Lời uploader : như lệ cũ ch4 phần 6 bên blog
*****************
Phần 5
Và sau đó, cùng với sức mạnh khủng khiếp của Kagami mà trận chiến tưởng chừng như không bao giờ kết thúc đã sắp đến hồi kết của nó. Số lượng kẻ thù dần giảm xuống và những dũng sĩ của chúng ta đã đến rất gần với chiến thắng.
“ Chỉ một chút nữa thôi! Cố lên nào mọi người! Nhưng đừng quá xung…..hãy lui lại khi ngay khi hết sức!”
“ Đ-……Đừng đùa với tôi! Ai nói là đã hết sức? Tôi vẫn còn thừa sức đây này!”
Khi nhận thấy chiến thắng đang tới gần, những Mạo hiểm giả cố gắng tăng nhuệ khí bằng cách nói, “Trận chiến này sắp kết thúc, chiến thắng đã trong tầm tay của chúng ta!”. Tuy nhiên, cái cơ thể kiệt sức lại đang phản bội lời nói của họ. Phần lớn các Mạo hiểm gia đều đang thở hồng hộc với biểu cảm mệt mỏi hiện rõ trên mặt từng người.
Tất cả bọn họ, những người đã chiến đấu suốt từ nãy đến giờ gần như đã cạn kiệt hết phép thuật để hồi sức hay tấn công. Và còn có những người khác đã phải sử dụng sạch phép thuật dữ trữ của mình nhưng lại cố chịu đựng bằng một cách nào đó và tiếp tục chiến đấu ở tiền tuyến bằng cách sử dụng các vật phẩm hồi phục mà họ đã bổ sung khi di chuyển qua lại giữa Salumeria và vùng Astros hoang dã.
Dù sao thì cái thói quen sử dụng vật phẩm hồi phục vẫn đang rất phổ biến. Nhưng việc sử dụng liên tục sẽ khiến hiệu quả thuốc bị giảm đi và cuối cùng thì những Mạo hiệm giả chiến đấu dựa vào chúng đã phải rút lui khỏi tiền tuyến. Rất nhiều Mạo hiểm gia đã rút lui và những người còn lại chẳng còn cách nào ngoài tiếp tục cố gắng chiến đấu trong trận chiến vô vọng này. Khi mọi thứ dần trở nên tuyệt vọng thì cuối cùng họ cũng có thể thấy được điểm kết thúc. Và bên cạnh đó cũng chẳng có lý do gì mà không động viên tinh thần cho các Mạo hiểm gia cả.
“ Menou-chan….ông có sao không? Tch….còn trụ được không đó?”
Những người như Takako và Menou thì không ngoại lệ khi được tính là những người mạnh nhất ở đây. Menou đã dùng hết ma lực của mình và bắt đấu solo tay đôi với bọn quái vật khi cậu yểm trợ sau lưng Takako.
“ Nhưng…bất ngờ thật đấy. Menou-chan, ông có kiến thức khá rộng về Taijutsu nhỉ? (Suu: gg thẳng tiến, lười giải thích J) Ông đúng là một đối thủ đáng gờm đấy!.”
“ Xin đừng đùa nhây nữa, Takako-dono. Ta chỉ đơn thuần là đấm đá một cách loạn xạ thôi và ngay cả khi chiến đấu bằng tay không thì nó cũng chỉ có thể khả thi trong trận chiến này thôi. Ta còn lâu mới sánh được với Takako-dono.”
Khi đang nói chuyện thì họ cuối cùng cũng thấy được điểm kết thúc của trận chiến này và nó đã thắp sáng tinh thần chiến đấu của họ lên một lần nữa.
“ Rex-san! Cậu ổn chưa đó? Tôi mới mua một lọ thuốc hồi phục mới này!”
Khi hét lên như thế, Tina, người đã chạy một vòng từ đây tới thành phố Salumeria đang phóng như bay về phía Rex trong khi đang ôm một đống vật phẩm hồi phục như mấy cái lọ chứa đầy dung dịch.
Trái ngược với Takako và Menou, hai người vẫn còn sức để chiến đấu thì Rex đã tới giới hạn của mình. Cậu đã cầm cứ lâu đến nỗi mà để ai cũng nghĩ là cậu đã làm rất tốt trọng trận chiến này nhưng Rex vẫn tiếp tục bem nhau ở tiền tuyến.
