Ly Ca Hoàng Triều

chương 17: tam hoàng tử càng quốc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bị Minh Húc một mực bên cạnh đỡ về lều nghỉ ngơi, nội tâm Triều Ca muốn hỏng rồi. Nhưng do thời gian dài, cường độ cao phẫu cao, thân thể Triều Ca rất mệt mỏi. Vì vậy sau khi nằm xuống không bao lâu, Triều Ca liền ngủ mất. Minh Húc đắp chăn cho Triều Ca, phát hiện bàn tay trắng nõn mịn màng của nàng vẫn đang khẽ run. Minh Húc thở dài một hơi, ngồi bên giường Triều Ca, vươn tay nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của nàng. Đầu mày vốn đang nhíu chặt của Triều Ca lập tức bằng phẳng. Minh Húc ở trong lều Triều Ca một hồi lâu, cho đến khi nàng dần dần ngủ, mới vừa buông tay nàng xuống đi ra khỏi lều.

"Không cho phép bất kì kẻ nào vào quấy rầy hắn "

"Vâng, tướng quân."

Minh Húc nói xong cũng đi thẳng đến lều trướng của La Gia Anh.

Đi vào trướng, mùi thuốc nồng nặc hôm qua đã giảm đi rất nhiều, La Gia Anh nằm ở trêи giường, trêи người quấn đầy băng vải. Quân y lúc này đang giảm nhiệt cho vết thương của ông ấy.

"Tham kiến Thiếu tướng quân "

"Ông ấy thế nào rồi?"

"Hồi Thiếu tướng quân, thương thế ổn định, không có nguy hiểm đến tính mạng."

Minh Húc thở phào một cái.

"A, y thuật Bích Ba sơn trang của các ngươi quả nhiên không tầm thường, ta làm nghề y nhiều năm như vậy, xem như triệt để mở rộng tầm mắt! Quả thực là có thể khởi tử hồi sinh a!" Một lão quân y cảm thán vỗ vỗ bả vai Đoạn Thiên Diễn.

Đoạn Thiên Diễn sững sờ, hắn có chút lúng túng nói: "Cái này, không phải là y thuật của Bích Ba sơn trang chúng ta. Sư huynh của ta ở trong sơn trang, vẫn chưa học qua y thuật, chỉ học mưu lược. Chưa từng nghe huynh ấy nói biết y thuật. Cái phương pháp phanh ngực mổ bụng này, càng chưa bao giờ nghe."

"Hả? Vậy lệnh sư huynh là làm sao mà làm được?"

"Ta không biết." Đoạn Thiên Diễn bị một nhóm quân y mồm năm miệng mười hỏi đến ngu người. Làm một đệ tử thân truyền chuyên học y thuật ở Bích Ba sơn trang, Đoạn Thiên Diễn rất muốn khóc. Triều Ca một tay kinh diễm khởi tử hồi sinh, mà hắn giống như một kẻ lỗ mãng chưa bao giờ nghe thấy. Sự đối lập này, chênh lệch này, hắn có vẻ quá yếu. Rõ ràng hắn cũng không kém, chí ít lúc quân y đều bó tay bó chân, hắn làm La Gia Anh tỉnh lại! Không ai nhớ kỹ việc này, bọn họ chỉ nhớ rõ Hạ Triều Ca xử lí mũi tên trong tim phổi, cứu La Gia Anh. Cho nên, Triều Ca nhất định là khắc tinh đời này của hắn. Đánh không lại nàng thì thôi đi, tới y thuật cũng không bằng nàng! Bị nàng đè đầu cưỡi cổ.

Đối mặt với quân y đang mồm năm miệng mười thảo luận tra hỏi, chân mày Minh Húc nhíu lại, tinh thần dần dần bay xa.

"Xem ra thứ nàng che giấu, thật đúng là không ít!" Minh Húc rời khỏi lều quân y, đi thẳng đến chủ trướng, triệu tập tất cả tướng quân, mở một hội nghị khẩn cấp.

Hội nghị thảo luận bước kế tiếp nên bố trí, an bài như thế nào, làm thế nào một lần đánh tan quân đội Càng quốc, lấy lại ranh giới bị mất. Giữa lúc hội nghị đang hừng hực khí thế tiến hành, quân y báo lại, La Gia Anh tỉnh!

Lúc này, tất cả mọi người không kềm chế được kϊƈɦ động trong lòng, đồng thời đi thăm La Gia Anh, lão tướng trêи chiến trường Bắc Cương theo chân bọn họ kề vai chiến đấu suốt những năm qua! Ngày hôm qua, tất cả mọi người cho rằng quân đội Hoàng gia phải mất đi vị tướng yêu quý này, bọn họ sắp mất đi chiến hữu này. Bây giờ, mất mà tìm lại được, tất cả mọi người đều kϊƈɦ động không thôi. Trêи chiến trường quen nhìn thấy chết chóc, sẽ cảm thấy khởi tử hồi sinh, là một việc đáng quý thế nào, bởi vì nhiều lúc, phải đối mặt với sự bất lực không thể xoay chuyển.

