May mắn thay, tôi đã đúng, vì tôi đoán rằng nó từng đối đầu với con rồng trước kia, thế nên có khả năng là con rồng có thể kháng lại axit. Nhìn xuống mặt đất tôi mới giật mình, tôi mà đoán sai là bốc hơi ngay.
'Đến lúc phản công rồi.'
"Hỏa Cầu! Hỏa Cầu! Hỏa Ngục! Hỏa Ngục!"
"Thi bộc! Thi bộc! Thi bộc!"
Tôi dùng hết toàn bộ mana để tung chiêu, kết hợp với đống khí lưu huỳnh xung quanh tên Vua.
Khi trước, tôi chỉ dùng một chút lửa để kích nổ, nhưng lần này thì tôi dùng hỏa lực mạnh nhất, nhắm vào những nơi dày đặc khí lưu huỳnh, tạo ra một vụ nổ hủy diệt.
Boom! Bang! Ka-Boom!
Kueeeeeek
Kuoooooo!
Mái vòm hang sụp lún bởi cơn bão lửa dữ dội. Mặc dù đã che cả người bằng tấm da rồng nhưng tôi vẫn bị thổi bay và lăn mấy chục vòng trên mặt đất trong khi ôm chặt chú rồng nhỏ.
Một lúc sau, bụi đất dần lắng xuống, và tôi phát hiện tên Vua đã bị chôn vùi dưới đống đổ nát, tôi vội vàng kiểm tra HP của nó với hi vọng đã gây được nhiều sát thương. Nhưng không may, trái với kỳ vọng của tôi, máu nó vẫn còn đầy, thể loại hồi phục gì mà bá đạo thế. Ít nhất nó cũng mắc kẹt dưới đống đá đó.
'Nhãi, ngươi làm ta khá bất ngờ đấy, nhưng ngươi vẫn không thể giết được ta. Ta chỉ việc gọi thuộc hạ đến và đẩy đống đá này ra là kết thúc, ngươi không tài nào khiến ta bị thương được.'
Nó nói không sai, ngay bây giờ nó vẫn chiếm thế thượng phong, chỉ cần dời đống đất đá đó đi là tình hình sẽ đảo ngược ngay. Cũng may là bây giờ nó không cử động đầu được, ngón đòn phun axit không còn dùng được nữa, một trong những vũ khí mạnh nhất của nó đã tạm thời vô hiệu.
Đặt bé rồng sang một bên, tôi lấy trong túi ra hai món đồ hình tam giác.
'Đó... đó là cái gì?'
Tôi vẫn im lặng cầm mỗi tay một món bước tới chỗ nó mà không nói một lời nào.
Zaaap Zaaap!
Vào giây cuối cùng, tên Vua bắn ra những tia sét để tự vệ từ chiếc sừng trên đầu.
Tzzzzz!
[Học được Kháng sét Lv1]
[Học được Kháng choáng Lv1]
Nhờ có lớp da rồng mà tia sét đó không ảnh hưởng gì đến tôi cả, nó chỉ bật ra chỗ khác khi bay trúng tấm da.
'Ngon, tự nhiên không không được thêm hai kỹ năng mới.'
Ngó qua hai kỹ năng mới học được, tôi thật sự rất biết ơn tấm da rồng này, nó đã cứu mạng tôi không biết bao nhiêu lần.
Shick Shick
Bức tường cuối cùng là bộ hàm khổng lồ của nó. Nó lo sợ vì tôi đang tiến đến gần nên cố gắng phản kháng.
Dù sở hữu cơ thể khổng lồ, nhưng suy cho cùng, nó cũng chỉ là một con côn trùng, điểm yếu của nó chính là phần khớp xương. Tôi đến gần và nhắm thẳng vào dưới cằm nó.
"Đạn lửa! Đạn lửa!"
Hai viên đạn lửa đánh trúng phần khớp nhạy cảm cùng lúc, khiến cho nó cũng phải nao núng và vô thức rùng mình trong khoảng nửa giây. Lợi dụng khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi phi lên trên cặp càng của nó, nhắm vật hình tam giác trên tay đâm thẳng vào mắt nó.
Kuoooooo!
Đó chính là một cái nanh rồng. Dù cho đôi mắt nó có cứng đến mức nào thì vẫn là điểm yếu nhất trên cơ thể, và một cái nanh rồng là quá đủ để chọc thủng.
Pak Pak Pak
Kuuooooooo!
