Người dịch: LC
Diệp Phụ An nghe Đề Kiêu nói một hồi, lại cảm thấy mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Ngay cả tình huống bên phía Hoàng đế mà Đề Kiêu cũng đã nghĩ tới.
Diệp Phụ An, thân là thừa tướng, quyền cao chức trọng, qua nhiều năm như vậy cũng không hề kết bè kết phái để mưu lợi riêng. Những người khác trong triều đứng về phe của Nhị hoàng tử hoặc Thái tử, nhưng Diệp Phụ An và một đám môn sinh của ông lại vẫn giữ thái độ trung lập, không thiên vị, không cho bất kỳ thế lực nào chi phối quyền lực của Hoàng đế.
Nhưng con người thì đều có lòng riêng. Diệp Phụ An có con trai con gái, con cái đều là miếng thịt trong tim. Bát tự của Diệp Ly Châu và Đề Kiêu hợp nhau, tất cả các đại sư đều nói đây là duyên trời định, Diệp Phụ An khó tránh khỏi động lòng.
Về phần Hoàng đế, Diệp Phụ An xưa nay cư xử với Hoàng đế thế nào, cách nghĩ của Hoàng đế ra sao, trong lòng Diệp Phụ An hiểu rõ.
Lần này ông không muốn vì người ngoài mà thỏa hiệp nữa.
Đề Kiêu muốn gặp Diệp Ly Châu, Diệp Phụ An cũng không tiếp tục ngăn cản. Dù sao cũng đang ở trong nhà mình, Đề Kiêu cũng không làm ra được chuyện gì.
Đề Kiêu mang theo người đi tới Tĩnh Thủy Hiên. Lúc nha hoàn bên ngoài Tĩnh Thủy Hiên nhìn thấy có một người đàn ông đột nhiên muốn qua đây thì lấy làm kinh ngạc, có điều vẫn đi vào truyền lời.
Diệp Ly Châu ở trong nhà, cũng không trang điểm, sáng sớm vừa thức dậy nàng đã uể oải, nằm dài trên sạp thêu thùa. Nghe nói Đề Kiêu tới, còn là quang minh chính đại mà tới đây, nàng cũng hơi giật mình, không hiểu vì sao cha đồng ý cho đàn ông đi vào viện của nàng.
Nàng mang giày rồi xuống giường, lại khoác lên một cái áo choàng mỏng, đi ra ngoài gặp người.
Đúng là Đề Kiêu. Thân hình hắn cao lớn, đứng trong đám người nhìn vô cùng nổi bật.
Diệp Ly Châu hành lễ, nói: “Điện hạ, sao ngài lại tới đây?”
Đây trái lại là lần đầu tiên Đề Kiêu quang minh chính đại đi vào viện của nàng vào ban ngày. Đôi mắt hẹp dài của hắn lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nghi hoặc của Diệp Ly Châu, nói: “Cha nàng để ta vào đây thăm nàng.”
Dứt lời, Đề Kiêu đi vào bên trong: “Ta có chuyện cần nói với nàng.”
Diệp Ly Châu cũng không đoán ra được là chuyện gì. Sau khi đi vào thì để nha hoàn hầu hạ trong phòng rót trà, rồi cho các nàng đi ra ngoài: “Điện hạ có chuyện gì ạ?”
Nàng bưng chén trà lên uống, đôi mắt long lanh nhìn về phía Đề Kiêu, trên cánh môi cũng nhuộm một tầng nước. Bởi vì đang ở nhà, Diệp Ly Châu ăn bận đơn giản, một thân màu trắng thuần khiết, tóc đen lỏng lẻo xõa ở sau lưng, nhưng sâu bên trong lại lộ ra hương vị vừa thanh thuần vừa quyến rũ, nốt chu sa trên trán cũng đỏ đến yêu mị.
Đề Kiêu nói: “Cha nàng đã hứa gả nàng cho ta. Trong ngày này, ta sẽ thu xếp chuyện cưới xin. Nàng thành thật chút đợi ở nhà.”
Diệp Ly Châu: “Gì cơ ạ?”
Nàng có phần không tin vào lỗ tai của mình.
