Lv1 Skeleton

chương 6: phù thuật sư

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi gắn lại cái chân, tôi mở bảng trạng thái lên. Còn Gwyn thì đang bay vu vơ ngay cạnh.

Tên: Chompy

Giới tính: Không

Tình trạng: Bình thường

Chủng tộc: Skeleton/ Undead

Class: Wizard

Rank: H+

Level: 20/20

HP: 42/42

MP: 180/180

Tấn công: 17

Phòng thủ: 4

Nhanh nhẹn: 11

Trí tuệ: 32

✧ Kỹ năng đặc biệt:

[Hồi sinh Lv1] [Dạ quan Lv1] [Kháng sát thương rơi Lv1] [Niệm chú Max] [Đạn lửa Max] [Làm chậm sơ cấp Max] [Hỏa cầu Lv4] [Kháng axit Lv1] [Thẩm định Lv1] [Trí tuệ Hiền nhân Lv1]

✧ Danh hiệu:

[Kẻ bẫy chuột] [Hit-and-run] [Vị cứu tinh Lv1] [Vô tâm Lv1] [Đồ Long Lv1]

Lựa chọn tiến hóa:

[Skeleton Enchanter] [Skeleton Shaman] [Skeleton Wizard/Rogue]

Tôi khá tò mò về 2 kỹ năng mới, hình như Thẩm định là phiên bản nâng cấp của xem trạng thái quái vật của tôi, nhưng còn Trí tuệ Hiền nhân là gì?

Một câu trả lời xuất hiện trong đầu tôi.

'Đây là một dạng hệ thống hỗ trợ à?'

Không có tiếng đáp lại, chắc nó không hiểu hệ thống hỗ trợ là gì nên không biết trả lời sao. Dù gì thì nghe có vẻ tiện đấy chứ, thử phát nào.

'Giải thích đặc điểm của class Enchanter và Shaman.'

'Nghiệp?'

'Thế nghĩa là Nghiệp quyết định hoàn toàn quá trình tiến hóa ư?'

'Hở? Vậy là phải nâng cấp mới được sao?'

Đây đúng là một kỹ năng rất tiện lợi nhưng tôi cần phải nâng cấp nó để sử dụng hiệu quả hơn. Tôi quyết định sẽ dùng kỹ năng này để giải đáp những thắc mắc bấy lâu nay.

'Giải thích về hình phạt khi chết ở cấp thấp.'

<Ở cấp độ thấp, khi cấp không thể giảm được nữa thì chỉ số của bạn sẽ bị giảm bù.>

'Ra thế, thảo nào khi mình chết lúc đó thì chỉ số lại giảm. Được rồi, giải thích cho ta cách thức hoạt động của kỹ năng Hồi sinh.''Cái gì... đợi đã?! Có giới hạn số lần hỏi nữa á? Sao không nói sớm? Ừm... Ngài Hiền nhân ơi? Có đó không vậy?'

Không hề có tiếng hồi đáp, chỉ có một sự yên lặng tuyệt đối.

'Chết tiệt, biết thế mình đã sử dụng cẩn trọng hơn rồi. Ughh, phí quá đi mất.'

Cuối cùng, tôi quyết định mặc kệ chuyện đó và tập trung lựa chọn bậc tiến hóa tiếp theo bằng cách đánh giá những ưu và nhược điểm của từng cái.

'Enchanter nghe khá được, vì vũ khí ma thuật khá hiếm, class Enchanter có thể phù phép bất kỳ vật phẩm gì nên đây là một sự lựa chọn không tồi. Shaman thì có khả năng triệu hồi golem rất tuyệt vời, nhưng tốt nhất là nên tránh, vì mình hiện tại đã là quái vật rồi, đi cùng với một con nữa thì đau đầu lắm. Class đôi Wizard/Rogue cũng có vẻ thú vị nhưng vẫn không bằng hai cái kia nên chắc chọn Enchanter vậy.'

Sau khi cơ thể đã hồi phục hoàn toàn, tôi chọn tiến hóa thành Enchanter.

