Ly Ca Hoàng Triều

chương 24: càng quốc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Tam hoàng tử mới vừa bắt được ta trong tay,ta lại lập tức chết ngay, không có lời nhỉ?”

Địch Phỉ Nhiên nhíu mày, hắn phân phó cho người hầu bên cạnh: “Truyền quân y chờ trong doanh trại, tốc độ xe ngựa nhanh hơn một chút.”

“Vâng, tam hoàng tử!”

Triều Ca bình tĩnh cười, giao thủ hiệp này, nàng toàn thắng. Nếu như Minh Húc cũng dễ đối phó như vậy thì hoàn mỹ. Không biết hiện tại hắn thế nào, một thân thương tích, tránh trong sơm động âm u ẩm ướt lâu như vậy. Mặc dù nàng cũng bị thương, thế nhưng cũng không nhiều như Minh Húc, trong xe ngựa này cũng ấm áp. Giề? Không đúng, làm sao lại vô duyên vô cớ lo lắng cho hắn?

Triều Ca hung hăng khinh bỉ chính mình một chút, thật không có tiền đồ. Rất nhanh, xa ngựa dừng lại, tới doanh địa Càng quân, Địch Phỉ Nhiên bước xuống xe ngựa trước nàng một bước. Vừa xuống xe, quân y cùng tỳ nữ đã chờ sẵn, cùng nàng vào lều trướng, xử lý vết thương cho nàng.

Lúc trước tinh thần căng chặt, phải cùng Địch Phỉ Nhiên đấu trí đấu dũng nên không có cảm giác nhiều lắm, lúc này bôi thuốc mới cảm thấy đau. Bôi thuốc xong, tỳ nữ kia đem ra một bộ quần áo để cho nàng mặc. Y phục đặt trước mặt Triều Ca, tay nàng dừng lại, lại là nữ trang! Triều Ca thu tay về, sắc mặt âm trầm, liếc mắt nhìn tỳ nữ kia. Tỳ nữ kia hốt hoảng quỳ xuống, nàng nói: “Cô nương, đây là ý của tam hoàng tử, nếu như ngài không mặc nô tỳ sẽ bị xử tử.”

“Ngươi là người Càng quốc, chết hay sống có quan hệ gì với ta đâu? Mang xuống đi.”

“Nhưng quần áo cô nương mặc đã tơi tả lắm rồi, không thể nào mặc được nữa đâu.”

“Không ra khỏi lều là được.”

“Cô nương, xin người đừng làm khó nô tỳ, van cầu người mở lòng từ bi, thương cảm thương cảm nô tỳ đi.” Tỳ nữ kia dập đầu trêи mặt đất khiến cái trán đầy máu.

“Ta thương hại ngươi, ai thương hại ta đây?” Triều Ca cười nhạt, nàng nói: “Nói với Địch Phỉ Nhiên, hiện giờ ta muộn muốn gặp hắn, nói hắn an bài cho tốt chờ ta.”

“Cô nương, nô tỳ thân phận thấp kém không cách nào gặp được tam hoàng tử!”

“Ngươi tự nghĩ biện pháp đi.”

Lúc Triều Ca nói xong câu này, liền không nói nữa. Tỳ nữ kia run run rẩy rẩy rời đi, sau khi rời khỏi lều trướng, thân thể uốn lượn thẳng lên, thần sắc vốn hốt hoảng biến mất, đổi thành một tiếng cười lạnh. Khi tỳ nữ kia trở lại, nàng nói với Triều Ca Địch Phỉ Nhiên đã an bài xong, đêm nay sẽ gặp nàng.

Triều Ca nhận nữ trang tỳ nữ đưa tới, thay đổi, nàng nhìn chính mình trong gương, khuôn mặt góc cạnh, mày đậm, thật là dở dở ương ương. Chẳng trách Địch Phỉ Nhiên sẽ nói, nàng mặc nữ trang sẽ không muốn gặp người khác. Tất nhiên nếu hắn muốn nhìn, vậy thì đi ghê tởm hắn chút thôi. Dù sao cũng hơn đợi trong lều bị một đám người giám thị, riêng tỳ nữ kia giả bộ đáng thương, biết võ công, có tâm kế, tuyệt đối không tầm thường. Tỳ nữ kia tự cho là che giấu tốt, lại bị Triều Ca liếc mắt đã nhìn thấu.