“Thừa tướng đã tìm đại sư đoán mệnh. Đại sư nào cũng nói hai chúng ta là trời sinh một đôi. Ông ấy đã bằng lòng gả nàng cho ta.” Đề Kiêu nói, “Diệp Ly Châu, nàng vẫn không muốn gả?”
Lúc này Diệp Ly Châu mới ý thức được, vì sao hôm qua mợ Quân thị quan tâm tới hôn sự của nàng như vậy, hóa ra là đã có được tin tức. Chỉ có chính nàng, một mình không nghe thấy chuyện bên ngoài, chẳng biết gì cả.
Đề Kiêu thấy nàng không nói lời nào, hắn nâng cằm nàng lên: “Vui mừng đến không nói ra lời được nữa hả?”
Diệp Ly Châu: “…”
Đề Kiêu kéo nàng qua, đặt lên đùi mình. Diệp Ly Châu mặt đối mặt với hắn, hai tay không tự chủ vòng lên cổ Đề Kiêu.
Diệp Ly Châu ngồi không được thoải mái lắm, rất cộm người. Nàng lo Đề Kiêu sẽ ngủ với nàng ở chỗ này.
Nàng uốn éo người vùng vẫy muốn đi xuống. Diệp Ly Châu vừa động đậy, Đề Kiêu cau mày lại ấn nàng xuống: “Đừng nhúc nhích.”
Như thế này quá mức kỳ quái, Diệp Ly Châu lại nhớ tới nỗi thống khổ ngày hôm qua khi bị hắn bóp eo chi phối.
Đề Kiêu hôn nàng.
Cả người Diệp Ly Châu mềm nhũn, thật sự là không có một chút sức lực nào, chỉ có thể vô lực vịn vào bờ vai rộng của Đề Kiêu.
Cái áo choàng mỏng trên người nàng bị ném sang một bên, tóc mai tán loạn, đôi mắt hoa đào ngập nước.
Đề Kiêu chỉ lướt qua một thoáng rồi dừng lại.
Khơi dậy hứng thú của nàng xong, hắn lại không tiếp tục nữa.
Diệp Ly Châu bị hắn dụ dỗ đến thần chí mơ hồ, chỉ muốn dựa vào trong lòng Đề Kiêu. Bàn tay mảnh mai mềm mại của nàng ôm lấy mặt Đề Kiêu: “Điện hạ, ta…”
Diệp Ly Châu chủ động sáp tới.
Nàng mềm mại không xương, cảm giác ôm vào trong lòng khiến người ta rất thích.
Sau khi Diệp Ly Châu được thỏa mãn thì mệt mỏi nằm sấp trên vai Đề Kiêu, đầu óc vẫn như cũ là một mảnh trống rỗng, chỉ có dư vị sau khi vui vẻ.
Chỉ một nụ hôn sâu mà đã có thể mê hoặc nàng thành thế này. Đề Kiêu cảm thấy, đời này Diệp Ly Châu cũng đừng nghĩ chạy ra khỏi lòng bàn tay của hắn.
Hắn nói: “Chúng ta mau chóng thành thân, Tết năm nay phải ở cùng một chỗ.”
Diệp Ly Châu hơi buồn ngủ, gò má mềm mại cọ lên cổ Đề Kiêu, khẽ “dạ” một tiếng.
Tiểu bảo bối thật biết nghe lời.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Ly Châu trêu chọc Đề Kiêu bao nhiêu lần, sàm sỡ hắn mà không chịu trách nhiệm nhiều như vậy, Đề Kiêu đều nhớ kỹ trong lòng, sau lễ cưới nhất định phải “Thương yêu” nàng thật nhiều, đòi lại toàn bộ tiện nghi mà nàng đã chiếm được.
Diệp Ly Châu hoàn toàn không biết suy nghĩ của Đề Kiêu.
Nàng nhắm mắt lại, nói: “Sao đột nhiên cha ta lại nhớ tới chuyện phải đoán mệnh? Ông đã nói để ta ở nhà thêm một thời gian mà.”