[Học được kỹ năng Phù phép vũ khí Lv1[note14829]]

[Học được kỹ năng Phù phép trang bị Lv1]

Sau khi học được hai phép mới, tôi liền mở bảng trạng thái lên kiểm tra.

Tên: Chompy

Giới tính: Không

Tình trạng: Bình thường

Chủng tộc: Skeleton/ Undead

Class: Enchanter

Rank: H+

Level: 1/50

HP: 12/12

MP: 40/40

Tấn công: 5 (+3)

Phòng thủ: 2 (+2)

Nhanh nhẹn: 14

Trí tuệ: 12

May mắn: 4

✧ Kỹ năng đặc biệt:

[Hồi sinh Lv1] [Dạ quan Lv1] [Kháng sát thương rơi Lv1] [Niệm chú Max] [Đạn lửa Max] [Làm chậm sơ cấp Max] [Hỏa cầu Lv4] [Kháng axit Lv1] [Thẩm định Lv1] [Trí tuệ Hiền nhân] [Phù phép vũ khí Lv1] [Phù phép trang bị Lv1]

✧ Danh hiệu:

[Kẻ bẫy chuột] [Hit-and-run] [Vị cứu tinh Lv1] [Vô tâm Lv1] [Đồ Long Lv1]

Chỉ số của tôi hiện giờ cũng không đến nỗi, dù vẫn thấp hơn lúc vẫn còn là Wizard lv20 một chút, nhưng lên cấp ở mấy cấp đầu khá dễ nên tôi sẽ mau chóng mạnh lên lại thôi. Dường như bây giờ tôi đã thấy được nhiều thông tin hơn, chắc là nhờ kỹ năng Thẩm định.

Tôi quay lại tổ rồng, xác của con rồng vẫn nằm đó. Tôi lột bộ da đang thối rửa từ cái xác ra và đem phơi khô. Tôi cũng lựa lấy vài cái răng bự bự của nó, vì chúng trông rất sắc và cứng, rất có tác dụng dọa người.

'Những thứ này ít nhiều gì cũng có ích, ở trong game thì răng và vảy rồng thường rất có giá trị.'

Sau đó tôi đi tới chỗ mấy quả trứng và nghĩ xem nên làm gì với nó.

"Ngươi đi đâu nãy giờ thế Chompy? Làm ta kiếm quài. Khoan, chờ đã! Ngươi đổi màu rồi á?"

Nghe Gwyn nói vậy, tôi liền nhìn lại cơ thể mình và nhận ra cơ thể vốn chỉ là một màu trắng đơn điệu đã chuyển chuyển sang sắc đỏ từ lúc nào không hay, cứ như có ai vừa dội sơn lên người tôi vậy.

Tôi gật đầu.

"Tuyệt vời! Ta thích rùi nha! Hehehe"

Dù cá nhân tôi thấy việc cơ thể tự nhiên đổi màu rất là kỳ cục, nhưng cũng may là Gwyn thích nó.

"Chúng ta làm gì với mấy quả trứng này bây giờ? Nấu món gì đây ta?"

Tôi sẽ không ăn nó đâu, vì tôi làm quái gì ăn được. Chỉ có điều tôi có nên mang nó theo không thôi.

Tôi lắc đầu với Gwyn, bác bỏ ý tưởng tào lao đó.

Nhìn quanh một lượt, tôi bắt đầu đi lượm một số mảnh xương rồng còn sót lại vương vãi trên mặt đất. Và ghép chúng lại, tạo thành một cái giỏ nên đựng quả trứng. Sau đó, tôi xé một mảnh áo choàng sau lưng và nối xương cơ thể tôi với cái giỏ. Dù ban đầu quả trứng khá là nặng nhưng sau khi gắn cái giỏ vào cấu trúc xương của tôi thì tôi thấy nó nhẹ ra hẳn.

"Ngươi tính đem nó theo ư? Nếu sau này trứng nở thì ngươi sẽ nuôi nó luôn à?"

Tôi gật đầu với cô ấy và bước đi cùng với quả trứng.

Chẳng phải ai cũng có ước mơ một ngày nào đó sẽ đặt chân đến một thế giới fantasy và được cưỡi trên lưng rồng ư?

Dù chỉ là một con skeleton nhưng tôi vẫn ôm mộng đó.

