“Lượng tiền kiếm được hôm nay là… 800 Silver? Có khi nào từng này có hơi lạ không?”
Kagami lầm bầm trong lúc đang ở giữa rừng thuộc vùng ngoại ô thị trấn, tay cầm một túi tiền lớn cỡ hai nắm tay người lớn. (Trans: Anh ấy nhà giàu lắm á nha )
Cùng lúc đó, cậu nhận ra mình đã mải thông bọn quái vật đến tận tối mịt mà chưa bỏ gì vào bụng. Cậu quyết định tạm nghỉ ngơi, bỏ kiếm xuống gần một cái cây và ngồi dựa lưng vào gốc cây đó.
Tuy cậu có cảm thấy mệt, nhưng khi cậu nghĩ đến việc tiêu số tiền đang có như thế nào, con tim cậu gần như cháy bùng lên vì vui sướng.
Nếu dùng số tiền mà cậu dành dụm được cho đến hiện tại, cậu có thể thừa sức mua một cô hầu gái điện nước đầy đủ hoặc làm chủ cả một sòng bạc. Cậu cũng có thể trở thành một tay nghệ sĩ, hoặc là làm gì đó còn kinh hoàng hơn. Với người bình thường thì họ chỉ biết sống với những đồng tiền dành dụm cho tình huống khẩn cấp và không thể nào làm ra nổi lượng của cái nhiều đến mức nguy hiểm thế này.
Kagami Kouji. Cậu không xuất thân từ một gia đình danh giá nào cả; cha mẹ cậu cũng chỉ sống nhờ nghề may và đều qua đời khi cậu còn nhỏ, để lại một cậu trai mồ côi đáng thương.
Trong tay cậu thanh niên này đây là… 800 Silver. Lượng mà một thợ may phải làm quần quật trong một năm mới có được, và cậu có được nó chỉ trong một ngày. Cậu ngồi trên gốc cây, cầm cái túi tiền đó với vẻ đầy băn khoăn.
Đương nhiên, cậu đâu phải chỉ có mỗi 800 Silver trong tay. Thực chất cậu đã dành được đến 5480 Gold, và ở thế giới này, nơi mà một người thường chỉ cần một lượng chừng 50 Gold cho cả một đời, thì đây là một số tiền khổng lồ.
Nếu Kagami, một cậu trai xuất thân từ một tiệm may, nói rằng cậu là một đại gia, người ta sẽ chỉ vào cậu mà rằng “Đó là một kiếp đáng sống”. (Trans: Gato vkl)
Kagami nhận ra rằng khi cậu tiêu diệt quái vật trong thế giới này, cậu sẽ nhận được tiền thưởng. Thế giới thì càng lớn rộng nhờ sự khai sinh của khái niệm “Trạng Thái”, và lũ quái vật được cho là sinh ra cùng vào lúc đó. Tuy là lí do của sự kiện này vẫn là một ẩn số, tình hình vẫn được coi là bình thường.
Bạn nhận được tiền từ việc tiêu diệt quái vật, nếu ở thị thành có chỉ thị đặc biệt về tiêu diệt một loài nào đó, thì bạn còn được nhận thêm hoa hồng nữa.
Đó là điều mà Kagami ngộ ra khi chỉ mới hai tuổi. Cậu đã, tình cờ, bắt gặp một vài con thuộc quái vật yếu nhất và phổ biến nhất, Sên Xanh, tiến vào làng cậu.
Kagami vốn biết rất rõ độ nguy hiểm của chúng và liên hoàn ném gậy và đá cậu nhặt từ dưới đất vào chúng. Bằng cách này, dù không cần trực tiếp chiến đấu, nhưng cậu cũng có thể tiêu diệt nó mà không bị thương.
Cùng lúc đó, cậu nhận được 80 Bronze, một loại tiền của thế giới này.
Gold, Silver và Bronze. 1 Gold tương đương 1000 Silver. Và 1 Silver cũng tương đương 1000 Bronze.
