lòng dạ tiểu nhân.
Bà đã có thể tưởng tượng ra chồng mình hiện tại là cỡ nào cảm động, bà làm không được, như chim nhỏ nép vào người như vậy, săn sóc như vậy, bởi vì bọn họ cùng nhau vượt qua mưa gió, bà nghĩ rằng sinh mệnh của họ cũng hợp làm một, không cần phải giả mù sa mưa dỗ lừa như vậy.
Lý phu nhân lại một lần nữa tuyệt vọng, bà không phải tuyệt vọng trước tiểu tam, bà không muốn chồng mình khổ sở, nếu được dỗ vui vẻ cả đời cũng tốt.
Nhưng là lúc này, Lý Tiên Vân lại đẩy Tiểu Cửu ra, ông đứng lên, đi tới trước mặt Lý Mai , quỳ xuống.
Có câu dưới gối đàn ông có vàng ( ý là cái quỳ của người đàn ông rất quý giá, người đàn ông có sĩ diện, không thể tùy tiện quỳ trước ai), Lý Tiên Vân dù có khổ có mệt đến thế nào cũng chưa từng quỳ gối cầu xin ai, nhưng giờ khắc này ông quỳ xuống, quỳ gối trước mặt vợ mình, mặt đầy nước mắt: “A mai, anh rất xin lỗi em, anh sai lầm rồi, xin em tha thứ cho anh, mấy năm nay vất vả em, anh quá hồ đồ , anh không phải là người!”
Lý Mai bị dọa nhảy dựng, bà làm sao có thể nhẫn tâm để chồng mình quỳ xuống, cho dù chồng mình không nói xin lỗi, trong lòng bà kỳ thật cũng sẽ tha thứ cho ông, bà cũng quỳ xuống, hai vợ chồng quỳ trên mặt đất ôm nhau khóc, khóc đến lớn tiếng.
Khúc Phương yên lặng ly khai.
Phải có hai vụ tai nạn xe, mới có thể vãn hồi tình yêu của một đôi vợ chồng già.
Trương Ái Linh nói, một tòa thành trì luân hãm cũng bất quá là thành tựu của tình yêu giữa một đôi nam nữ. ( có ai hiểu giơ tay)
Ở trên đoạn đường xe đi lại như nước chảy, Khúc Phương cởi áo bác sĩ ra, quăng ra phía sau, sải bước đi đến phía trước, tình yêu của cô, ngày mai của cô ở nơi nào?