Người dịch: LC
Chưa đến nửa tháng, Đề Kiêu quả nhiên rời kinh thành đi Văn Châu.
Mặc dù trong lòng Diệp Ly Châu không nỡ, nhưng trong thâm tâm nàng cũng rõ, lúc này nàng không nên làm nũng bắt hắn ở lại.
Sau khi Đề Kiêu rời khỏi kinh thành, Thái hậu thường xuyên cho gọi Diệp Ly Châu vào cung. Thái hậu sợ Diệp Ly Châu ở trong Vương phủ sẽ cảm thấy cô đơn. Doanh Nhi thường lẽo đẽo theo bên người Diệp Gia Hữu, cũng đã học được không ít thứ.
Hôm đó, Diệp Ly Châu vào trong cung chơi cờ với Thái hậu đến trưa. Sau bữa trưa, Thái hậu nghỉ ngơi một lát, Diệp Ly Châu vừa ăn xong cũng không muốn đi nghỉ ngay, nàng sợ cơm không tiêu.
Nàng bảo Ngọc Sa theo mình ra ngoài tản bộ.
Diệp Ly Châu bấm ngón tay tính thời gian, rồi nói: “Điện hạ rời đi đã được mười ba ngày, cũng không biết lúc này đã đến Văn Châu hay chưa.”
Ngọc Sa đi bên cạnh Diệp Ly Châu. Sau cơn mưa đường có hơi trơn, Ngọc Sa lo Diệp Ly Châu trượt chân nên cố hết sức đỡ lấy cánh tay Diệp Ly Châu.
Ngọc Sa nói: “Vương phi yên tâm, lần này điện hạ đi Văn Châu sẽ không chậm như khi chúng ta tới kinh thành đâu ạ. Điện hạ cùng với thuộc hạ ra roi thúc ngựa, hẳn là đã đến nơi rồi. Chưa tới hai ngày nữa, thư mà điện hạ gửi cho người cũng sẽ đến.”
Diệp Ly Châu hơi cụp mi xuống. Nàng biết Đề Kiêu làm cái gì cũng đều rất tốt, nhưng nàng vẫn không dằn được nỗi lo lắng trong lòng. Vùng Văn Châu đó đông dân chạy nạn, lũ lụt mới xảy ra không lâu, còn chỉnh lý xong, dân chúng không nơi nương tựa lưu lạc khắp nơi, Đề Kiêu chắc chắn là có rất nhiều việc. Ít nhất trong vòng một năm là hắn không về được.
Diệp Ly Châu nói khẽ: “Hi vọng một đường này đều bình an.”
Bên cạnh rừng trúc ở đằng trước có một cái đình, Diệp Ly Châu và Ngọc Sa vào trong đình nghỉ chân. Bốn mặt đình được chạm rỗng, ô vuông điêu khắc ra được phủ một tầng giấy, từ bên ngoài cũng không thể nhìn vào bên trong.
Ngọc Sa nói: “Để nô tỳ mở cửa sổ ra, phong cảnh bên này không tệ, Vương phi nghỉ chân ở chỗ này một lát, nô tỳ đi lấy cho người hai đĩa điểm tâm với nước trà.”
Diệp Ly Châu cũng thấy khát, nàng gật đầu: “Ừ.”
Bây giờ sắp tới tháng tư rồi, bởi vì đang là đầu giờ chiều, thời tiết ấm áp hơn rất nhiều, Diệp Ly Châu ngủ gật bên cạnh cái bàn đá.
Giữa lúc nàng đang gật gù buồn ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện.
“Thái hậu không bằng lòng cho ta và chàng gặp mặt. Chàng tự ý lừa ta vào cung, để cho Thái hậu biết được, nhất định Thái hậu lại tức giận với chàng.”
Một giọng nữ dịu dàng mềm mại truyền tới, Diệp Ly Châu vốn sắp thiếp đi, lúc này đột nhiên tỉnh lại.
Giọng nói này… Diệp Ly Châu hơi nheo mắt.
Sau đó, một giọng khác truyền tới: “Trẫm không lừa nàng. Có phải nàng không muốn gặp lại trẫm nữa không?”
Diệp Ly Châu: “…”
Đây là Triệu Quân và Đào Mị Văn.
Diệp Ly Châu có chút ngồi không nổi nữa, thay vì ở chỗ này nghe trộm hai người nói chuyện, chi bằng thừa dịp chưa có chuyện gì xảy ra mà đi ra ngoài, nói với hai người mấy câu rồi rời đi, tránh cho chuyện lúng túng hơn phát sinh.
