Zeke sờ tay lên khẩu súng đang nhét trong bao đeo rồi gõ cửa lần nữa. Áp tai sát cửa, hắn nghe thấy tiếng chó sủa vọng ra. Hắn ghét chó lắm. Rồi hắn nghe thấy tiếng nhạc. Nhạc Giáng sinh à. Hắn cau mày, đập lên chuông cửa liền hai ba lần. Hắn mệt mỏi với trò này lắm rồi.
Mặc cho cả hồ bị càn quét, xác Chase Kelly vẫn chưa được tìm thấy. Sự kiệt sức vắt cạn thần kinh của Zeke, khiến hắn bồn chồn, đứng ngồi không yên. Nếu không cẩn trọng, hắn sẽ phạm sai lầm, hành động ngu xuẩn và khiến mọi người chú ý mất.
Bây giờ, hắn cần bình tĩnh lại và tập trung tư tưởng để suy nghĩ sáng suốt. Để tìm cho ra Kelly. Để giết cho bằng được tên đó và kết thúc phi vụ rối rắm này.
Lacy vơ vội lấy áo thun và choàng qua đầu. “Để em ra đuổi hắn cho”. Tấm áo cotton mềm mại sượt qua mũi rồi cằm khi nàng uốn người chui vào.
Chase chụp khuỷu tay nàng và nắm thật chặt. “Đừng! Em cứ ở đây. Rồi hắn sẽ tự bỏ đi thôi.”
“Để rồi lát sau hắn sẽ quay lại mất”. Nàng giằng tay ra.
“Ừ, nhưng đến lúc ấy anh đã đi khỏi rồi,” anh đáp và lùa tay qua tóc.
Ý nghĩ anh sẽ đi khỏi nhà mình vả ngay vào mặt Lacy. Nhưng mà tại sao cơ chứ? Chẳng phải là nàng sẽ giúi vào tay anh lệnh tống tiễn đấy ư? Chao ôi, có lẽ tình dục không quan hệ cũng chẳng khác gì làm tình với gậy vụt bóng. Lại bắt đầu rồi ư? Chỉ một lần thăng hoa là nàng đã khuất phục. Phải chăng nàng đã phải lòng si mê đắm đuối anh chàng này rồi? Chuông cửa lại ngân lên. Fabio càng sủa dồn dập hơn. “Em sẽ ra đó và bảo hắn em chẳng thấy gì cả”.
“Lacy, em nói dối tệ nhất trần đời”. Chase căng thẳng vuốt mặt. “Zeke sẽ biết ngay cho xem…”
“Đâu có đâu!” Nàng gắt. Mình đâu có yêu anh ta. Mình chỉ hơi lo cho anh ta chút thôi. “Em nói dối cũng giỏi như bất cứ cô nào chứ.”
“Em nào có dối được. Em thật sự là nói dối tệ kinh.” Anh đảo tròn mắt như đang cáu tiết.
“Em tệ đến thế cơ à?” Nàng cố trấn tĩnh.
Anh gật đầu. Chuông cửa lại réo lên, đi kèm tiếng đập cửa rầm rầm. “Cảnh sát đây” , giọng lớn tiếng.
“Được thôi. Em sẽ coi hắn như mẹ em vậy.” Nàng quày quả ra khỏi phòng, bỏ qua những phản đối của Chase, phớt lờ cả những lý do khiến nàng không cho anh nói thêm câu nào. Nàng vào phòng chụp, lấy máy ảnh và quàng dây đeo nó vào cổ. Ngụy trang ấy mà, nàng nghĩ, đề phòng trường hợp gã mới đến hỏi tại sao nàng ra mở cửa mà lâu thế.
Nhưng nếu nàng xoay sở thực hiện màn này trót lọt, thì cái gã kia sẽ chẳng có lấy cơ hội mà hỏi với han đâu.
Chuông cửa tiếp tục ngân lên giục giã. Khi ra hành lang, nàng bế theo Fabio vẫn còn đeo cặp sừng tuần lộc. “Tôi ra ngay đây,” nàng gọi lớn khi kéo cánh cửa mở ra.
Gã đàn ông mặc quần jean, áo thun polo màu đen trừng mắt nhìn nàng. Thế rồi hắn trông thấy cặp sừng trên đầu Fabio và có vẻ như hơi choáng. Lập tức Fabio gầm gừ rất dữ dằn. Tim Lacy co thắt nhói đau. Là cặp mắt xám của hắn: lạnh lùng, vô cảm. Rặt một nỗi độc ác xấu xa, nàng nghĩ. Hắn làm cho Hannibal Lecter trông thật đôn hậu khiến người ta chỉ muốn mời vào nhà ăn tối.