Gwyn rất ngạc nhiên với cái ý tưởng kì quái này. Nhưng sau khi thấy tôi quyết tâm muốn thực hiện bằng được đến mức nào thì cô ấy đành giơ tay đầu hàng và bay lại ngồi lên đó.

Ngay khi cô ấy duỗi người nằm lên quả trứng và nghiêm giọng nói.

"Ngươi nên nhớ là sinh vật trong quả trứng đó rất có thể sẽ trở thành kẻ thù, vì chính ngươi đã giết mẹ của nó."

'Tất nhiên là tôi biết nhưng đó là tự vệ chính đáng mà, chúng ta không nhất thiết phải trở thành kẻ thù đâu đúng không?'

Tôi quay lại hang ổ của con Bạo chúa, và hốt sạch đống châu báu còn lại ở đó. Tên linh mục ở đâu thì tôi không rõ nhưng phần lớn châu báu đã không cánh mà bay. Chắc là do hắn làm nhưng chuyện đó cũng chả ảnh hưởng gì đến tôi cả, bởi đối với tôi, đống kho báu đó cũng chẳng có giá trị gì.

Tôi chất đống châu báu lại một chỗ và đặt quả trứng lên đó.

"Ngươi tính làm quả trứng này nở à, Chompy?"

Tôi gật đầu với Gwyn, cô ấy có vẻ khá lo lắng.

Sau khi lấy da rồng bọc quả trứng lại xong, tôi mang theo những trang bị còn lại và đi tới cái hang nhỏ, nơi tôi săn mấy con chuột lần đầu.

Đặt Gwyn vào lại hộp sọ, tôi vờ ngồi dựa vào tường giả chết, lặp lại quá trình săn chuột lần trước. Chẳng bao lâu sau những con chuột tham ăn đã bị dụ dỗ.

Chít chít! Chít chít!

Tôi bắt đầu từ hai con chuột kia và cứ thế tiếp tục, dần dần khu vực này không còn bóng dáng của bất kỳ con chuột nào, kết quả là tôi đã lên đến cấp 8.

Điểm kinh nghiệm nhận được ngày càng ít do chênh lệch về hạng, thế nên càng về sau càng khó lên cấp. Tôi cũng luyện tập bằng cách dùng phép cường hóa lên mấy món đồ linh tinh trong đống kho báu của con Bạo chúa, cho đến cả hai phép đều lên cấp 3.

'Cuối cùng cũng đến lúc trả thù tên linh mục vô ơn đó!'

Phải đấy, lý do tôi vội vàng thế là để mau chóng trả thù, nói gì thì nói bọn linh mục cũng là thiên địch của tộc undead mà.

Nếu tôi bị dính mấy phép quang hệ của hắn khi vẫn còn ở cấp 1 thì dễ bị one-shot như chơi. Thế nên để đảm bảo an toàn tôi đã cố gắng lên cấp và luyện tập một chút rồi mới đi báo thù.

Tôi băng qua cái hố thông xuống khu Hầm mộ. Mang trên người đống trang bị từ hang ổ của con Bạo chúa.

"Ngươi định đi báo thù à?"

Tôi chậm rãi gật đầu.

"Nếu thế... ngươi có thể tha cho cô gái pháp sư được không? Cô ta thực sự vẫn chưa làm gì sai cả."

Lần này tôi lắc đầu, làm gì có chuyện cô ta lại không oán hận một con quái vật đã giết đồng đội mình chứ.

Tôi bước vào Hầm mộ với với tâm trạng cương quyết, còn Gwyn phàn nàn về sự máu lạnh của tôi, nhưng tôi mặc kệ.

Yên tĩnh

Nơi này im ắng đến kì lạ.

'Họ đã trốn thoát rồi ư?'

Sau khi đi tìm khắp nơi, tôi nhận ra không phải vậy.

Tên linh mục đã tự sát, xác hắn nằm im trên mặt đất giữa một vũng máu, cạnh đó có con dao còn dính máu. Còn nữ pháp sư thì sắp chết khát vì thiếu nước, chỉ có thể thì thầm yếu ớt.

"Làm ơn... cho tôi ít nước..."

