“Sue ơi?” Người phụ nữ vừa đột nhập hét lên khi cô vấp phía sau cánh cửa. “Lacy gọi...” Giọng cô tắc tịt ngay khi cô trông thấy Jason đứng đó trong chiếc quần đùi lụa, chân trụ vững, khẩu súng giương cao.
Cô trượt túi xách xuống và giơ hai tay lên. “Đừng bắn!”
Nhận ra cô nàng tóc đỏ là Kathy, một trong những người bạn của Sue, anh hạ súng xuống. “Sao cô vào nhà được?” Adrenaline vẫn cháy rực trong bụng dạ anh.
“Chìa khóa dự phòng bên dưới bãi phân giả.” Tay cô hạ xuống.
Sue lao tới và ôm chầm lấy bạn. “Cậu làm tớ sợ chết khiếp!”
“Cậu sợ á? Tớ vừa từ Dallas về đây được mười lăm phút và kiểm tra tin nhắn. Khi tớ nghe tin từ Lacy nói cậu ấy không thể tìm thấy cậu, tớ đã chạy thẳng tới đây. Cậu đã nói chuyện với cậu ấy chưa? Anh chàng bác sĩ chân của cậu là một tên trộm xe và đã kết hôn, và vợ hắn ta đã đá chết một con chó đấy!”
“Tới biết,” Sue nói.
Tim Jason vẫn đang đập rộn. Anh cau mày nhận ra Sue lại không nghe lời anh trong một cơn khủng hoảng nữa. Và rồi anh nhớ tới lời bình luận về bãi phân giả.
Kathy liếc nhìn anh. “Anh ta làm gì ở đây đấy?”
Sue cũng liếc nhìn nhanh về phía anh. “Tớ đã hứa với Lacy sẽ để anh ấy ở lại đây. Chẳng có gì đâu. Tớ nghĩ nó hơi bị khoa trương.”
“Khoa trương?” Jason lặp lại. “Tên quấy rối đã cắt đường dây điện thoại của cô ấy.”
Kathy lờ Jason đi và cười toe toét với Sue. “Thế anh ấy cứ chạy loanh quanh như vậy à?”
Sue cau mày. “Không. Thường thì anh ấy mặc đồ mà, nhưng cậu biết đàn ông thế nào rồi đấy. Chẳng biết xấu hổ là gì.”
“Cực kỳ phô trương,” Kathy đồng ý.
“Tôi đi ngủ đây.” Jason ngắt ngang.
Kathy tiếp tục. “Nhưng đó đâu phải lỗi của họ. Gen khiêm tốn không có DNA của họ đâu. Nó nằm ở kỹ năng nhấc-nắp-bồn-cầu kìa, và khả năng để mở miệng hỏi đường nữa, hoặc...”
Jason cau mày .“Buồn cười nhỉ.”
“Chúng tôi không nói vậy chỉ để châm biếm đâu nhé,” Sue lên tiếng. “Chúng tôi nói vậy với hy vọng anh thấy đủ rắc rối để mặc đồ vào.”
Anh túm lấy quần jean và cáu kỉnh mặc vào.
Sau đó anh lao ra ngoài và tìm quanh cho đến khi trông thấy bãi phân giả.
Bước vào trong, anh đến bên chiếc bàn hai cô gái đang ngồi và ngồi vào đầu bàn. “Cái này cực kỳ ngu ngốc. Em có thể đặt luôn một cái bảng trước nhà rồi viết, ‘Này, tôi là một cô nàng tóc vàng hoe đang chờ ai đó tới lợi dụng này!” Anh chỉ vào Kathy. “Nếu cô làm cái trò này ở nhà mình, thì bỏ ngay đi nhé.”
Anh giật lấy bát ngũ cốc của mình và đổ đầy sữa vào. Đặt chai sữa trở lại bàn, anh hướng đến phòng ngủ của Sue, và nói lại. “DNA bị lỗi của tôi sẽ chiếm dụng cái giường trong khi hai cô hàn huyên.”
“Gắt gỏng quá nhỉ?” Kathy hỏi.
Sue nhìn theo Jason biến mất vào phòng mình để ăn ngũ cốc trên giường cô. “Cứ như cái nhọt ở mông ấy.”