Hai tay hai cái nanh, tôi dùng hết sức để khoét keo mắt siêu cứng của tên Vua, và thấy nó vặn vẹo vì đau đớn. Nó chống cự quyết liệt, phóng ra nhiều sóng điện hơn, nhưng chỉ tổ khiến đất đá sụp xuống thêm vùi bản thân, tự đào hố chôn mình.
'Sao ngươi dám? Ngươi có biết mình đang làm gì không?' Nó gầm gừ đe dọa.
'Được chưa nhỉ?'
Tôi đã hoàn toàn đục thủng một bên mắt nó, tạo thành một cái lỗ lớn.
"Hỏa Ngục!"
Ngọn lửa bùng phát, thiêu rụi da thịt bên trong, khiến một chất lỏng gì đó ứa ra.
'Kuooooooo! Kuoooooo!'
Tên Vua rít lên một tiếng đầy đau đớn, nhưng tôi vẫn cứ xả phép liên tục vào cái hốc mắt trống rỗng của nó. Càng vùng vẫy, nó càng bị đá đè. Tôi chui vào hốc mắt của nó, vô trong sâu hết mức có thể.
'Chắc cũng đến lúc kết thúc rồi nhỉ?'
'Ngươi.... Ngươi đang định làm gì?
Tôi phớt lờ giọng của nó trong đầu mình. Dù nó có biết tôi định làm gì thì cũng vô ích. Cuối cùng tôi cũng có được cơ hội kết liễu đối phương, nên nhất định sẽ không nương tay.
Pak Pak Pak!
Tôi dùng cái nanh rồng đào một lỗ sâu hơn nữa trong mắt nó.
"Hỏa Ngục!"
Tôi dồn toàn bộ sức mạnh vào cái lỗ hẹp ấy.
'Kuooooooo'
Lờ đi tiếng kêu gào đau đớn của nó, tôi tiếp tục đục khoét bên trong bằng ma pháp và cái nanh rồng.
'TAO SẼ GIẾT MÀY!'
Nó gào lớn đe dọa nhưng tôi vẫn không hề run sợ, cho đến khi mọi thứ im bặt, nó đã chết.
[+ 17,721,152 điểm kinh nghiệm]
[Nhận được⦅Danh hiệu: Kẻ Tàn sát Kiến Lv14⦆]
[Nhận được⦅Danh hiệu: Kẻ Diệt Khổng Lồ Lv1[note18049]⦆]
[Nhận được⦅Danh hiệu: Phù thủy của Hố sâu[note18050]⦆]
[Đoạt được quyền cai trị khu vực⦅Hang Rừng[note18051]⦆]
[Cấp tăng từ 24 ➢ 32]
[Có thể sở hữu Quyến Tộc[note18052]]
'Hả? Gì cơ? Quyền cai trị? Quyến Tộc?'
Có một số thứ tôi không hiểu lắm. Toàn cảnh khu vực Hang Rừng này thu gọn trong tầm mắt tôi, mặc dù đáng lý ra đã bị những bức tường đá che khuất. Ngoài ra, những sinh vật sống nơi đây cũng hiện lên với hình dáng trong suốt cùng với thông tin trạng thái của chúng.
'Đây chính là "Quyền cai trị" sao?'
Trong muôn vàn cửa sổ trạng thái, tôi cũng thấy có những sinh vật trung lập hoặc đồng minh của tôi, bao gồm cả Gwyn và Ian.
'Cái gì đây?'
[Xóa]
Tò mò, tôi thử dùng lên xác một con mối. Ngay lập tức, những con mối gần đó lao tới ngấu nghiến, xé xác nó thành từng mảnh vụn.
'Cái.... nghĩa là mình đã nắm trong tay quyền sinh sát đối với bất kì kẻ nào trong khu vực này sao?'
Có vẻ tôi đã kế thừa ngôi vị sau khi giết cựu vương, Vua Hố Sâu.
Giờ tôi mới nhận ra cái quyền lực kinh khủng của những kẻ cai trị trong thế giới này.
'Hử... C-chuyện quái gì thế.'
Tôi vô cùng hoảng hốt khi phát hiện ra một nhóm mối đang công phá pháo đài nhỏ mà tôi đã xây cho Ian. Dường như cô ấy bị tấn công trực diện, máu đang không ngừng giảm.
'Không... không thể nào.'
Tôi chắn chắn sẽ giết chúng vì những nổ lực bỏ ra để bảo vệ cô ấy.
Tôi dùng [Xóa] lên những con mối ở đó, nhưng máu của cô ấy vẫn cứ tụt dần tụt dần.
Pak Pak
"Hỏa Ngục!"