Đề Kiêu nhìn sắc mặt nàng hiện lên màu hoa đào nhàn nhạt, dáng vẻ rất đáng yêu. Hắn giơ tay lên gẩy gẩy lông mi của nàng: “Ở nhà đợi tiếp, mạng của nàng từ từ cũng chẳng còn nữa.”
Thực ra Đề Kiêu biết, nàng cũng không phải là người luyến tiếc mạng sống, chỉ là tham lam cảm giác thích thú mà hắn cho nàng thôi.
Đúng như cảm giác sung sướng mà nàng mang tới cho hắn.
Tính nết của Diệp Ly Châu chậm chạp, giống hệt như đứa trẻ con vậy, không thèm cân nhắc hậu quả, sống một ngày là một ngày, hôm nay đủ tiền ăn cơm, thì sẽ không lo lắng ngày mai có đói bụng không.
Chỉ ham một chút an nhàn hưởng thụ.
Nếu hắn không cứu nàng, nàng ngây ngốc tự tìm đường chết mà cũng không biết.
Lông mi của Diệp Ly Châu khẽ rung rung, lông mi vừa dài vừa dày, hệt như cây quạt nhỏ.
Diệp Ly Châu nói: “Hiện tại ta còn khỏe lắm mà.”
Diệp Ly Châu cọ vào Đề Kiêu làm nũng, giọng nói vừa nhẹ vừa mềm. Đề Kiêu sờ tóc nàng: “Ta đã cho người làm áo cưới cho nàng, hai ngày nữa sẽ đưa tới. Đồ dùng trong hôn lễ, ta cũng đều cho người chuẩn bị rồi, nhớ nói cho cha nàng biết, không cần ông ấy chuẩn bị gì cả.”
Chỉ cần nàng tới là được rồi.
Đề Kiêu cũng sợ người khác động tay động chân với Diệp Ly Châu. Bên phía Hoàng đế chắc chắn không đồng ý hôn sự này, hơi lơ là một chút, phá hư hôn lễ thì khó coi.
Cả đời chỉ có một lần này thôi, tất cả mọi thứ phải qua tay Đề Kiêu thì hắn mới yên tâm được.
Diệp Ly Châu cũng cảm thấy Đề Kiêu bận tới bận lui cũng thật vất vả. Hắn đã sắp xếp xong hết cả rồi, cũng làm cho Diệp Ly Châu không có tiền đồ có chút ngượng ngùng. Diệp Ly Châu nói: “Ta có rất nhiều, rất nhiều đồ cưới. Trong nhà bà ngoại có cho ta một phần, cha ta chắc chắn cũng có chuẩn bị. Chàng bận rộn nhiều việc như vậy, sau này ta đưa đồ cưới cho chàng cất giữ. Chàng cứ dùng tùy thích.”
Đề Kiêu cốc một cái lên trán nàng.
Của hồi môn của nàng mặc dù sẽ rất nhiều, nhưng Đề Kiêu thực sự không coi trọng. Dưới sự cai quản của Đề Kiêu, Hàm Châu là một mảnh thái bình, dân chúng thông thương làm ăn buôn bán với bên ngoài đều rất giàu có và sung túc. Sản nghiệp của hắn thì vô số, chỉ là không thể tùy tiện lộ ra mà thôi.
Hắn nói: “Mọi thứ đều đưa cho ta. Sau khi thành hôn ta không cho nàng ăn cơm, cố ý ngược đãi nàng, ngay cả lộ phí để về nhà nàng cũng sẽ không có.”
Diệp Ly Châu mới không tin đâu.
Nàng nói: “Chàng sẽ không như vậy đâu.”
Đề Kiêu nói: “Chắc chắn như vậy à?”
Diệp Ly Châu gật đầu. Nàng không tín nhiệm người khác, không biết những người khác thế nào, nhưng nàng tín nhiệm Đề Kiêu. Đề Kiêu tuyệt đối là người rất rất tốt.
Đề Kiêu nhìn đôi mắt mơ màng của nàng, chỉ muốn mang nàng về nhà ngay bây giờ, không muốn đợi thêm một khắc nào nữa.
Đề Kiêu nhéo má nàng. Chọc người ta ức hiếp như vậy, chờ đại hôn xong sẽ trừng phạt nàng một phen.