Địch Phỉ Nhiên vốn định giam lỏng nàng vài ngày, nhưng cũng không thành. Triều Ca cảm thán một tiếng, lại muốn đi đấu trí đấu dũng với tên Địch Phỉ Nhiên mặt người dạ thú kia. Nếu không phải để thám thính tin tức, nàng cũng không thèm đi tìm hắn. Màn đêm buông xuống, trăng tròn nhô lên, Triều Ca được đưa tới lều của Địch Phỉ Nhiên. Khác biệt với một chỗ như quân doanh, cái trướng bồng này như một phòng ốc rất xa xỉ.

Lúc này Địch Phỉ Nhiên đang ngồi cạnh bàn, trêи mặt bàn có một hàng nến, trêи mặt đặt mấy cái mâm, trêи mâm là dao nĩa. Bữa cơm dưới ánh nến? Thật là biết hưởng thụ nha!

Địch Phỉ Nhiên liếc mắt nhìn Triều Ca, chân mày hơi cau lại, làm một thế mời: “Quân sư mời ngồi.”

Triều Ca âm thầm cười trộm, biết rõ nàng nữ trang xấu, còn dám để cho nàng mặc, vậy thì cho hắn tởm chết luôn. Kết quả là Triều Ca cười một cái thật lớn, lấp lánh trước mặt Địch Phỉ Nhiên. Địch Phỉ Nhiên ho nhẹ một tiếng, ổn định tâm thần, hạ quyết tâm tới luôn.

“Quân sư cũng biết đây là cái gì?”

Cơm Tây dưới ánh nến thôi, phú nhị đại chuẩn bị cưa gái. “Cái này chẳng lẽ là phong tục Càng quốc? Ta chưa từng nghe nói nha.” Triều Ca giả ngu.

“Cái này thật ra cũng không phải phong tục Càng quốc, là tự ta nghĩ ra.” Nét mặt Địch Phỉ Nhiên cười đến phong nhã, trong lòng Triều Ca thầm mắng không biết xấu hổ.

“Không bằng ta dạy quân sư sử dụng dao nĩa như thế nào?”

“Vậy thì đa tạ tam hoàng tử.” Địch Phỉ Nhiên cười thân sĩ, đi tới bên cạnh Hạ Triều Ca, lấy khăn ăn ra đặt ở trêи đùi Triều Ca.

Nhưng mà lại nói với nàng: “Tay trái cầm dao, tay phải cầm nĩa, cái nĩa ở tay phải cố định miếng thịt bò, tay trái cầm dao cắt miếng thịt ra.” Giọng nói ôn hòa của Địch Phỉ Nhiên, hơi thở dụ người quanh quẩn bên chóp mũi của Triều Ca.

Sau khi hắn nói xong, ôn hòa cười, trở lại vị trí của mình, tay cầm dao nĩa làm mẫu cho Triều Ca một chút. Triều Ca mỉm cười, trong lòng cười nhạt, Địch Phỉ Nhiên lại thăm dò nàng. Lúc Ăn cơm Tây, rõ ràng là tay trái cầm nĩa, tay phải cầm dao, Địch Phỉ Nhiên lại cố ý dạy nàng ngược lại, đơn giản chính là muốn xem phản ứng của nàng một chút. Triều Ca không thể không cảm thán, chiêu này của Địch Phỉ Nhiên thật độc.