Tôi cố thoát ra khỏi cơ thể con Vua càng nhanh càng tốt. Một lúc sau tôi mới chui ra được từ lỗ hậu của nó.
Shick Shick
Đường đã thông thoáng bởi lũ mối đang nghe theo mệnh lệnh của tên Vua cũ. Hướng về phía ngôi lều, tôi lờ tiệt lũ mối vì bây giờ chúng đã thành thuộc hạ của tôi.
'Không! Gắng lên nào!'
Ian chỉ còn chừng 20 máu và vẫn liên tục giảm bởi trạng thái xuất huyết, trong một thoáng tôi nghĩ rằng mình sẽ không đến kịp.
'Nhưng nếu rồi thì mình cũng làm được gì đâu chứ, đến gần cô ấy lúc này chỉ khiến tình hình tệ hơn thôi!'
Đây quả là một tình huống phức tạp, tôi không hề có bất kỳ kỹ năng hồi phục nào cả.
Tôi nhanh chóng đến được căn lều, nhưng chỉ dám đứng ngoài nhìn mà không bước vào. Con hào tôi đào chất đầy xác mối. Cô ấy nằm giữa vũng máu, vẫn còn thoi thóp, xung quanh vương vãi xác côn trùng.
'Cái này...'
Phải đối mặt với rất nhiều kẻ thù, cô ấy đã bị bao vây trước khi kịp chạy thoát. Dù cô ấy đã dùng phép thuật phản kháng và tiêu diệt vài con mối song, thế vẫn chưa đủ.
'Mình phải làm sao đây?'
Tôi nghĩ tới năng lực mới có được, dù khả năng rất mong manh nhưng đó là hy vọng cuối cùng. Nếu cô ấy trở thành gia quyến của tôi thì sao, có thể cô ấy sẽ hồi phục được. Thế giới này hệt như một game RPG, và theo như trong game thì, gia quyến sẽ được chia sẽ một phần sức mạnh với chủ nhân.
Tuy nhiên, cô ấy là một con người, và tôi có thể sẽ tước đi mất sự tự do của cô ấy. Nếu nó thực sự vận hành giống hệt một game RPG, thì có khả năng nhân cách của cô ấy sẽ thay đổi khi trở thành gia quyến của tôi.
'Cứ thế này thì cô chắc chắn sẽ chết, ta không giúp gì hơn được. Vậy nên hãy tự nắm lấy số phận của mình đi.'
[Ian chấp thuận trở thành Gia Quyến của bạn]
[Nhân tộc Ian đã kí khế ước trở thành Gia Quyến vĩnh cửu]
[Học được kỹ năng Chiếm hữu[note18053] Lv1]
'Hả? Vĩnh cửu? Chiếm hữu?'
"Thật lòng cảm ơn ngài, tôi không ngờ có thể gặp lại ngài lần nữa."
Ian mở hé mắt, nhỏ giọng thì thầm trước khi ngất đi.
Tôi không muốn gây hại đến cô ấy nên đành giữ khoảng cách. Trạng thái xuất huyết của cô ấy đã hết, sức khỏe cũng dần hồi phục.
[Gia Quyến Ian biến đổi thành Witch[note20231]]
Trong bảng trạng thái của cô ấy, ngay dòng class, đã đổi thành Witch.
'Cái... cô ấy có sao không nhỉ? Đây là lựa chọn duy nhất, mình không được để cô ấy chết. Mình không tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Cô ấy đã mất hết đồng đội trong Hầm mộ, thậm chí bản thân cô cũng đã từng cận kề cái chết. Lần này cô bị đám mối tấn công, dù may mắn thoát chết nhưng bị biến thành Witch.
Tôi không ngừng quan sát cô ấy, và thấy rằng cô đang dần bình phục.
Để cô ấy nghỉ ngơi, tôi quay trở lại đường hầm để đón bé rồng. Một số con mối đang đào vô trong đó để tấn công bé rồng, tôi lập tức [Xóa] chúng. Nếu nướng chúng thì chắc tôi không cần lo về vấn đề lương thực cho con rồng nhỏ háu đói kia trong một khoảng thời gian.
Kueeeeeeek!
Khi thấy tôi, nó liền tập tễnh bước tới chỗ tôi, miệng chảy đầy nước dãi. Tôi ngồi nướng thịt một lúc cho nó ăn, sau đó thì đặt nó vào cái túi trên lưng.
Kueeek
Nó cảm thấy dễ chịu khi chiếc túi lắc lư đều theo nhịp đi của bước chân tôi, và mau chóng chìm vào giấc ngủ.