Hắn thả Diệp Ly Châu xuống: “Ta đi thương lượng ngày cưới với cha nàng.”
Diệp Ly Châu gật đầu: “Ta cùng đi với chàng.”
Đề Kiêu nói: “Nàng không cần đi, thành thật đợi ở đây thôi.”
Chờ sau khi Đề Kiêu đi rồi, Diệp Ly Châu ngồi trên sạp, vẫn không tin tưởng chuyện vừa rồi cho lắm.
Cha nàng vậy mà đã đồng ý để nàng gả cho điện hạ.
Diệp Ly Châu chưa từng có suy nghĩ gả cho ai khác ngoài Đề Kiêu, có điều, nàng cũng không cảm thấy bản thân có thể lập gia đình mới đúng.
Nàng dường như có một vài chuyện cần phải thẳng thắn với Đề Kiêu, để tránh hắn hiểu lầm, tương lai sẽ hối hận.
Diệp Ly Châu ngồi trên sạp, suy nghĩ thật kỹ, lúc này mới khoác áo choàng đi ra ngoài.
Hải Đàn theo sát sau lưng Diệp Ly Châu: “Tiểu thư, người đi đâu vậy ạ?”
Diệp Ly Châu nói: “Đi tới chỗ cha ta.”
Chờ tới lúc Diệp Ly Châu đến đó, Diệp Phụ An vẫn đang thương lượng với Đề Kiêu về ngày kết hôn, thấy nàng đi vào, Diệp Phụ An nói: “Châu Châu, sao con cũng tới đây?”
Diệp Ly Châu nhìn Đề Kiêu một cái, rồi mới nhìn về phía Diệp Phụ An: “Cha, con muốn nói chút chuyện với Tần Vương điện hạ.”
Diệp Phụ An nói: “Có chuyện gì không thể nói trước mặt cha à?”
Diệp Ly Châu đỏ mặt: “Con muốn nói chuyện riêng ạ.”
Đề Kiêu lờ mờ đoán ra Diệp Ly Châu muốn nói cái gì. Trước giờ mạch não của nàng rất chậm, làm cái gì cũng chậm hơn người khác nửa nhịp, cũng đến tận bây giờ, nàng mới nhớ ra mà nói tới chuyện này.
Đề Kiêu nói: “Thừa tướng, bản vương nói chuyện riêng với Diệp tiểu thư một lát.”
Hiện giờ Diệp Phụ An cảm thấy, con gái mình mảnh mai, dung mạo xinh đẹp, Đề Kiêu thì tuổi còn trẻ mà đã giữ chức vị cao, hai người đứng cạnh nhau trái lại cũng là cảnh đẹp ý vui.
Ông nói: “Hai ngươi đi tới sương phòng sát vách nói chuyện đi.”
Diệp Ly Châu đi ở đằng trước, Đề Kiêu đi theo.
Chờ cửa đóng lại, Đề Kiêu mới nhíu mày, nói: “Muốn nói gì với ta?”
Vành mắt Diệp Ly Châu hơi ửng đỏ, do dự giây lát, nàng nói: “Sau khi ta nói xong, chàng phải tin lời ta, còn nữa, ta không phải là cố ý lừa gạt chàng. Trước đây ta từng nói với chàng rồi, là chính chàng không tin.”
Nàng quả thực từng nói với Đề Kiêu lúc nàng ở trong tòa nhà bên ngoài kinh thành, chỉ là khi đó Đề Kiêu xem lời nàng nói là lời thổ lộ tình cảm da diết.
Đề Kiêu biết Diệp Ly Châu muốn nói gì, nhưng vẫn giả vờ không biết chuyện: “Nàng nói đi.”
“Sức khỏe của ta không tốt, chỉ có gặp được chàng mới khá lên, cách xa chàng thì không sống được, cho nên mới phải tới gần chàng.” Diệp Ly Châu nói, “Ngộ Tâm sư thái nói rằng chàng là quý nhân trong mệnh của ta, tới gần chàng nhiều hơn, bệnh tình của ta sẽ giảm bớt, cho nên ta…”
Đề Kiêu hờ hững nói: “Cho nên, nàng tới gần ta, chỉ vì thân thể của nàng muốn, chứ không phải là bởi vì thích ta?”