Nàng còn chưa đứng dậy, đã nghe thấy Triệu Quân nói: “Mị Văn, nàng không gặp trẫm hai tháng liền, còn đi du hồ với anh họ của nàng nữa, xem trẫm là người chết có phải không?”
Đào Mị Văn bật cười: “Ta và chàng có quan hệ gì? Chàng có tư cách gì mà quản lý ta? Ta thích du hồ với ai thì cùng người đó… ưm…”
Lời còn chưa dứt, Đào Mị Văn đã bị Triệu Quân chặn kín môi, vòng eo cũng rơi vào trong tay Triệu Quân.
Nghe thấy âm thanh xấu hổ này, dĩ nhiên Diệp Ly Châu không thể đi ra ngoài được nữa.
Nàng lo Triệu Quân sẽ ôm Đào Mị Văn đi vào trong đình, cho nên nằm sấp xuống trên bàn đá, nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Nếu hai người đi vào nàng cũng giả bộ ngủ không tỉnh lại.
Triệu Quân cũng không ôm Đào Mị Văn đi vào, hắn chỉ ngăn Đào Mị Văn lại ở một bên, từ trên cao nhìn xuống nàng: “Còn dám nói nhảm nữa không? Thật cho rằng khoảng thời gian này trẫm bộn bề nhiều việc thì sẽ không rảnh mà biết đến chuyện của nàng hả?”
Hai má Đào Mị Văn đỏ ửng, nàng thở hổn hển, nhưng vẫn không quên chế nhạo Triệu Quân: “Bệ hạ lợi hại như vậy, trước ta, bệ hạ đã dùng bao nhiêu người để luyện tập rồi?”
Nàng giống như một đóa hồng có gai nhọn, tươi đẹp vô song, nhưng khi chạm vào nàng, lại bị đâm một tay đầy máu.
Triệu Quân thấp giọng nói: “Sau này chỉ luyện tập trên người nàng thôi.”
Đào Mị Văn cũng ôm chặt lấy hông Triệu Quân: “Khiến chàng nóng nảy thành thế này. Yên tâm đi, lúc ta đi ra ngoài với anh họ thì cũng có chị dâu với anh cả nhà ta ở đó, chỉ là người trong nhà cùng nhau đi chơi mà thôi. Nếu ta thích anh họ thì đã sớm thành đôi với anh ấy rồi, không thèm chờ chàng đâu.”
Tuổi của Đào Mị Văn cũng không còn nhỏ nữa. Nàng với Triệu Quân bằng tuổi, còn lớn hơn Diệp Ly Châu một chút.
Đến giờ mà Đào Mị Văn còn chưa lấy chồng, thứ nhất là những người khác đều biết Triệu Quân có ý với nàng, thứ hai là bản thân Đào Mị Văn không có tâm nguyện này, nàng không vội lập gia đình.
Triệu Quân cúi đầu, đôi môi mỏng lướt qua cần cổ trắng nõn của Đào Mị Văn: “Là trẫm nợ nàng, sau này trẫm chỉ ở bên nàng thôi.”
Đôi mắt dịu dàng xinh đẹp của Đào Mị Văn hơi xếch lên: “Thật sao? Sau này ta già rồi như viên ngọc ố vàng chẳng ai muốn. Vô số mỹ nữ tiến cung, chàng chỉ ở bên ta thôi sao? Sợ là đã sớm một cước đá bay ta rồi đi tìm niềm vui mới của chàng rồi.”
Triệu Quân cắn một cái trên môi nàng: “Đương nhiên là thật, vua không nói chơi.”
Ngón tay Đào Mị Văn nắm lấy cổ áo Triệu Quân: “Ta đã chờ chàng lâu như vậy, chờ từ lúc còn là đứa bé đến lúc thành thiếu nữ. Triệu Quân, nếu chàng phụ bạc ta, thì cũng đừng nghĩ bên người được yên tĩnh.”
Triệu Quân biết tính tình của Đào Mị Văn nóng nảy bốc lửa thế này, nhưng hắn chính là thích như vậy.
Hắn ôm người vào lòng. Dáng vóc nàng nở nang quyến rũ, chắc nịch như quả đào mật chống lên ngực hắn.
Triệu Quân nói: “Hiện tại trong hậu cung trống trải không một bóng người. Mẫu hậu nhìn như không quan tâm, trên thực tế, bà rất để ý đến những chuyện này, nhìn thấy cậu mang theo con trai trở về, bà cũng rất muốn có cháu nội. Qua đợt này trẫm sẽ đón nàng vào cung, chờ khi nàng mang thai rồi, thái độ của mẫu hậu sẽ mềm đi.”