80 Bronze là số tiền mà cậu nhận được từ cha mẹ mỗi tuần, và nó đủ để cậu mua hai thỏi kẹo.
Rõ ràng, nó không phải là nhiều. Tuy nhiên, dù kẹo đúng là rẻ thật, nhưng vì nó là thứ đồ ăn Kagami trân trọng nhất ngày ấy, nên đối với cậu đây là một khoản tiền chẳng hề nhỏ.
Chuyện này làm Kagami nghĩ rằng kiếm tiền “dễ như ăn kẹo”.
Tuy nhiên, kiếm tiền từ việc đánh nhau với quái vật cũng tương tự với việc đối mặt với tử thần.
“Papaaaaaa!”
“Con trai… taaaaaa!”
Và thực chất, có không ít người bỏ mạng vì lũ quái vật.
Những người bị giết bởi Sên Xanh, loài được gọi là yếu nhất của yếu nhất, lại nhiều nhất trong số đó.
Thực tại lúc này, Kagami vừa tạt ngang qua một cặp vợ chồng và con họ, trông họ như sắp bị giết bởi con Sên Xanh.
Mặc dù Kagami ban đầu, bằng việc chọi đủ thứ vào quái vật, và đã thành công, nhưng nếu lúc đó cậu bo tay không thì hiển nhiên là cậu đi ngắm gà tức thì.
Dù được cho là yếu nhất, nhưng chúng vẫn nguy hiểm và tiềm tàng cái chết.
Với người đã có kinh nghiệm chiến đấu, tư thế của họ không có quá cứng nhắc. Điều đó cho thấy rõ ràng là cặp vợ chồng này lớn lên mà chưa hề chạm mặt với lũ quái vật dù chỉ một lần.
Chuyện đó cũng chẳng phải lạ. Ở thế giới này, chuyện sống mà chưa bao giờ đụng phải quái vật là điều bình thường. Nếu không có kinh nghiệm, khả năng tử ẹo là cực kỳ cao.
Dù nhìn thế nào đi nữa, nếu tình hình không có chuyển biến, cặp vợ chồng và đứa con của họ sẽ chết dưới đống bầy nhầy Sên Xanh kia.
Đầu tiên là họ sẽ nhận một đòn mạnh, như thể bị bóng sắt đập trúng vậy, rồi sau đó chết bởi độc tố của nó.
Tuy nhiên, chuyện này chỉ xảy ra khi bạn ở cấp độ 1.
Cấp độ của một người là con số tăng trưởng quan trọng mà chúa ban cho họ. Con số này tương ứng với thể lực của mỗi người và nó có thể nhận được một vài thứ tiện lợi như kỹ năng hay ma thuật, dựa vào môi trường sống của người đó. Có người còn được nhận chức nghiệp, từ chúa.
Còn về đòn tấn công của con Sên Xanh thì nó giống như va phải bóng sắt như đã nói, nhưng người nào ở cấp độ 5 thì chỉ có cảm giác như bị ném một cục bóng tuyết vào người. Tuy nhiên, khả năng mấy người đó lên được cấp độ như thế thấp lè tè rõ thấy, Kagami lập tức tấn công con Sên Xanh.
Có cả thảy 8 chức nghiệp có khả năng được cho là có triển vọng: Chiến Binh, Võ Sư, Tu Sĩ, Thuật Sĩ, Trộm, Thương Nhân, Thợ Săn và Pháp Sư. Và ba chức nghiệp có sức mạnh đặc biệt của Thần Giới là: Hoàng Tộc, Anh Hùng, và Hiền Nhân.
Cuối cùng, chức nghiệp phổ biến nhất, đông đảo nhất. Họ yếu đuối và sống cả đời chỉ để phát triển thị trấn của họ nhờ nông nghiệp và nhà trọ… Thường Dân.
Với Thường Dân, những người không có khả năng chiến đấu, mà sống theo kiểu săn quái vật là tự tử. Những người có kinh nghiệm chiến đấu nhờ vào cái ý nghĩ điên rồ đó gần như không tồn tại, và mức cấp độ của Thường Dân là từ 1 đến 4.