Kathy cười toe toét. “Cậu vẫn cứ để ý đến đèn pin của anh ta đấy thôi.” Sue bắt đầu phù nhận, nhưng đã có hai lời nói dối trong ngày hôm nay rồi nên cô ngừng lại. “Ừ, nhưng tớ sẽ chẳng làm gì cả đâu.”
“Sao lại thế? Tớ nghĩ cậu đã sẵn sàng tham gia vài tiết mục mát xa nữa rồi chứ.” Kathy cười khúc khích.
“Đã ai góp ý về cách dùng từ của cậu bao giờ chưa?”
“Chưa. Tớ nghĩ là cậu đã sẵn sàng để hẹn hò rồi đấy.”
“Chưa thích.”
Kathy bĩu môi. “Tiêu chuẩn của cậu cao thế từ bao giờ đấy? Nếu tớ định làm vài điều xấu xa, thì anh ấy sẽ được đấy. Ô là la!”
“Tớ không làm chuyện bậy bạ với anh ta đâu. Anh ấy có vấn đề. Tới không muốn... tớ muốn...”
“Cậu muốn điều Lacy có.” Kathy dựa người vào ghế. “Chúng ta đều muốn những gì Lacy có. Bà tớ, khỉ thật, thậm chí cả con của con chuột nuôi của tớ cũng muốn điều Lacy đang có: một chiếc nhẫn vàng và một con đường tiến thẳng đến hạnh-phúc-mãi-mãi.” Cô tựa khuỷu tay lên bàn và chống cằm. “Tất nhiên, chúng ta đều biết rằng có nhiều cóc hơn là hoàng tử, và nếu chúng ta muốn một chiếc nhẫn vàng, chúng ta sẽ có nguy cơ hôn phải một con cóc. Đó là hệ quả tất yếu của định luật Murphy. Cá nhân tớ không sẵn sàng để hôn cóc đâu. Nhưng nhiều người thì có đấy. Họ lờ đi các vấn đề và nguy cơ của nó. Và nếu cậu đang ở trong đám đó, tốt thôi, cậu nên tập quen dần với các rủi ro đi.”
“Sao không đơn giản chỉ cần kiểm tra mụn cóc trước nhỉ?” Sue lên tiếng. “Tớ kiểm tra rồi,” Cô chỉ về phía sảnh. “Anh ấy có vài nốt sần nhỏ đấy!”
“Thế anh chàng bác sĩ thì không à?” Kathy hỏi. “Để xem nào. Đã kết hôn? Một cái mụn cóc. Ăn cắp xe? Một cái mụn nữa. Kết hôn với một kẻ tâm thần? Thêm cái nữa.”
“Được rồi, tớ đã thấy đủ mụn cóc của Paul rồi,” Sue gắt. “Nhưng tớ chưa làm gì bậy bạ với anh ta cả.”
“Và vậy nên cậu không lo lắng khi không thấy mụn cóc của gã bác sĩ thế mà cậu lại thấy của Jason à?”
“Ý cậu là sao?” Sue hỏi.
“À thì, cậu đã biết anh ấy hơn một năm rồi, phải không nào? Chỉ sau khi hôn anh ấy cậu mới quyết định quay lại với mấy chuyện bậy bạ.”
“Tớ - ”
Kathy giơ tay ra hiệu im lặng. “Tớ chỉ nói rằng có thể mấy cái mụn cóc cậu thấy hoàn toàn không hề tồn tại, đơn giản chỉ là cậu đang sợ hãi. Hãy đối mặt với nó đi. Hôn một con cóc tệ hại là đủ rồi, nhưng hôn một con cóc mà cậu quan tâm – thì là sự mạo hiểm đấy.”
“Vậy đó là lý do mà cậu không đụng đến anh chàng thợ sửa ống nước à?” Sue hỏi.
Kathy đã bất-đồng với anh chàng thợ sửa ống nước của cô khi lần đầu Lacy gặp chồng cô ấy. Anh chàng sửa ống nước đã giở mọi mánh khóe cũ rích để mời được Kathy đi chơi với anh ta. Tất nhiên, Kathy đã đáp trả lại và nói với anh ta tìm người khác mà vặn ống.