Đào Mị Văn cười nói: “Thuận theo tự nhiên đi. Nhiều năm rồi Thái hậu cũng không dễ dàng gì, ta biết chàng khó mà làm vừa lòng cả đôi bên. Chỉ cần chàng không thay lòng đổi dạ, ta ở trong cung hay ngoài cung cũng giống nhau, ở ngoài cung còn tự do hơn chút.”
Triệu Quân ôm Đào Mị Văn thật chặt.
Đào Mị Văn nhắm mắt lại.
Bên kia, Ngọc Sa đang xách theo hộp đựng đồ ăn đi về hướng này. Băng qua đường đá nhỏ, Ngọc Sa đang muốn đi tới thì đột nhiên nhìn thấy một góc áo màu vàng sáng. Ngọc Sa nhận ra người nọ là Triệu Quân, nhưng không nhận ra cô nương mặc váy áo màu đỏ trong lòng Triệu Quân, có điều Diệp Ly Châu vẫn còn đang ở bên trong đấy, cả người Ngọc Sa ngay lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Nàng cũng không dám đi qua đó nữa, nàng đoán rằng Triệu Quân không biết Diệp Ly Châu đang ở bên trong, cứ như vậy mà đi qua mọi người đều sẽ lúng túng. Nàng lượn vòng quanh, cứng nhắc đi qua đi lại, đợi cho Triệu Quân rời đi rồi đi qua đó.
Triệu Quân đã gặp Ngọc Sa vài lần. Hắn nhận ra nha hoàn này là người của Diệp Ly Châu. Diệp Ly Châu thường xuyên vào cung, ở trong cung chỗ nào cũng đều đi được, lẽ nào…
Triệu Quân hôn lên trán Đào Mị Văn: “Bên này nắng gắt, ta dẫn nàng tới trong điện mát mẻ hơn, chúng ta nán lại thêm lát nữa.”
Bình thường Triệu Quân đối xử hòa nhã với người khác, Đào Mị Văn cũng thích hắn như vậy. Nàng to gan lớn mật ôm lấy cổ Triệu Quân: “Ta đau chân, chàng bế ta đi.”
Triệu Quân ôm ngang người lên: “Được.”
Chờ sau khi hai người này rời đi, Ngọc Sa nhìn ngang nhìn ngửa, không thấy ai nữa, mới dám đi vào trong đình.
Ngọc Sa nói: “Mới vừa rồi bệ hạ và một cô nương ở chỗ này, không có hù dọa Vương phi chứ ạ?”
Diệp Ly Châu cũng thấy chuyện này có chút khó xử, nàng thấy vẫn nên sớm quên đi thì hơn.
Diệp Ly Châu thờ ơ nói: “Ta ngủ thiếp đi, không nghe rõ bọn họ nói gì. Chúng ta về chỗ Thái hậu trước đi.”
Đợi đến lúc sẩm tối, Diệp Ly Châu mới quay về phủ Tần Vương.
Lúc Triệu Quân trông thấy Ngọc Sa xách đồ đi về hướng bên này thì đã lờ mờ đoán được Diệp Ly Châu có lẽ đang ở trong đình.
Tuổi của mợ quá trẻ, vì kiêng kỵ, Triệu Quân chưa từng gặp riêng Diệp Ly Châu, lại càng không dám có qua lại gì.
Hắn cũng biết lần này không cẩn thận để cho Diệp Ly Châu bắt gặp, sợ là sẽ khiến Diệp Ly Châu cảm thấy khó chịu.
Diệp Ly Châu chỉ xem như chưa từng nhìn thấy, coi như chưa xảy ra chuyện gì cả.
Thực ra nàng có thể hiểu được Triệu Quân. Lúc trước Thái hậu bị Thịnh quý phi diễm lệ mà khoa trương lấn át, dáng dấp Đào Mị Văn nhìn lại không giống kiểu hiền lành lương thiện, tính nết cũng khoa trương, cho nên Thái hậu không thích Đào Mị Văn.
Triệu Quân lên ngôi thuận lợi, không thoát khỏi sự giúp đỡ của Thái hậu và Đề Kiêu. Hắn không thể đăng cơ xong đã lập tức vứt bỏ thái hậu, không thể làm trái với mong muốn của Thái hậu.
Nhưng là, nếu dựa theo cách nghĩ của Thái hậu, để cho một đám phụ nữ dịu dàng hiền lành nhưng khô khan vào cung, trong lòng Triệu Quân lại không thích.
Trước tiên Triệu Quân chỉ có thể để Đào Mị Văn chịu ấm ức.