"La thúc thúc, bây giờ người cảm thấy thế nào? Có khó chịu không?"

"Ta rất khỏe, cuối cùng cũng không chết được." La Gia Anh gian nan mở miệng.

"Vậy bây giờ người có thể nói một chút tình huống lúc đó là gì không?"

La Gia Anh hai mắt mê mang, lâm vào trong hồi ức. Đợi La Gia Anh nói xong, thần sắc mấy vị đại tướng lập tức trở nên hết sức khó coi. Xem ra tình huống so với bọn họ tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều, Càng quốc có chuẩn bị, hơn nữa còn chuẩn bị rất đầy đủ!

Từ miệng La Gia Anh, bọn họ biết được một nhân vật trọng yếu, tam hoàng tử Càng quốc, Địch Phỉ Nhiên. Sau khi rời khỏi lều quân y, Minh Húc cùng nhóm tướng quân lại mở hội nghị trọng yếu một lần nữa. Mãi cho đến sắc trời dần dần tối lại, hội nghị mới kết thúc.

Lúc Minh Húc ra khỏi chủ trướng, sai người trực tiếp đem cơm tối đến lều Triều Ca, mình cũng đi tới. Lúc Minh Húc vào lều, Triều Ca vừa mới tỉnh lại, đang chỉnh lý y phục trêи người. Triều Ca bỗng nhiên ngẩng đầu một cái, thấy Minh Húc đi tới, vô thức che trước ngực.

"Ngài ngài, ngài sao lại đến đây!"

Thấy dáng vẻ của Triều Ca, chân mày Minh Húc vốn vì quân tình khẩn cấp mà nhíu lại lập tức giãn ra, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

"Tới nhìn ngươi, ngươi che ngực lại làm cái gì? Chẳng lẽ ngực ngươi có bí mật gì à?" Minh Húc nhíu mày.

Triều Ca vội vàng buông tay ra, nàng cười gượng hai tiếng, nói: "Không có gì, ta chỉ bị dọa sợ thôi."

"Ừm, quả thực không có gì, bằng phẳng phóng khoáng giống như ta."

Định mệnh! Lời Minh Húc như một đạo sấm sét, bổ từ đầu tới chân Triều Ca, bổ đến mất hồn! Trong lòng Triều Ca phát hỏa, ngươi mới bằng phẳng phóng khoáng! Cả nhà ngươi đều bằng phẳng phóng khoáng! Bất quá nghĩ lại, Hoàng gia chỉ còn lại có hai cha con họ, quả thực cả gia đình đều bằng phẳng phóng khoáng. Lời này hoàn toàn không sai mà.

Triều Ca âm thầm lau nước mắt trong lòng, mặc dù nàng muốn chính là hiệu quả này, thế nhưng bị chính miệng Minh Húc nói ra như thế, “con tim mong manh” vẫn bị vỡ một góc. Thấy dáng vẻ có chút sững sờ của Triều Ca, khóe miệng hắn bất giác nhếch lên, nhất định lại đang suy nghĩ lung tung rồi. Minh Húc cũng không chọc phá, hắn thoải mái đi tới ngồi xuống bên giường Triều Ca.

"Đa tạ Thiếu tướng quân tới thăm, ta không sao."Ý Triều Ca nói là, ngài có thể đi dùm cái.

"Ừ"

Hả? Hả? Cứ vậy hả? Nhưng quả thực cứ vậy, Minh Húc không nói chuyện, cũng không có ý muốn đi. Trong đầu Triều Ca trống rỗng, trong lòng Minh Húc đến cùng đang suy nghĩ gì vậy?

Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng của binh sĩ: "Thiếu tướng quân, bữa tối đã chuẩn bị xong "

"Vào đi "

Binh sĩ bưng cơm tối đến, ngửi được một mùi cơm nồng đậm, Triều Ca mới phát hiện bụng mình rỗng tuếch. Cứ lo đấu trí đấu dũng với Minh Húc, quên luôn chính mình một ngày một đêm không ăn gì. Nhưng khi binh sĩ để cơm tối xuống, H Triều Ca mới phát hiện, lại có hai cặp đũa hai cái bát, hai phần ăn! Chẳng lẽ con hàng Minh Húc này muốn ăn cơm cùng nàng sao?

"Sao vậy? Quân sư cảm thấy có gì không ổn sao?"

"Thiếu tướng quân chưa ăn cơm tối sao?"

"Đúng vậy "

Triều Ca lập tức nhụt chí, xem ra bữa cơm tối dưới ánh nến của hai người không thể tránh được. Hai người cùng ăn cơm, trong lều yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng hít thở lẫn nhau, còn có tiếng nhai rất nhỏ. Cả hai đều xuất thân từ danh môn vọng tộc, giáo dưỡng đều vô cùng tốt, coi như trong quân doanh, cũng ăn chậm nhai kỹ, động tác ưu nhã.

