“Nàng đều biết hết rồi, vậy mà vẫn vô cùng lo lắng trở về cứu ta như thế?” Minh Húc cười xán lạn, còn mang theo vài phần thích ý.
Triều Ca liếc hắn một cái, im lặng không nói. Đột nhiên, Minh Húc vươn tay cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Triều Ca. Ngón tay Minh Húc thon dài, nhưng bởi vì quanh năm luyện kiếm, trong lòng bàn tay có một tầng chai sần. Chộp vào bàn tay mịn màng của Triều Ca khiến cho nàng cảm thấy mu bàn tay ngứa ngáy, trong lòng cũng ngứa theo.
“Triều Ca, chuyện vừa nãy lại cho nàng kiếm đủ danh tiếng rồi. Trước đây cự hôn, bị ta vứt bỏ, bây giờ còn vì cứu ta mà chống đối hoàng thượng, không oán không hận, lòng dạ phóng khoáng.”
Minh Húc than nhẹ: “Thực tế thì sao? Ta mới là người vô tội nhất này.”
“Vậy sao ngươi không nói sự thật với phụ hoàng đi? Dù ngươi có nói, phụ hoàng cũng sẽ không phạt ta.”
“Nàng lừa gạt đều tự có cân nhắc của mình, ta cần gì phải vạch trần nàng?”
“Nhưng rõ ràng không phải ngươi sai, ngươi không nói, vô duyên vô cớ bị đánh một trận.” Minh Húc cười, cười không chút để bụng, dường như trong mắt hắn, những vết thương này không đáng giá nhắc tới.
“Ta biết khi nàng còn bé thường gây rắc rối, mỗi lần gây họa đều là thái tử cõng nồi cho nàng. Trong lòng phụ hoàng của nàng biết rõ, nhưng cũng không nỡ phạt nàng, đâm lao phải theo lao để thái tử một mình gánh chịu.”
Triều Ca sững sờ, không biết vì sao bây giờ Minh Húc lại nói chuyện này. Thế nhưng việc khi nàng còn bé, không ngờ Minh Húc lại biết rõ như vậy.
“Bây giờ nàng đã lớn, tiến độ gây họa cũng chưa từng dừng một bước. Trước kia là thái tử chống đỡ, nhưng sau này sẽ là ta.”
Triều Ca vừa nâng mắt, đối mặt với nụ cười nhàn nhạt của Minh Húc, trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng lên. Minh Húc đang nói cái gì thế!
“Ta thay nàng cõng nồi, ta thay nàng dọn dẹp, ta thay nàng che mưa chắn gió, để nàng có thể tiếp tục tùy hứng, tiếp tục gây họa. Cho nên, nếu nàng đã không nói, vậy ta liền thay nàng chịu trách nhiệm.” Trong lòng Triều Ca có nai con chạy loạn, có chút bối rối, hô hấp cũng khẩn trương lên.
“Ngươi, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?”
“Ta biết, Triều Ca, có chuyện ta chưa từng giải thích với nàng, ta nghĩ nàng sẽ nhìn ra được, nhưng không ngờ đầu nàng ý thật nhiều đồ xấu, mắt cũng không mở to, đầu óc không thể nào dùng được.”
Minh Húc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép bóp bóp tay Triều Ca.
“Ngươi đang mắng ta à?”
Triều Ca sững sờ, tâm tình đang tốt, bầu không khí đang tuyệt vời, tất cả đều thuận theo tự nhiên.
Nhưng Minh Húc lại đổi lời, mắng nàng sai bét vậy?
“Nàng nói xem?""
Hả? Triều Ca sửng sốt.
“Ta hỏi nàng, nàng với Nhị công chúa có thân quen hay không?”
Triều Ca mặt trầm xuống: “Không thân ”
“Vậy chuyện nàng ta nói, nàng có tin hay không?”
“Không tin ”
“Nàng nói một câu không tin, tại sao hết lần này tới lần khác lại tin nàng ta nói ta thích nàng ta?”
Triều Ca bĩu môi, nàng tin bạch liên hoa bao giờ, nàng tin mệnh cách đó được không? Mệnh cách viết rõ ràng như thế mà!
“Chẳng lẽ không đúng sao? Ngươi vừa về kinh thành liền lập tức gặp nàng ta, còn vừa gặp đã yêu!” Triều Ca hừ nhẹ một tiếng.
“Nàng biết rõ thế, vậy có biết lần gặp mặt kia trừ chúng ta, còn có Liễu Phi cùng phụ thân ta không?”
“Vậy thì thế nào? Muốn lọt vào mắt nhau, không cần đơn độc ở chung cũng có thể mà!”
Minh Húc bất đắc dĩ lắc đầu. “Nàng rõ ràng đang để tâm chuyện vụn vặt.”
Triều Ca quay đầu, yên lặng không nói.
“Thật ra cha ta hy vọng ta có thể cưới Nhị công chúa, một lần kia cũng là muốn tác hợp chúng ta.”