Nếu như nàng thật sự chưa từng ăn, đâm lao phải theo lao cũng không sao, nhưng nếu nàng đã biết, lập tức phải làm ngược lại, chẳng những không quen, còn dễ dàng bại lộ. Nếu như bạn quen dùng tay phải cầm đũa, có một ngày có người nói cho bạn cần phải cầm bằng tay trái, bạn còn muốn giả vờ vừa mới học được, cực kì không được tự nhiên lại khó khăn nữa. Nhưng Triều Ca phải tiếp tục giấu giếm, để gạt bỏ đi băn khoăn của Địch Phỉ Nhiên, chỉ có thể học cầm dao nĩa ngược lại. Trong toàn bộ quá trình, Địch Phỉ Nhiên một mực duy trì nụ cười, tỉ mỉ quan sát nhất cử nhất động của Triều Ca.

Thật vất vả mới dùng xong bữa cơm dưới ánh nến, Triều Ca đặt dao nĩa xuống, chậm rãi nói: “Không biết tam hoàng tử định xử trí ta thế nào?”

“Xử trí? Quân sư nói quá nghiêm trọng rồi.”

“Nếu không thì sao? Làm một tù binh, đương nhiên phải bị xử trí.”

Địch Phỉ Nhiên cười rộ lên, hắn nói: “Ta lại không nhìn ra quân sư có chút dáng vẻ tù binh nào, cứ giống như về nhà mình. Khí phách và định lực cùa quân sư, khiến cho ta rất bội phục.”

“Dưới chân là nhà tù, không thể chạy trốn, chỉ có thể bình chân như vại.”

“Nếu như ta nói, ta muốn quân sư ở lại Càng quân dốc sức cho ta thì sao?” Địch Phỉ Nhiên lắc lắc ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

“Tam hoàng tử nói đùa rồi, ta là người Ly quốc.”

“Quân sư có từng nghĩ tới hay không, trừ việc bên ngoài ngươi là người Ly quốc, thì vẫn là một nữ tử, nữ tử phải có nơi dừng chân của nữ tử, không phải sao?”

Triều Ca cười nhạt, nếu như là người bình thường, đối đãi ôn nhu trêи xe ngựa cộng với bữa cơm dưới ánh nến trong lều, còn có Địch Phỉ Nhiên khiêm tốn ôn hòa đi cùng, chắc đã sớm tâm động rồi nhỉ? Đáng tiếc nàng không phải là người bình thường, nàng là trưởng công chúa Ly quốc, vốn khinh thường việc gả cho một tên hoàng tử, luận quyền quý, Địch Phỉ Nhiên còn không bằng Triều Ca nàng.

“Chốn dừng chân của ta không cần tam hoàng tử quan tâm.”

“Chính là ta thích nàng, phải làm sao đây?” Triều Ca im lặng không nói, trong lòng cười nhạt, cái loại thả thính con gái này, nàng thấy nhiều lắm rồi biết không?

“Nàng đặc biệt như vậy, không giống những nữ nhân kia chỉ biết câu dẫn dụ dỗ nam nhân. Nàng thông minh, nàng dũng cảm, nàng bình tĩnh, từng việc từng việc đều hấp dẫn ta sâu sắc.”

Địch Phỉ Nhiên nói xong còn liếc mắt đưa tình, Triều Ca nghe xong cả người nổi da gà. Lời này quả thực êm tai, nhưng phải xem là ai đang nghe, Triều Ca nàng tuyệt đối sẽ không cảm kϊƈɦ, còn đặc biệt phản cảm. Địch Phỉ Nhiên thấy vẻ mặt hờ hững của Hạ Triều Ca, hắn cũng không giận không buồn, một mình châm một chén rượu.

“Ta mời nàng một chén.” Dứt lời, uống một hơi cạn sạch.

“Nếu như nàng nguyện ý theo ta, ta nguyện lấy giang sơn Càng quốc này làm sính lễ, hứa cho nàng một đời không lo không nghĩ.”

“Đa tạ ý tốt của tam hoàng tử, ta chỉ là một thảo dân bình thường, không chịu nổi ưu đãi này.” Triều Ca lạnh mặt cự tuyệt.

Địch Phỉ Nhiên than nhẹ một tiếng, hắn nói: “Ta biết nàng sẽ không tin ta, trong lòng nàng còn chứa Minh Húc.”