Ăn một lúc, Triều Ca chợt phát hiện, Minh Húc lúc ăn cơm vẫn rất là đẹp. Lại ăn một lúc nữa, Triều Ca lại phát hiện, dáng vẻ Minh Húc lúc trầm tĩnh nghiêm túc vẫn rất có mị lực. Triều Ca bắt đầu từ từ lơ đãng, còn có lúc nàng phẫu thuật, dáng vẻHề Minh Húc đút nước đường cho nàng uống, vẫn rất ấm lòng. Dường như, Minh Húc cũng không tệ như vậy nha!

"Tập trung ăn cơm một chút " Giọng của Minh Húc truyền đến từ trước mặt, đánh tan suy nghĩ của Triều Ca, làm nàng bừng tỉnh.

Phi phi phi, vừa rồi đầu óc nhất định có hố mới có thể cảm thấy hắn tốt! Hắn có tốt tới đâu, đối với nàng mà nói chính là cái phiền phức! Vô cùng vô tận phiền phức! Lên trời xuống đất, như bóng với hình! Một lúc nữa, hai người cũng ăn xong cơm tối.

"Thiếu tướng quân, ta đi xem thương thế La tướng quân một chút." Triều Ca nói xong liền muốn ra ngoài.

"Không cần, ông ấy đã không ó nguy hiểm đến tính mạng, lúc này có khi đã nghỉ rồi, có quân y ở một bên chiếu cố."

Trong lòng Triều Ca buông lỏng, nói như vậy, miệng vết mổ không bị nhiễm trùng, cũng không sốt cao, hết thảy đều mười phần thuận lợi.

"Không sao, ta tự mình đi xem "

"Ngươi hình như đã quên, ngươi là quân sư, mà không phải quân y."

Triều Ca sững sờ, bước chân miễn cưỡng dừng lại, đúng vậy, nàng đã sớm không phải bác sĩ nhỏ bé ở xã hội hiện đại, lúc nào cũng bận rộn liên tục. Thăm phòng bệnh, kiểm tra sự hồi phục của bệnh nhân, đã đều không phải việc của nàng.

"Thiếu tướng quân nói phải " Triều Ca u ám trở lại, dứt khoát hào phóng ngồi xuống cạnh Minh Húc.

"Thiếu tướng quân, hiện tại quân tình thế nào? Bước kế tiếp của kế hoạch là gì? Ta vẫn chưa tham gia hội nghị, xin tướng quân báo cho biết."

Thần sắc Minh Húc lập tức ngưng trọng.

"La tướng quân bị thương, là do một loại vũ khí Càng quốc mới chế tạo. Bọn họ lúc này muốn lấy La tướng quân võ công cao cường thử nghiệm."

Vũ khí? Triều Ca sửng sốt. Vũ khí hoàn mỹ thế nào mới có thể lập tức bắn ra nhiều mũi tên như vậy, tràn ngập toàn bộ lồng ngực người ta, thậm chí tim phổi? Triều Ca có thể tưởng tượng, loại vũ khí dùng để đối phó người võ công cao cường, nhất định là viễn trình. Ở thời đại vũ khí đơn sơ này, có thể làm ra loại vũ khí kia, người này tuyệt đối không tầm thường.

"Vậy ý là, vũ khí này còn chưa có sản xuất rộng rãi?"

Minh Húc gật đầu: "La tướng quân nói, lúc đó trong quân đội Càng quốc cũng chỉ có một cái, hơn nữa sau một lần phóng tiễn, muốn phát động lần tiếp cần tốn không ít thời gian. Cho nên toàn bộ Huyền Vũ quân, chỉ có ông ấy bị bắn trúng."

Nói xong, Minh Húc lấy ra một tờ giấy, trêи giấy vẽ một thanh vũ khí. "Căn cứ theo lời miêu tả của La tướng quân, vũ khí kia đại khái giống thế này."

Triều Ca thấy hình ảnh vũ khí lập tức sửng sốt, cái chuôi này, tạo hình này, rõ ràng rất giống Cung Thần!

Mũi tên lấp đầy ở phía trước cung, mỗi một lần muốn phóng ra đều phải lắp một lần mũi tên, cho nên mỗi lần phát động đều cần thời gian. Nhưng thứ này cũng không phải không thể cải tiến!

Một khi thay đổi thành công, dùng tiện tay như súng, hậu quả không thể lường được! Triều Ca trong lòng bỗng nhiên có một suy đoán không tốt lắm.

"Cái vũ khí này có biết là ai thiết kế không?"

" Tam hoàng tử Càng quốc, Địch Phỉ Nhiên."

Địch Phỉ Nhiên? Trong ấn tượng của Triều Ca, cái người này trước đó cũng không xuất sắc, thậm chí mười phần bình thường.

Hắn đã từng chìm nghỉm trong rất nhiều hoàng tử Càng quốc, cơ bản không có khả năng xuất đầu.

Truyện Chữ Hay