Lòng Triều Ca rơi lộp bộp, nghẹn muốn chết.
“Thật ra nàng ta ôn nhu hiền thục, dung mạo thanh lệ, điềm tĩnh ưu nhã, đúng là một nữ tử tốt.”
Triều Ca đột nhiên đứng lên, tức giận chỉ Minh Húc. “Trong mắt ngươi, cái gì của ta đều là khuyết điểm, tất cả của nàng ta đều là ưu điểm, vậy ngươi còn nương nhờ Triều Vân Cung của ta làm gì!”
Minh Húc bỗng nhiên cười ra tiếng. “Triều Ca, nếu như trong lòng nàng không có ta, sao lại nổi giận như thế này?”
“Nàng thông minh như vậy không khó nhìn ra, ta tán dương nàng ta ngoài mặt, phê bình nàng sâu tận xương tủy. Quan tâm sẽ bị loạn, Triều Ca, tâm nàng loạn.”
Triều Ca ngồi trở lại giường, hít sâu một hơi, nàng quả thực loạn, loạn một tấc, loạn cả tâm.
“Nếu như mười năm trước không gặp nàng, nữ tử kia sẽ là một hiền thê, đáng để ta tôn trọng ưa thích.”
“Có thể nàng chưa từng biết, mười năm trước đánh một trận kia, trong lòng ta rất nghẹn khuất. Đến Bắc Cương ta thường thường tưởng rằng, chờ ta ngày vinh quy kinh thành, ta phải báo thù.”
“Suy nghĩ suy nghĩ suốt mười năm, thiết kế ra vô số loại kế hoạch báo thù, cuối cùng thù lớn chưa trả, đã tự mình sa vào rồi.”
“Triều Ca, ngày đó ở hậu viện nhà ta, nàng có thể trèo tường đến nhìn ta, ta rất vui vẻ.”
“Đây chính là việc ta muốn giải thích cho nàng nghe, ưa thích mặt ngoài đối với người giáo dưỡng tốt đẹp kia, kém xa tình yêu sâu tận xương tủy đối với người khiến ta nghiến răng nghiến lợi là nàng.”
Lời Minh Húc nói khiến tim Triều Ca đập cực kì mạnh, đầu óc trống rỗng.
“Ngươi, ngươi, ngươi đang bày tỏ?” Đầu lưỡi cùng đại não Triều Ca đều thắt bính hết rồi. Sống lâu như thế, lần đầu tiên có người tỏ tình.
Đôi mắt Minh Húc nghiêm túc nhìn Triều Ca, khóe miệng mỉm cười, tình ý vô hạn. Triều Ca thấy hình ảnh mình trong mắt hắn, thất thố kinh hoảng, nai con chạy loạn.
Minh Húc nói, nàng tin.
“Triều Ca, nguyên nhân nàng hồi cung, nếu như nàng không muốn nói ta liền không hỏi, nhưng nàng đừng xa cách ta, đừng nói những lời nhẫn tâm, ta sẽ khổ sở.” Minh Húc khẽ ngẩng đầu, đặt một nụ hôn lên trán Triều Ca.
Như chuồn chuồn lướt nước, lại tình ý vô hạn.Triều Ca rốt cuộc chậm rãi hồi hồn, cả khuôn mặt hồng như táo chín, vùi đầu rất thấp. Lần đầu tiên nói yêu đương, mắc cỡ muốn chết à...
“Chàng định lúc nào về phủ tướng quân?” “Lưng ta gánh một lần nồi, bị đánh một trận, thật vất vả mới vào được Triều Vân Cung này, há có thể dễ dàng rời đi?” Minh Húc cười gian xảo, thoải mái nằm uỵch xuống giường, rất có tướng vô lại.
Triều Ca trợn mắt há mồm, trố mắt đứng nhìn. Đây là muốn ăn vạ không đi?
“Ể? Chàng vừa nói như vậy, ta lại phát hiện hình như ta trúng kế rồi!”
“Kế gì?”
“Khổ nhục kế!”
Minh Húc cong môi cười nhạt không nói.
“Vậy nãy giờ là chàng diễn cho ta xem!”
“Dù ta về kinh thành nhưng muốn bắt được nàng cũng tuyệt đối không phải chuyện đơn giản. Nàng là công chúa, không phải ta muốn gặp là có thể gặp.”
“Cho nên chàng liền dùng một chiêu khổ nhục kế, dẫn rắn khỏi hang, chờ ta tự chui đầu vào lưới, sau đó dẫn sói vào nhà?”
“Quân sư cao kiến, Hoàng mỗ bội phục.” Minh Húc mặt không đỏ tim không đập.
Triều Ca nhất thời bùng nổ, nàng lại bị tính kế!
“Kế này có người tự nguyện mắc câu mà, Triều Ca, trong lòng nàng có ta, lúc nào chỗ nào nàng cũng trốn không thoát đâu.