Diệp Ly Châu thấy hắn quả nhiên nổi giận, không khỏi cúi đầu xuống.
Đề Kiêu giữ chặt vai nàng: “Vì sao không giấu tiếp đi, vĩnh viễn cũng không nói cho ta biết.”
Diệp Ly Châu nói ấp úng: “Thành thân không phải là chuyện nhỏ. Ta không nên lừa gạt chàng, nếu như bây giờ chàng hối hận, vẫn còn cơ hội cứu vãn.”
Cơ hội cứu vãn?
Đề Kiêu cũng không muốn cơ hội này.
Hắn vốn cho rằng, Diệp Ly Châu vĩnh viễn sẽ không nói cho hắn biết sự thật này. Sau khi nói cho hắn biết, nàng rất có thể mất nhiều hơn được.
Nhưng nàng vẫn nói ra, Đề Kiêu cảm thấy Diệp Ly Châu thực sự không thông minh, đầu óc không tốt chút nào.
Nhưng hắn lại cứ thích một Diệp Ly Châu như vậy.
Diệp Ly Châu nói: “Xin lỗi, trước đây ta một mực không đồng ý với chàng, ngoài việc cha ta không đồng ý ra, cũng có nguyên nhân này.”
Nàng chẳng biết mình có phải là đang nói dối lừa gạt Đề Kiêu không, nhưng nhìn sắc mặt của Đề Kiêu, dường như hắn rất tức giận.
Đề Kiêu giữ chặt bả vai nàng: “Nàng đã lừa ta, hơn nữa còn lừa gạt hẳn nửa năm. Diệp Ly Châu, nàng muốn bồi thường thế nào?”
Nước mắt của Diệp Ly Châu vòng quanh, nàng cũng không biết nên bồi thường như thế nào: “Nếu chàng không muốn cưới, hối hận chuyện này…”
“Cha nàng đã đồng ý rồi, ta đương nhiên muốn lấy nàng.” Đề Kiêu không thay đổi sắc mặt, nói, “Nhưng trong lòng rất khó chịu. Diệp Ly Châu, nàng đã tổn thương ta quá sâu rồi.”
Diệp Ly Châu rất áy náy: “Xin lỗi, nhưng trước đây ta thật sự có nói với chàng, là chính chàng không tin…”
Đề Kiêu đặt tay nàng lên chỗ trái tim của mình: “Có phải là không có lương tâm hay không? Hả?”
Diệp Ly Châu hổ thẹn cực kỳ.
Nàng suy nghĩ một chút, khi trước nàng lợi dụng thân thể Đề Kiêu, cũng không có giải thích rõ với hắn, hình như thực sự không đúng. Bây giờ Đề Kiêu đau lòng khổ sở, hình như cũng là phải.
Diệp Ly Châu nhỏ giọng nói: “Chàng muốn bồi thường cái gì sao?”
Đề Kiêu nói: “Nàng có thể bồi thường cái gì?”
Diệp Ly Châu cũng không biết mình có thể bồi thường cái gì, dù sao hiện tại nàng rất chột dạ là được rồi. Bây giờ Đề Kiêu đau lòng gần chết, là do nàng gây ra, nàng tự nhiên phải chữa lành vết thương của Đề Kiêu.
Diệp Ly Châu nói: “Sau khi thành thân, ta sẽ làm một người vợ tốt, cố gắng lo liệu việc nhà, tuyệt đối không lười biếng, không để cho chàng mất mặt.”
Đề Kiêu đâu cần Diệp Ly Châu siêng năng lo liệu việc nhà chứ? Vương phủ nuôi nhiều đầy tớ như vậy đều là vô dụng hay sao?
Đề Kiêu chọt chọt chóp mũi của nàng: “Đêm đại hôn hoàn trả lại. Ta bảo nàng làm cái gì thì nàng ngoan ngoãn làm cái đó.”
Diệp Ly Châu: “…”
Lại sắp bị phạt.