Do đó, cậu đã phải tựa vào thanh kiếm khi bỏ mặc sức chịu đựng của mình.
“Tôi ổn…. Nhiều thuốc hồi phục hơn cũng vô dụng. Không quan trọng tôi uống bao nhiêu, nó chẳng có tí hiệu quả nào cả……..nó thậm chỉ còn làm tôi đau bụng nữa là.”
“ Nếu thế thì hãy rút lui đi. Chúng ta chỉ gặp nguy hiểm khi cố gắng cầm cự ở đây.”
“……Tôi từ chối. Tôi là một Anh Hùng (rơm). Tôi phải mang theo những hi vọng mà mọi người đang có từ đầu tới cuối……… Hơn cả bọn họ…….bỏ cuộc là từ không có trong từ điển của tôi! Tôi không sợ cái chết……… Tôi sẽ lấy hết dũng khí mà mình có!”
Rồi Rex lấy hết sức mà trước đây cậu không hề có rút thật mạnh cây kiếm đang cắm trong đất của mình ra. Tuy nhiên ngay sau khi vừa cầm nó lên, một cảm giác sốc nhẹ chạy qua đầu cậu với một tiếng ‘kon’.
Khi nhìn về phía sau thì cậu thấy một Krul đang nổi giận và cầm chiếc gậy đã gõ lên đầu cậu hồi nãy.
“ Chạy đi cũng là một hành động can đảm. Thay vì chiến đấu trong vô vọng thì hãy để chiến trường lại cho những người vẫn còn chiến đấu được. Ít nhất thì hãy để cơ thể cậu được nghỉ ngơi. Chắc chắn là cậu không cần phải tự ép bản thân mình đến cực hạn đâu nhỉ?”
Khi nói vậy, Krul di chuyển một chút và chỉ cho cậu thấy giữa đống quái vật mặt thộn kia có cái gì. Khi Rex nhìn vào cái vùng mà cô đã chỉ, cậu thấy Kagami. Kagami vẫn còn sống nhăn răng và vẫn đang chiến đấu hừng hực bằng cái sức mạnh mà lúc mới bắt đầu cuộc chiến.
Trong số nhữn người đã kiệt sức thì chỉ có Kagami vẫn gắng sức chiến đấu như mọi khi.
“…..Còn cậu ta thì sao? Chẳng phải cậu ta luôn chiến đấu một mình mà?”
“ Lúc trước, cậu biết đấy, Kagami-san vẫn thở như những người khác, cậu ta thậm chí còn nói ‘Phew, đuối thật.’.”
Rex “Ể” một tiếng và nhìn Krul như một người mất trí với một biểu cảm ngạc nhiên. Tina cũng gật đầu đồng ý với Krul khi cô cũng thấy tình huống hồi nãy.
“ Nhờ vào skill của Kagami-san mà khi cậu ấy nghỉ ngơi thì mấy cái món hồi phục đó rõ ràng là không cần thiết……..Nó khá bất công, cậu biết đấy. Nhưng cậu ấy đã chiến đấu dựa vào tất cả mọi người.”
Nói về lúc mà Kagami nghỉ ngơi thì đơn giản là cậu tin tưởng vào những người đã chiến đấu cho cậu. Kagami nghĩ họ có thể cầm cự được mà không cần cậu khi chiến đấu hết sức mình nên cậu đã nằm nghỉ giữa cái “chiến trường của niềm tin” này và coi họ chiến đấu như coi phim 3D.
“ Tôi cạn lời….với tên đó.”
Rex cắm cây kiếm của mình xuống đất để làm chỗ tựa sau khi nói.
“ Nó là….sự thật! Lv999 thật là tuyệt.”
Tina lầm bầm ủng hộ khi nhìn Kagami chiến đấu một cách nhanh chóng.
“ Không….điều thực sự thú vị không phải là Lv của cậu ta. Cậu ta có sức mạnh để làm bất cứ thứ gì mà không ảnh hưởng đến hành động của những người xung quanh, cứ như là tự nhiên vậy.”
Krul cũng đồng ý với Rex và nói “Đúng vậy,” trong khi nhìn Kagami, người vẫn đang tiếp tục chiến dấu.
“ Đừng quá lập khuôn…? Tôi hiểu. Giờ thì tôi đã hiểu mấy lời lúc trước rồi.”