Dù cho họ có nâng điểm kinh nghiệm hay sống bình thường đi nữa, cấp 10 là giới hạn cao nhất.
Dù cho cha mẹ bạn có cấp độ cao đi nữa, họ cũng sẽ chết vì không có kinh nghiệm thực chiến.
Kagami, người nhận thấy rõ điều đó ngay từ đầu, ngoáy một cục gỉ mũi nhỏ, tròn rồi búng nó đi. (Trans: Tởm hầy)
Ngay lập tức sau đó, con Sên Xanh bỗng dưng tan xác và chết. (Trans: Chết vì 1 cục gỉ mũi, vâng, ảo
)
Cả cặp vợ chồng lẫn đứa trẻ đều hoảng hồn trước một cảnh tượng không ngờ. Họ cứ thế nhìn, rồi ngẩn ra, và khi đống bầy nhầy kia tan ra thì 80 Bronze văng ra và rớt xuống sàn.
“Iyo- Mấy người ổn chứ? Ổn không vậy đó? Rồi, đúng là ổn rồi.”
Kagami bình thản bước tới chỗ gia đình nhỏ đó trong lúc gãi mái tóc đen ngắn của mình. Cậu chẳng hề giống với một chàng trai 20 tuổi ngầu nghĩnh đầy kinh nghiệm hay có nét lôi cuốn gì. Thay vào đó, trông cậu vô cùng yếu và rất chuẩn dáng của một Thường Dân thực thụ.
“Cá-cái này… Cậu vừa giết nó giúp chúng tôi? Làm thế quái nào cậu làm được vậy?”
“Tôi chỉ mới búng gỉ mũi vào nó thôi mà?”
Kagami nhặt 80 Bronze rớt trên đất và nói một điều gì đó khó mà quán thông nổi. Gia đình đó cũng nghĩ tương tự, trong lúc đổ mồ hôi lạnh.
“Gỉ… gỉ mũi?”
Cậu trai trẻ này mạnh đến độ nào mà búng gỉ mũi đến nỗi kinh khủng như vậy? Hay là do chỗ gỉ mũi đó nguy hiểm đến không ngờ? (Trans: Tởm bỏ mẹ). Sau khi chứng kiến một cảnh điên rồ trước mắt, cả gia đình họ đều cho rằng suy nghĩ của họ cũng chẳng còn quan trọng nữa.
“Hey, nhóc. Cầm này.”
Kagami ném 80 Bronze cho cậu bé.
“Người đánh bại con Sên Xanh cũng là người nhận được 80 Bronze, đúng chứ? Tuyệt không hả nhóc?”
“Eh… Không, em không nghĩ vậy đâu.”
“Ừ nhỉ, nhóc dù sao cũng vừa đứng trên ranh giới số phận mà.”
Sau khi Kagami đáp lời cậu bé, người luôn sợ hãi lũ Sên Xanh, cậu bắt đầu tản bộ đến thị trấn.
Cả gia đình họ chỉ biết nhìn bóng dáng cậu từ đằng sau và sửng sốt khi nhìn thấy bảng trạng thái của Kagami.
Cơ bản là, thông số biểu thị hết cả trên bảng trạng thái, và không thể nào dám mở miệng nói rằng con số này là nhỏ hay có vấn đề về độ yếu. Cũng có nhiều người đem cả bảng trạng thái ra phơi trước công chúng để ra oai về sức mạnh.
Tuy nhiên, thông tin mà Kagami để lộ ra lại là cấp độ và chức nghiệp được chúa ban của cậu.
Bình thường thì, chẳng ai sẽ bất ngờ khi chỉ đưa ra hai thông tin này.
Tuy là thế, nhưng cả gia đình đó nhìn chằm chằm vào nó, với những cái miệng há hốc kinh ngạc và mắt thì như lòi ra khỏi hốc.
Kagami Kouji
Chức nghiệp: Thường Dân
Cấp độ: 999 (Trans: thật là bá đạo)