“ Tôi có thể giúp gì được cho ông?” mãi sau nàng mới thốt lên, trong lòng thầm cầu mong gã không nhận thấy sự sợ hãi trong mắt nàng.
Hắn chìa phù hiệu ra. “ Tôi là Zeke Duncun, thuộc sở cảnh sát Houston. Chúng tôi đang tìm…”
“Lạy Chúa tôi!”. Nàng gần như quên mất luật lệ riêng của mình: hỏi trước khi người ta kịp hỏi, trả lời trước khi người ta kịp lên tiếng và không bao giờ ngừng nói cả. “Không phải tôi đang gặp nguy hiểm đấy chứ, thưa ông?”
“Nguy hiểm nào?” Gã kia chớp chớp mắt. “À không, trừ phi cô…”
“ Tôi tin chắc là ông đến đây vì vụ tên cảnh sát gian manh mà người ta cho là đã chết phải không?”
Hắn gật đầu. “Phải….”
“ Ông không cho là hắn đang quanh quẩn đâu đây chứ?” Fabio vẫn tiếp tục gầm gừ. Tim Lacy vẫn chưa hết run rẩy. Có làm gì đi nữa, nàng sẽ không để Zeke chủ động khi nói chuyện với mình. Hồi bé, nàng đã học được rằng mẹ nàng có thể nhìn xuyên thấu hết mọi lời dối trá của nàng. Lúc ấy nàng tin rằng đó là do linh cảm của người mẹ chứ không phải do nàng nói dối kém.
“ Không đâu. Chúng tôi chỉ kiểm tra thôi. Thế cô có…”
“ Thế tôi có nên sơ tán khỏi đây không? Tôi ghét phải đi khỏi nhà, nhưng nếu tôi đang trong tình trạng nguy hiểm thì tôi sẽ đi.”
“Tôi tin chắc là cô được an toàn mà. Nhưng cô có thấy…”
“Ông có thấy dấu hiệu gì cho thấy tôi đang bị nguy hiểm đe dọa chưa? Ông không biết chứ khu này trước đây an ninh lắm. Bà ngoại tôi từng sống ở đây rất lâu mà. Nói chính xác là những mười năm cơ. Bà cho tôi căn nhà này đấy. Ở đây suốt hai năm rồi nhưng tôi chưa hề phải sợ bao giờ cả. À mà ngoại trừ một lần tôi sợ chết khiếp khi nghe rục rịch trên tầng gác mái. Hóa ra đó là một con gấu trúc xám đi lạc. Ông có tưởng tượng được không, tôi hoảng kinh chỉ vì con gấu trúc hiền khô ấy? Thế ông có gặp gấu trúc xám bao giờ chưa?” Nàng ngừng nói, tự nhắc mình hít thở đều nhưng không làm được.
Gã mới đến lắc đầu, rõ ràng hắn khó chịu khi phải nghe nàng huyên thuyên không chịu ngừng. “Tôi chỉ ghé qua để hỏi xem…”
“Thế tôi có nên mời vài người bạn đến ở cùng không?” nàng hỏi. “Không phải vì gấu trúc xám, mà để phòng những mối nguy hiểm khác. Tôi có mấy người bạn có thể đến…”
Hắn giơ tay như thể muốn bảo nàng im lặng. “Tôi…”
“Thấy ông đến tôi mừng ghê lắm. Tôi yên tâm hơn nhiều khi thấy có cảnh sát quan tâm đến khu vực này. Chắc tôi nên gọi điện hỏi vài người bạn xem họ có sẵn lòng đến ở với tôi vài hôm hay không.” Nàng nắm cánh cửa như thể muốn đóng lại ngay. Không cương quyết đến độ khiến hắn nghi ngờ nhưng đủ để hắn hiểu đã đến lúc hắn phải đi rồi. Cổ họng nàng thắt lại.
“Sao cô không giữ danh thiếp của tôi trong trường hợp cô thấy có gì lạ nhỉ?” Hắn cau mày nhìn nàng trong lúc Fabio vươn cổ ra đớp gần tay hắn.
Lacy nhận lấy tấm danh thiếp. “Cảm ơn ông.”
Hắn lùi lại, gườm gườm nhìn Fabio. “Có chắc cô không thấy gì lạ không?”
Lacy nuốt khan, đối mặt với câu hỏi, đối mặt với việc phải nói dối. Nàng tự hỏi không biết hắn sẽ làm gì nếu biết được Chase đang trốn trong phòng ngủ của nàng. Nếu hắn tìm cách giết anh, hắn sẽ không ngại làm thế lần nữa. Hắn cũng không dừng tay sau khi giết chỉ mỗi Chase.