'Đón nó xong rồi, chắc mình cũng nên quay lại chỗ Ian thôi nhỉ. À, giờ mới nhớ, mình vẫn còn nợ Gwyn một lời hứa.'
Sau khi vừa thoát khỏi cơn hoạn nạn, tôi rất mong được gặp lại Gwyn, người bạn đồng hành đầu tiên của tôi trên thế giới này.
Chomp Chomp!
"Ôi! Là Chompy phải không? Ta đây nè! Ngươi đến thăm à?"
Tôi nhai hàm tạo tiếng để gọi Gwyn. Cô ấy nhanh chóng lao ra, nhưng tôi vẫn không quên ra hiệu cho cô ấy giữ khoảng cách.
"Chompy nè, ngươi thay đổi nhiều thật! Nhìn trông... Ý ta là rất tuyệt! Ehehehe! Dạo này ngươi thế nào, khỏe hông?"
Tôi gật đầu, thật vui khi nghe cô ấy khen. Tôi biết lời nói của cô ấy rất thật lòng, không hề giả dối. Tôi đứng nghe cô ấy kể về cuộc sống của cổ ở đây một hồi lâu. Những câu chuyện nhỏ mà giản dị của cô ấy thật sự mang lại cảm giác yên bình cho trái tim thẫm đẫm máu đỏ và đau đớn của tôi.
Trong lúc đó, tôi nhận ra Ian cũng đã tỉnh dậy và đang đi dạo quanh đây, nên tôi nói lời tạm biệt Gwyn.
"Chompy! Ngươi sẽ đến thăm ta lần nữa đúng không? Ta sẽ luôn luôn đợi ngươi!"
Tôi gật đầu và rời đi. Ian đứng dậy và nhìn quanh, khi thấy tôi, cô ấy nhìn chằm chằm vào phía sau.
"Ôi!"
Cuộc chạm trán bất ngờ đã phô bày khuôn mặt xương xẩu của tôi. Bị sốc và có phần sợ hãi, cô ấy lập tức trốn sau một cái cây, chỉ dám nhìn tôi từng đằng xa.
"Ng-ngươi có phải kẻ đã cứu ta?"
Tôi gật đầu.
"Ngươi không phải con người." Cô ấy hơi e dè, không biết nên nói tiếp thế nào.
'Không chỉ không phải con người, mà tôi còn lại kẻ thù của nhân loại.'
"Kẻ thù của nhân loại?"
[Gia Quyến Witch Ian đã học được Kết nối tâm linh Lv1]
'Gì? Kết nối tâm linh á?'
Dường như khi trở thành gia quyến của tôi, giữa chúng tôi đã hình thành một mối liên kết, và cô ấy có thể đọc được suy nghĩ của tôi.
"Có phải ngài đã cứu tôi?"
'Đúng vậy.'
"Ngài đã cứu chúng tôi lần trước?"
'Cũng là ta.'
"Tại sao ngài lại cứu kẻ thù?"
Cô ấy rời khỏi cái cây và tiến đến gần.
Thấy vậy, tôi lập tức bảo.
'Đừng lại gần, ta sẽ hút sinh lực của cô đấy.'
Cô ấy dừng bước và chăm chú nhìn tôi.
"Ngài là skeleton?"
'Phải, chính xác hơn là Lich.'
Mặt cô ấy thoáng tái lại trong một khắc, rồi trở về như bình thường.
"Ngài cần phải hút sinh lực để tồn tại?"
Tôi lắc đầu. 'Tuy là khả năng nội tại nhưng không cần đến mức đó để sống.'
"Thế thì tại sao Lich lại là kẻ thù không đội trời chung với loài người?"
Cô ấy hỏi với vẻ tò mò. Tôi nhún vai, không rõ. Tất cả những gì mà tôi biết chỉ là, trong các game RPG, Lich luôn là kẻ thù của nhân tộc, là thứ sinh vật bóng tối đáng nguyền rủa.
"Tôi nên gọi ngài là gì?"
'Chà, một người bạn đã đặt cho ta một cái tên khá... trẻ con, Chompy.'
"Vậy thì, liệu tôi có thể đặt cho ngài một cái tên khác được không?"
Tôi vô cùng kỳ vọng, rằng cô ấy sẽ đặt một cái tên thật hay.
Tôi nhẹ nhàng gật đầu.
"Johra! Nghe thế nào? Tôi vừa nghĩ ra đó."
Tôi vui vẻ chấp nhận, cuối cùng cũng được một cái tên bình thường một chút.
[Tên phụ 'Johra' đã được đặt]
Dòng thông báo mà tôi chờ đợi xuất hiện trước mắt tôi.