Nghe Minh Húc nói xong, Triều Ca yên lặng. Nàng không ngốc, nhưng lúc gặp phải Minh Húc luôn là có chút mơ hồ không rõ. Nguyên nhân cũng chỉ do tâm nàng loạn mà thôi. Người nguyện mắc câu, không thể phủ nhận, trong lòng nàng có Minh Húc. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi chuyện đều chất đống trong đầu Triều Ca. Lịch kiếp, tiên giới, còn có mệnh cách đáng chết kia. Loạn, lòng Triều Ca rất loạn.
Sau khi loạn một trận, mọi thứ phức tạp đều ngưng lại. Dù đầu thai một đời, được mất cũng chỉ trong chốc lát, nếu thất bại thật sự, trở lại tiên giới lại là một trang hảo hán! Vậy thì phóng túng một lần. Hạ Triều Ca nghĩ như vậy, bên khóe miệng không khỏi tràn ra một nụ cười vui vẻ.
Nhưng vào lúc này, giọng Xuân Liễu từ ngoài cửa truyền vào. “Khởi bẩm công chúa, Nhị công chúa cầu kiến.”
Lông mi Triều Ca rung một cái, mặt trầm xuống, trừng Minh Húc. “Hoa đào chàng trêu chắc là nghe nói chàng ở chỗ ta nên đến tìm chàng đấy.”
Ngữ khí của Triều Ca rất không tốt. Minh Húc xoa mặt Triều Ca.
“Ta có nói qua dáng vẻ lúc nàng nổi máu ghen cũng rất đáng yêu chưa nhỉ?”
Triều Ca duỗi tay gạt tay hắn, tức giận trừng một cái.“Chàng định làm thế nào đây?” Triều Ca hỏi.
“Nàng ta tới tìm nàng, nàng đi cự tuyệt là được, hỏi ta làm gì?”
“Có thể nàng tới thăm chàng đấy!” Triều Ca nghiến răng nghiến lợi.
“Nhưng ta không muốn gặp nàng ta.”
“Vì sao?”
“Ta tại sao phải gặp nàng ta? Trong lòng ta không có nàng ta, cũng chỉ gặp mặt một lần, chưa từng có bất kì cam kết gì, tại sao phải gặp?” Minh Húc hỏi lại.
Hỏi đến mức Triều Ca sửng sốt. Chẳng lẽ không nên gặp? Dù sao bạch liên hoa kia luôn tâm tâm niệm niệm nhớ hắn mà! Sao phủi sạch như thế được? Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Triều Ca, Minh Húc cười khẽ.
“Nàng ta thích ta, là việc của nàng ta, nàng nhớ ta, cũng việc của nàng ta, từ đầu tới đuôi cũng không có quan hệ với ta, ta cần gì phải cho nàng ta công đạo? Nàng không cảm thấy ta rất vô tội sao?”
Hả? Triều Ca nghe mà sửng sốt, Minh Húc sao có thể nói bậy nói bạ mà có đạo lý như vậy? Bản lĩnh này, quả thực là!
“Ta còn không trách nàng ta nói lung tung với nàng, nói hươu nói vượn, hủy một mối nhân duyên của ta đây này. Bằng không, bây giờ nàng đã là thể tử của ta rồi.”
“Nàng cũng không biết khi được tứ hôn, trong lòng ta có bao nhiêu vui vẻ đâu. Bị từ hôn, ta lại khổ sở, chuyện này với ta là một trận tai bay vạ gió.”
Minh Húc vẻ mặt vô tội.
“Có thể phụ thân chàng nhất định đã tiết lộ với nàng việc kết thân!”
“Vậy thì để phụ thân ta tự mình đi cự tuyệt đi, chuyện này, ta chưa bao giờ đáp ứng.”
“...”
Triều Ca triệt để câm nín, mỗi một câu hắn đều nói có đạo lý như vậy, nàng không có cách nào phản bác! Triều Ca choáng váng đứng dậy, đi ra khỏi phòng cự tuyệt Uyển Tình. Thấy Uyển Tình đỏ mắt, trong nháy mắt Triều Ca thấy mình ngu triệt để.
Rõ ràng là đến tìm Minh Húc, nhưng vì sao nàng phải giải quyết nhỉ? Nói không thông quá đi!
“Hoàng tỷ, muội nghe nói, Minh Húc bị phụ hoàng trọng phạt, bây giờ đang dưỡng thương ở chỗ tỷ, muội rất lo lắng cho chàng, cũng không biết chàng thế nào.”
Uyển Tình còn chưa há mồm đã rơi lệ đầy mặt, Triều Ca thấy mà đau đầu không thôi. Lúc này nếu như nàng cự tuyệt, chẳng phải sẽ bị bạch liên hoa này hận chết? Nồi này không tốt cho lưng nha!
“Hoàng tỷ, muội van cầu tỷ, để cho muội gặp chàng một chút có được hay không?”
Uyển Tình trực tiếp quỳ xuống, nhìn thất mà thương.
Triều Ca cắn răng một cái: “Được!”