Nàng chớp mắt và đánh giá nói dối là quá mạo hiểm. Nàng sẽ ném một cú bóng trái tay cho hắn. Gì chứ, nàng đã mới vừa về đích ghi điểm mà không cần phải vụt bóng, nên chắc chắn nàng có thể tung một cú bóng trái tay cho thằng cha tởm lợm này. “Ý ông là gấu trúc xám ấy à? Hơn một năm nay, tôi không thấy con nào cả. Nhưng sóc thì có, thỉnh thoảng tôi vẫn thấy chúng chạy qua chạy lại đấy.”
Hắn trừng trừng nhìn nàng như thể đang cân nhắc có nên tìm cho nàng một chiếc áo trói bệnh nhân tâm thần hay không. Đoạn hắn quay lưng bỏ đi.
Lacy đóng cửa, thả Fabio xuống đất và từ từ khuỵu gối xuống cho đến khi mông nàng chạm nền nhà lót gạch men lạnh ngắt. Chúi đầu giữa hai đầu gối, nàng thở hắt ra bởi từ lúc mở cửa đến giờ, nàng hầu như không dám thở mạnh.
Zeke dợm bước quay ra xe. Chết tiệt, con nhỏ này điên thật. Con quái gở, Zeke mở cửa xe, chui vào, nhét khóa vào ổ. Thế rồi hắn do dự. “Có phải cô ta điên khùng thật, hay lại đang che giấu gì đó?”
Hắn nghịch chùm chìa khóa, cố gắng suy nghĩ. Con nhỏ đó đã không để cho hắn vào. Tất cả những nhà trong vùng đều mời hắn vào nhà. Sao con nhỏ này lại không nhỉ? Hắn quay lại nhìn ngôi nhà, và mối nghi ngờ bắt đầu đâm từng nhát vào dạ dày rỗng không của hắn.
Hai đầu gối vẫn co sát vào ngực, Lacy hít thở sâu và cố thả lỏng cơ bụng vừa quặn lên vì lo lắng. Đang hít ngửi quanh chân nàng, con Fabio chợt quay ra cửa sủa tiếp. Chưa đầy một giây sau tiếng gõ cửa đã vọng vào nhà. Lacy nhảy dựng, tim nàng cũng bật lên đến cổ. Nàng mở cửa và đối mở cửa và đối mặt với Zeke Duncun lần nữa.
“ Vâng?” Nàng nghe giọng mình hốt hoảng. Ôi Chúa ơi cứu con.
Zeke vừa giơ điện thoại di động lên và chăm chú quan sát nàng. Cặp mắt xám của hắn như lạnh lùng hơn và sự nghi ngờ lẩn khuất trong ánh mắt. “Điện thoại của tôi hết tiền rồi. Cô cảm phiền cho tôi vào nhà và gọi điện nhờ một chút được không?”
“Gì cơ? Điện thoại hết tiền à?” Lacy trân trối nhìn hắn và cố làm ra vẻ bình thường, nhưng giọng nói của nàng như vỡ ra và nàng không thể cố thế được. Dưới chân nàng, Fabio gầm gừ và nàng nghe tiếng hai hàm răng nó cạp vào nhau.
Lacy vội ôm con chó lên trước khi nó ngoạm vào mắt cá chân Zeke. Khi nàng đứng thẳng lại, ánh mắt lạnh lẽo của Zeke khiến máu trong người nàng như đông lại. Nàng không thể để hắn vào nhà. Nhưng nếu không cho hắn vào, Zeke sẽ nghi ngờ nàng đang giấu diếm, đến lúc ấy có trời mới biết hắn sẽ giở trò gì. Hắn đã từng bắn Chase một lần rồi. Nỗi kinh hoàng làm miệng nàng đắng nghét khi nàng nhìn chiếc áo lùng thùng của hắn. Có phải hắn giấu súng trong ấy không nhỉ?
Nàng chớp mắt lia lịa, chỉ có thể nghĩ ra được một lời nói dối mang tính thuyết phục duy nhất để chặn chân hắn ngay ngưỡng cửa, nhưng rồi nàng chợt nhận ra rằng nếu quả thật nàng mắc một căn bệnh nan y hiếm gặp xuất xứ từ châu Phi thì giờ này trên cửa nhà mình đã dán dấu cách ly kiểm dịch rồi. Vậy là nàng không còn lựa chọn nào khác. Ôi bực thật, nàng ghét khi chẳng được lựa chọn.
“Được chứ! Ông vào đi.” Nàng cầu trời cho Chase nghe thấy nàng. Cầu cho anh đừng làm gì dại dột chẳng hạn như là lao ra nã súng vô tội vạ. Nàng cũng cầu tha thiết hơn rằng Zeke không có ý định lục soát nhà nàng.