Trước tình cảnh thảm thương của cô ta, tôi động một chút lòng trắc ẩn, một phần cũng do Gwyn đang đập muốn banh hộp sọ của tôi.

Ngó quanh, tôi thấy cái chai mà Gwyn từng bị nhốt ở trỏng lúc trước, và vắt mớ rêu tôi hay dùng bẫy chuột để lấy nước.

Ực! Ực!

"Thực lòng cảm ơn ngài... ngài đã cứu mạng tôi!"

Sau những lời đó, cô ta lập tức ngất đi.

Tôi bắt đầu suy nghĩ về tình hình hiện tại. Tôi không phải chịu trách nhiệm cho cái chết của tên linh mục, do hắn đã tự sát, nhưng ngược lại tôi cũng có chút bực mình vì vẫn chưa báo thù được.

Mặc dù nữ pháp sư chưa từng hãm hại tôi nhưng ai mà biết cô ta sẽ phản ứng thế nào khi biết thân phận thật sự của tôi chứ. Tuy nhiên, bây giờ cũng chẳng có lý do gì để giết cô ta cả, làm thế chỉ khiến lương tâm tôi càng cắn rứt hơn thôi.

Trước tiên, tôi lấy đồ từ xác tên linh mục và đốt lửa để nướng thịt rồng.

Xèo xèo~

Tôi trỏ tay vào miếng thịt, ngầm hỏi Gwyn xem thịt đã chín chưa, vì tôi không ngửi được.

"Mùi á? Nó có mùi như thịt cháy ấy!"

Tôi nhìn kỹ lại miếng thịt và thấy đúng là hơi cháy thật. Lập tức tôi dập lửa, cắt thịt thành từng miếng nhỏ rồi đem phơi khô. Làm việc này để ít nhất khi tỉnh lại cô ta có gì đó ăn để mau chóng hồi sức.

Tôi khá bất ngờ với lượng thịt rồng hiện giờ, nó đủ để một người trưởng thành có thể ăn cả tháng nếu biết cách tiết kiệm.

Tôi đã đi quanh khắp khu này thu thập rêu, để làm thêm nước. Tôi bỏ ra hai ngày để chuẩn bị 10 tô nước cỡ nắm tay. Gần như tôi đã nhổ sạch toàn bộ rêu ở nơi này, đống rêu đã sử dụng xong thì đã khô quắt và được chất thành đống trong một cái hố.

Cô nữ pháp sư hiện giờ vẫn còn rất yếu, chỉ toàn nằm ngủ thôi. Khoảng thời gian hiếm hoi tỉnh dậy thì cô ta chỉ uống vài ngụm nước và ăn chút thịt rồi lại chìm vào giấc ngủ.

[Nhận được ⦅Danh hiệu: Vị cứu tinh Lv2⦆]

Tôi cho gần hết số thịt khô vào túi của cô gái kia. Tôi cũng vô tình lượm được một chiếc túi khá bự, rỗng từ cái xác của tên chiến binh nên cầm theo luôn.

"Ngươi định đi xuống đó à?"

Tôi gật đầu trong lúc đang bỏ quả trứng vào túi. Ở chỗ này hiện giờ chẳng còn bất cứ ai có thể làm đối thủ của tôi nữa. Tụi slime thì đã chết hết sạch, lũ chuột cũng chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.

Khá khó khăn để nữ pháp sư tự mình sinh tồn, nhưng tôi nghĩ đây là cách tốt nhất. Sẽ khá rắc rối nếu cô ta phát hiện ra danh tính thật của tôi, vì vậy tốt nhất là nên chia tay từ đây.

Giờ tôi sẽ đi khám phá khu vực phía bên kia tổ rồng, vì khi sinh vật bên trong quả trứng nở, tôi không thể cho nó ăn thịt mẹ nó được.

Thịt quái vật mà tôi từng thấy trong dạ dày con rồng chắc sẽ là lựa chọn tốt hơn. Nắm lấy cái túi, tôi cất bước lên đường.

"Hee hee~ đến giờ phiêu lưu rồi~!"

Gwyn vui vẻ ngân nga.

Truyện Chữ Hay