Đào Mị Văn cũng không phải người có tính nhỏ nhen. Nàng tương đối rộng rãi, bên người luôn có một đám quý nữ vây quanh, chưa bao giờ cô độc. Cho nên, Đào Mị Văn cũng sẽ không chia rẽ quan hệ giữa Triệu Quân và Thái hậu, không ép Triệu Quân cho nàng vào cung. Nàng chỉ muốn thuận theo tự nhiên thôi.
Diệp Ly Châu vừa về nhà chưa được bao lâu, Hải Đàn đã thưa với Diệp Ly Châu: “Bẩm Vương phi, phủ nội vụ bên đó đưa tới một ít đồ ạ.”
Bình thường có không ít người nịnh bợ Đề Kiêu, cũng không ít người muốn tới phủ Tần Vương tặng đồ, Diệp Ly Châu nhìn những thứ này cũng quen rồi: “Bọn họ có chuyện gì?”
Hải Đàn nói: “Là bệ hạ cho người đưa tới ạ. Mới vừa rồi nô tỳ có cho hai vị công công một ít tiền thưởng, công công không dám nhận, nói là bệ hạ tôn kính cậu mợ, đặc biệt có lòng tặng đồ cho người. Nô tỳ phải khuyên mãi, bọn họ mới nhận tiền thưởng đấy ạ.”
Đồ được đưa tới phòng Diệp Ly Châu. Diệp Ly Châu tiện tay mở ra một hộp, bên trong là một đóa Thiên Sơn tuyết liên được bảo quản vô cùng tốt, lại mở một hộp khác ra, là nhân sâm ngàn năm, còn có nhung hươu, đông trùng hạ thảo, trân châu các loại.
Trong nhà cũng không thiếu mấy thứ này, thân thể Diệp Ly Châu yếu ớt, dược liệu thuốc bổ quý giá là không thể thiếu.
Nàng nói: “Đem xuống đi.”
Chờ cho nha hoàn đều lui xuống rồi, Diệp Ly Châu nghĩ thầm, có lẽ Triệu Quân đã đoán ra lúc đó nàng đang ở trong đình, nghe được chuyện của hắn và Đào Mị Văn.
Lần này đưa đồ tới, e là có hai ý. Một là lo Diệp Ly Châu có khả năng sẽ nói chuyện này cho Thái hậu biết. Hai là cảm thấy Diệp Ly Châu có thể giúp hắn.
Thật ra Triệu Quân biết Diệp Ly Châu không phải là người sẽ tùy tiện lấy chuyện của người khác ra mà nói huyên thuyên. Tuy Diệp Ly Châu được nuôi dưỡng đến ngây thơ, chưa từng trải qua chuyện gì, nhưng nàng cũng không ngu đần, nàng biết chuyện gì nói được, chuyện gì không thể nói.
Lần này hắn đưa đồ tới, là muốn, nếu như Diệp Ly Châu đã biết chuyện này, có lẽ có thể nói giúp mấy câu trước mặt Thái hậu.
Bình thường Diệp Ly Châu cực ít khi nhúng tay vào chuyện của người khác. Bởi vì thân thể nàng vốn yếu ớt, cho nên nàng quan tâm tới bản thân mình hơn, không phải người thích lo chuyện bao đồng.
Cũng bởi vậy, ở trước mặt Thái hậu, lời nói của Diệp Ly Châu cũng là có chút giá trị.
Diệp Ly Châu nghiền ngẫm một phen, nếu như Triệu Quân đã đoán ra khi đó nàng ở trong đình, không đợi nàng đi tới cung của Thái hậu thì đã bị ngăn lại.
Khi ấy Triệu Quân không ngăn nàng lại, tám phần mười cũng là đoán chắc nàng sẽ không nói gì.
Vậy ý tứ này, có lẽ chính là để nàng nói gì đó trước mặt Thái hậu rồi.
Tình yêu nam nữ vốn là chuyện rất bình thường. Đến tuổi này Triệu Quân thích một cô nương thì cũng không có gì lạ.
Đào Mị Văn cũng không có gì không tốt, chỉ là tính tình cùng với vẻ ngoài không hợp với kỳ vọng của Thái hậu mà thôi.
Thà dỡ bỏ mười tòa miếu, cũng không làm hỏng một mối hôn sự. Nếu Triệu Quân chủ động nhắc tới việc này, Diệp Ly Châu cũng sẽ không từ chối nói chuyện giúp hắn.
Tắm gội xong, Diệp Ly Châu cũng thấy buồn ngủ. Nàng nằm lên giường, phía bên kia trống không. Nếu là mọi ngày, chắc chắn nàng đang đợi Đề Kiêu trở về. Bây giờ, nàng phải đợi chừng một năm, mới đợi được hắn từ bên ngoài quay về.