“Này, tớ thừa nhận điểm yếu của mình. Cảm xúc của tớ hoàn toàn ổn mà không cần phải hôn một con cóc.”
Sue cầm bãi phân giả lên. “Cậu xem Dr. Phil[] quá nhiều rồi đấy.”
“Ừ, nhưng tớ xem The Jerry Springer Show để cân bằng rồi nhé.” Kathy cười toe toét và hất bím tóc qua vai. “Chúng ta vẫn hẹn hò tối thứ sáu chứ?”
“Chúng ta nên thế! Nhưng tối thứ sáu tớ có vài việc. Tớ phải điều trị cho cây vả sắp chết héo. Và...” Sue nhìn xuống thứ đang cầm trong tay. “Và làm vài thứ xấu xa với đống phân chó giả.”
Họ cười phá lên và trò chuyện thêm một giờ nữa. Sau khi cho Kathy xem đám mèo con, Sue đứng nhìn theo Kathy lái xe đi qua ô cửa kính. CÔ khóa cửa và quay lại đánh giá tình hình. Jason đang ở trên giường cô. Cô nhìn chiếc sofa và xem xét có nên làm to chuyện hay không.
Hèn nhát.
Lên tinh thần sẵn sàng, cô rón rén bước vào phòng. Cơ thể cởi trần đang nằm duỗi dài trên tấm trải giường của cô, Jason đang ngủ. Một lọn tóc vàng rủ xuống trán anh, khiến anh trông như một cậu bé. Sue nhìn lướt xuống vòm ngực trần của anh, nơi chẳng giống một cậu bé chút nào. Lớp lông rậm trải rộng như cánh chim đại bàng trên ngực anh có màu vàng sẫm. Bên dưới là một dải lông mỏng hơn kéo dài xuống dưới. Nó kéo xuống dưới rốn anh và biến mất phía sau chiếc quần jean.
Khuy quần trên không được cài, đúng kiểu một anh chàng người mẫu nam tiêu biểu sẽ đặt tay lên phần đỉa quần. Một inch bên dưới ngón tay anh, Sue để ý thấy cái phần nhô lên bên dưới đó.
Phải rồi, cỡ đại.
Cô nuốt xuống và để ánh mắt lang thang trên khắp chiều dài cơ thể anh. Trông thấy bắp đùi rắn chắc sau lớp vải quần mềm khiến cô thở dài. Chân anh ít nhất là phải đi cỡ , và thật đẹp. Ngón chân thứ hai của anh dài hơn ngón chân cái một chút. Đó không phải dấu hiệu của người có ham muốn mãnh liệt hay sao?
Cô tự hỏi sẽ thế nào nếu cô chà chân mình lên khắp chân anh. Và rồi, cô cau mày. Thói tôn thờ chân của Paul lây cả sang cô mất rồi.
Hít sâu một hơi, cô nhìn lại lên cơ thể anh. Khi cô đứng đó quan sát ngực anh, cô trông thấy một sự rung động nhẹ khi anh hít thở. Nhìn lên từ từ, cô có phần ngưỡng mộ quai hàm vuông vức khia. Nhưng đôi môi anh mới là đẹp nhất. Đầy đặn và gợi cảm. Cô biết cảm giác ra sao khi chúng nhẹ nhàng lướt trên môi cô. Nếu nó đặt ở những nơi khác thì cảm giác sẽ thế nào chứ? Cô để trí tưởng tượng lang thang đó khiến mình nóng bừng trước khi cô di chuyển ánh nhìn lên đôi mắt thật xanh của anh –
Ôi quỷ thật. Mắt anh đang mở. Chắc chắn là cô bị bắt gặp đang nhìn lén, và từ đôi mắt nóng bỏng của anh, anh hẳn biết khá rõ những gì cô đang nghĩ.
“Anh nên... rời đi,” cô nói.
“Hay có lẽ tôi nên ở lại.” Giọng anh khàn khàn ngái ngủ, và rất gợi cảm. Anh giơ tay về phía cô. “Để tôi chỉ cho em hay tại sao mình nên ở lại.”