Zeke không rời mắt khỏi nàng lúc Lacy lùi lại cho hắn vào. Hắn nhanh tay đóng cửa lại.
“Vậy, cô ở đây…”
“Thế ông có ghét điện thoại di động không cơ chứ?” Quay ngoắt gót chân, Lacy dấn thêm một bước vào trong nhà. “Ý tôi là lúc đang cần gọi điện thoại thì di động lại hết tiền. Có một lần tôi….” Nàng cứ nói mãi vì biết rằng nếu miệng nàng còn cử động, hắn sẽ không thể hỏi nàng. Fabio tiếp tục gầm gừ. Nàng tiếp tục huyên thuyên và chợt thấy mình rất giống Sue. Ôi Chúa ơi, thế này thì không hay rồi.
“Và rồi có lần nhà tôi hết ga cùng lúc điện thoại hết tiền.” Nàng nhìn con cá biết hát treo trên tường. Khi tất cả chuyện này kết thúc, nàng sẽ kiếm cho mình thứ vũ khí xịn hơn.
Khi chỉ còn cách phòng khách hai bước chân, nàng chợt dừng lại. Thế lỡ hắn nhìn thấy tấm chăn và gối trên ghế sofa và biết có người ngủ lại thì sao nhỉ? Còn hai cái đĩa trên bàn bếp thì sao? Mắc dịch quá, đáng lẽ nàng nên dùng câu chuyện về bệnh nan y xuất xứ từ châu Phi ngay từ đầu thì hơn.
“Đương nhiên là tôi không thấy sợ như khi sợ gấu trúc đâu. Tôi muốn nói là…thế ông đã bao giờ nhìn thấy gấu trúc xám mắc bệnh dại chưa nào?” Bước qua cửa phòng khách, nàng đã nhẹ cả người khi thấy Chase đã dọn hết chăn mền trên ghế sofa. Mắt nàng nhìn qua cửa phòng khách và rạng rỡ hẳn lên khi thấy bàn bếp sạch trơn. Chase Kelly được điểm tốt cho thói quen gọn gàng ngăn nắp, dầu vậy vẫn không bằng số điểm anh ghi được trên giường. À mà, trên sân bóng chày họ tính bao nhiêu điểm cho mỗi lần về đích ghi bàn nhỉ? Câu hỏi ấy như con ong vo ve bám lấy tâm trí nàng. Chúa ơi, sao nàng lại có thể nghĩ đến chuyện ghi bàn trong lúc tên sát nhân máu lạnh mắt xám đang đi sau nàng chỉ một bước chân như thế chứ?
“Tôi thề là nó sùi bọt mép trắng xóa nhá. Mắt nó long hết cả…” vừa cắp nách Fabio bằng một tay, tay kia nàng với điện thoại trên quầy bếp đưa cho Zeke. “Rồi bộ móng của nó, ông có biết là gấu trúc xám có bộ móng sắc lắm không? Tôi thì không hề biết, nhưng rồi…”
Zeke nhận lấy điện thoại, hằm hằm nhìn con chó đang gầm gừ và cặp mắt rắn độc đầy mưu mô của hắn quét khắp lượt căn phòng. Hắn mở miệng định nói.
“Ông có muốn uống gì không?” Nàng nói nhanh trước khi cái miệng có cặp môi mỏng dính xấu xí của hắn kịp nói nửa lời. “Tôi có trà và sô đa đây. Thực ra tôi không có trà pha sẵn nhưng pha cũng mất mấy phút thôi. À mà ông này, ông có biết bây giờ trên thị trường có rất nhiều loại trà không? Này nhé, trà mâm xôi này, trà mật ong này, trà thảo dược này, rồi lại còn…”
Hắn giơ một ngón tay ra hiệu cho nàng im lặng. “Đừng, cô ơi! Tôi không uống trà đâu.”
Nhưng muốn nàng im thì phải cần nhiều hơn là chỉ giơ một ngón tay. “Hay ông uống cà phê nhé? Ông có quen uống cà phê không ạ? Tôi có cà phê đá loại caffeine và cà phê pha hương liệu. Tôi…”
“Không cà phê gì cả!” Hắn lắc đầu gắt. “Này cô ơi, tôi có thể đợi gọi điện thoại sau cũng được.” Hắn buông điện thoại xuống quầy bếp.
“ Chẳng lẽ ông không uống trà thật sao?” Nàng theo hắn trở ra phòng khách.
Ra cửa, đi thẳng ra cửa nào, nàng reo thầm trong đầu. Nhưng hắn không đi xa như thế.
Hắn dừng lại trước khi ra tới cửa và nhìn xuống cuối hành lang.
Nhìn chằm chằm vào hành lang dẫn đến phòng ngủ của nàng.
Trong phòng ngủ có Chase Kelly.