Triều Ca sững sờ, đầu óc tên Địch Phỉ Nhiên này cũng có hố hả? Tụng mấy cái lời thoại phim tình cảm cẩu huyết lúc giờ thì thôi đi, còn kéo Minh Húc qua, quả thực không thể nhịn nữa!

“Chỉ là, nàng nhớ hắn, nhưng hắn chưa chắc nhìn tới nàng.” Địch Phỉ Nhiên vừa đổi chủ đề, liền hứng thú hỏi: “Có muốn biết hôm nay hắn làm gì hay không?”

Hai mắt HTriều Ca sáng ngời, đúng là muốn thật. “Nàng xem, vừa nói đến hắn, vẻ mặt nàng liền khác biệt, quả nhiên nàng đã trao tim cho hắn, chỉ sợ việc hắn làm sẽ khiến nàng đau lòng đó.” Địch Phỉ Nhiên khẽ thở dài, vẻ mặt tiếc hận.

Trong lòng Hạ Triều Ca rơi lộp bộp, Minh Húc làm cái gì?

“Ta không đành lòng tổn thương nàng, nhưng ta phải để nàng thấy rõ bộ mặt thật của hắn, đỡ cho nàng toàn tâm toàn ý với hắn, đổi lại sự vứt bỏ như giày rách của hắn.”

Nói nhảm nhiều quá, ngươi nói thật dùm cái đi! Triều Ca tức giận! Trêи mặt nàng xuất hiện vài phần khẩn trương lại chờ mong, chờ Địch Phỉ Nhiên nói xong.

“Hôm nay hắn đánh hạ một quân doanh phòng ngự bên trái của ta, giết ba nghìn Càng quân của ta.” Hai đầu mày của Địch Phỉ Nhiên lộ ra một tia oán hận.

Triều Ca trừng lớn hai mắt, kinh ngạc không thôi, bàn tay run rẩy nắm chặt một chỗ.

“Hắn biết rất rõ nàng ở trong tay ta, vẫn còn dám đánh phòng doanh bên trái của ta, đây là muốn khiến ta tức giận, để cho ta giết nàng sao? Hay là hắn căn bản không quan tâm tới sự sống chết của nàng?”

Triều Ca bỗng nhiên đứng lên, nàng không thể tin liều mạng lắc đầu.

“Không, không có khả năng, hắn sẽ không đối với ta như thế. Ta bày mưu tính kế cho hắn, ta cứu mạng hắn, hắn sẽ không thể không màng tới ta, ngài gạt ta!”

“Không có khả năng? Hắn ước gì ta bắt nàng đi tế đại kỳ Càng quân của ta, nâng cao sĩ khí!” Địch Phỉ Nhiên đứng lên, tới gần Triều Ca.

“Sẽ không đâu, nhất định là ngài gạt ta!” Triều Ca triệt để rối loạn.

“Lý Thành, ngươi vào đây.”

Một người từ ngoài lều đi vào, trêи người có vài vết máu, trêи mặt còn có một vết sẹo rất sâu, vừa nhìn liền biết là mới bị hôm nay.

“Tham kiến tam hoàng tử ”

""Nói đi, tình huống hiện nay của phòng doanh phía trái là gì?”

“Hồi tam hoàng tử, trừ ti chức giả chết tránh được một kiếp, còn lại toàn quân bị diệt!”

Lý Thành nói xong cực kì kϊƈɦ động, giọng đều khàn đi, căn bản không giống như giả bộ.

“Là Minh Húc cầm đầu, bất quá thần thấy sắc mặt hắn hôm nay có chút tái nhợt, nhất định là ngày hôm qua bị vây quét đã bị thương nặng. Đặc biệt là trêи mu bàn tay trái của hắn, còn có một vết thương rất sâu.”

Trong lòng Triều Ca run lên, nói cẩn thận tới mức này, sẽ không phải giả.

“Lui xuống đi.” Địch Phỉ Nhiên phất tay một cái cho Lý Thành rời khỏi.

“Nàng cũng nghe thấy rồi chứ?”

Truyện Chữ Hay