Nghĩ rằng Kagami, người đang hạ gục từng con quái vật một ở một nơi cách khá xa sẽ ổn thôi, và đoạn cậu ngồi bệch xuống đất.
Hầu hết tất cả các Mạo hiểm giả lúc này đều đã bị thương, họ gần như sắp gục ngã tới nói, tuy vậy thì cùng với đó 90% số quái vật cũng đã bị tiêu diệt. Dù vẫn còn lại 10% nhưng cậu nghĩ là Kagami sẽ lo liệu chúng nó bằng một cách nào đó.
“ Ara….đang nghỉ ngơi à? Cậu làm rất tốt đấy.”
Palna chậm rãi tiến tới Rex trong khi ôm một đống chai lọ trong tay cô.
“ Cậu ta thực sự làm được…bằng một cách nào đó.”
Palna lẩm bẩm khi nhìn Kagami, người vẫn đang chiến đấu.
“ Dù cậu ta có sức mạnh như thế, nhưng cách cậu ta làm…. Cứ như cậu ta là đồng minh của Quỷ vậy.”
Dù Palna bị cái sự thật trước mặt làm ngạc nhiên nhưng cô vẫn lầm bầm một cách không hài lòng, cứ như cô không chấp nhận cách hành động của cậu vậy.
“ Nếu cô vẫn ngồi lê đôi mách về chuyện đó….thì tôi sẽ ám cô đấy.”
Sau một lúc, Takako và Menou băng qua chỗ nhóm của Rex và đống thuốc thu thập được khi sức lực của họ đã hoàn toàn hao hết.
“ Geez.. như dự đoán, nó vô dụng thật. Tina-chan phải không? Cô có để phần thuốc riêng cho bọn tôi chưa…?”
Sau khi nhìn thấy hình ảnh “bị tiêu diệt” của Takako vì đã hoàn toàn kiệt sức khi dùng hết năng lượng của mình, Tina nhanh chóng mở một cái lọ ra và đưa nó cho Takako. Dù cho Takako đã nốc sạch cái lọ đó và thêm nhiều lọ nữa nhưng chưa có vẻ gì là cô đã hồi phục cả.
“ Như dự đoán, nó đã vô dụng với mình nhỉ.”
Takako ngồi xuống kế bên Menou sau khi nói. Khi Takako nhanh chóng nghỉ ngơi thì Palna nhìn Menou đang hồi phục ma lực và nghĩ, “Chẳng phải sẽ rất dễ khi giết hắn ta bây giờ sao?”
“ Ít nhất thì xin hãy lắng nghe câu chuyện của Kagami-chan được chứ.”
Tuy nhiên người của cô cứng lại và rút tay của mình ra ngay lập tức dù nhìn cô như muốn nói gì đó khi bị gọi bởi Takako, người đã nhìn thấu ý nghĩ của cô.
“ Được rồi…tôi sẽ chờ.”
Như thể cảm xúc cá nhân của mình đã lắng xuống, Palna cắn môi thì thầm.
Khi sự thay đổi này diễn ra thì Kagami đã hạ từng con quái vật một. Cuộc chiến gần như đã kết thúc khi các Mạo hiểm gia của
Salumeria hát lên bài ca chiến thắng.
“ Có rắc rối rồi…chúng ta phải tiếp tục đi đến Scenario Street.”
Vào lúc đó, khi mà chưa ai hiểu được ý nghĩa của những lời nói đó thì một tiếng vang dội thẳng vào đầu mọi người. Dù Rex đã nghĩ đó là ảo giác nhưng cậu đã ngay lập tức phủ nhận ý nghĩ đó khi thấy mọi người xung quanh cũng hoang mang giống cậu.
“…C-…cái gì thế.”
Ngay khi Rex lẩm bẩm thì sắc mặc của mọi người bắt đầu tái xanh.
Sự chấn động mà cảm giác gần như là tiếng đại bác bắn đơn thuần chỉ là “Bước chân”. Cái thứ phát ra âm thanh đó mình đầy giáp, đủ để họ nghĩ nó sẽ vô hiệu hóa tất cả các đòn tấn công, đó là chưa tính nó được làm từ chất liệu gì. Nó cao đến nỗi mà vượt qua cả tầng mây. Một con quái vật khổng lồ, to gấp mười lần con Cyclops đi một cách chậm chạp từ phía Lâu đài của Quỷ Vương thẳng tới Salumeria.