- Đúng vậy, đấy chính là đứa bé của Thiên Công Việt Tộc, bị phong ấn ở bên trong, không lâu sau khi ta đi vào đã phát hiện ra nàng.
Diệp Lãng gật gật đầu nói. Nguyên lại, phát hiện khi đó của Diệp Lãng chính là đứa bé này, đây là tộc nhân mà Thiên Công Việt Tộc trước đó phong ấn ở bên trong, hi vọng là có thể kéo dài huyết thống cho bộ tộc. Diệp Lãng xem xét tin tức còn sót lại của Thiên Công Việt Tộc, nói cái gì mà một hồi Thượng cổ đại tai kiếp, bọn họ phải đối mặt với uy hiếp diệt tộc, cho nên mới phong ấn tộc nhân ở một vài nơi, mà đứa bé gái này chính mà một trong số đó.
Về phần là đại tai kiếp gì, và những địa phương phong ấn khác ở đâu, cũng không có tiết lộ, điều này đã đã trở thành một bí mật. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Cái gì? Thiên Công Việt Tộc!
Mọi người đối với chuyện này vô cùng kinh ngạc, nhìn đứa bé gái trong ngực Long An Kỳ, nó vô cùng khả ái, trừ có ngạch vân kỳ dị ra, trên mặt ngũ quan tựa hồ cũng có một vài điểm khác với thường nhân địa phương, tuy nhiên cũng không rõ ràng lắm.
- Hoàn hảo là không phải, bằng không chẳng phải ta đã bị muội muội ta vượt trước rồi sao!
Thất công chúa vỗ vỗ bộ ngực, đối với đứa bé gái này thuộc tộc nào, có lai lịch gì, nàng hoàn toàn không quan tâm.
- Hì hì, tỷ tỷ ngươi sợ sao? Chúng ta mặc dù chưa có hài tử, nhưng ta xác thực là vượt lên trước rồi đó...
Triệu Nhã Nhu cười đùa nói, cũng không biết mấy lời này là có ý gì, cũng không biết là thực hay là giả.
- Vượt lên trước cái gì? Chẳng lẽ ngươi... Thôi, cái này về rồi nói sau, hiện tại chúng ta còn phải đối mặt với rất nhiều vấn đề.
Thất công chúa cảm thấy hiện tại trọng yếu nhất vẫn là giải quyết một vài vấn đề trước mắt.
- Vấn đề gì? Xem bộ dáng các ngươi dường như vẫn còn ở trạng thái đối địch, chẳng lẽ thiên hạ còn chưa thống nhất sao?
Triệu Nhã Nhu hỏi.Từ lúc ban đầu, Triệu Nhã Nhu đã cảm thấy có chút gì là lạ, vốn trong suy nghĩ của nàng Tường Không có lẽ sớm đã nhất thống thiên hạ, những người trước mắt có lẽ cũng đã hòa hợp trở lại mới phải. Nhưng hiện tại quan hệ bọn hắn cũng không có hài hòa giống như trong tưởng tượng, mà dường như vẫn đang đối chọi gay gắt, có thể nói tựa như là sự cạnh tranh của các đảng phái trong một đế quốc. Nhưng vấn đề là, đối phương là hoàng đế Tường Không, vậy hẳn là không thể nào cùng hắn đối địch chuyện gì. Như vậy với trường hợp trước mắt chỉ có thể giải thích, song phương vẫn còn đang chiến tranh, cũng chưa nhất thống!
- Còn chưa có, chúng ta bây giờ còn kém bước đó rất xa...
Hoàng đế Tường Không nói.
- Bây giờ chúng ta cần đến ngươi!
- Không có khả năng, ta đã an bài đủ để khiến cho Tường Không nhất thống được thiên hạ, coi như là ngoài ý muốn, cũng chỉ có thể để lỡ mất một phần nhỏ, sao lại nói là kém rất xa!
Triệu Nhã Nhu nói:
- Nếu các ngươi còn chưa nhất thống thiên hạ, ta cùng Diệp Lãng chẳng phải là phí công mười năm kẹt ở chỗ này sao!
...
Bên phía Tường Không trầm mặc.
- Kỳ thực nếu nhưu lúc trước dựa theo đại nhân an bài thì chúng ta đã có thể... Chỉ có điều...
Đến lúc này, một thanh niên ở bên Tường Không đứng ra, thanh niên này đứng ra nhưng bên phía Tường Không lại một mực không nói lời nào, tựa hồ hắn chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, khiến cho mọi người rất bất ngờ. Những người có mặt ở nơi này đều biết rõ, thanh niên này là một người vô cùng trọng yếu, hắn là quân sư tối cao của Tường Không đế quốc, là mưu sĩ nổi tiếng khắp thiên hạ, được xưng là Tường Không đệ nhất mưu sĩ.
- Ý ngươi chỉ ta lắm chuyện, làm đảo loạn toàn bộ kế hoạch phải không?
Hoàng đế Tường Không cau mày nói.
- Không dám!
Thanh niên mưu sĩ nói. Trên thực thế đúng là do hoàng đế Tường Không lắm chuyện, vốn bản kế hoạch của Nhã Nhu đã hoàn hảo vô cùng, nhưng chỉ cần một mắt xích xảy ra sự cố nho nhỏ sẽ đảo loạn toàn bộ kế hoạch. Mà hoàng đế Tường Không không hiểu kế hoạch của Triệu Nhã Nhu, lại dưa theo ý của mình, đây cũng là nguyên nhân vì sao lại tạm thời ngưng chiến, chuyện này vốn không nằm trong kế hoạch của Triệu Nhã Nhu, mà là hoàng đế muốn chuẩn bĩ kỹ hơn một chút, hắn cảm thấy chỉ cần sản xuất được vũ khí luyện kim, lập tức có thể đoạt được thiên hạ.
- Chuyện này không liên quan gì đến ta, các ngươi không đoạt được địa bàn, đó là việc chuyện của các ngươi! Bất quá ta khuyên các ngươi một câu: tốt nhất vẫn nên dừng tay, hòa đàm mới là kết quả tốt nhất.
Triệu Nhã Nhu nhàn nhạt nói, tựa hồ không hề quan tâm đến chuyện này, cho dù nó đã từng là tâm huyết của bản thân. Nếu Diệp Lãng trở về, ưu thế phe Tường Không sẽ không còn, mà bị nhiều người vây công như vậy, kết quả cuối cùng vẫn chỉ là dậm chân tại chỗ, thậm chí còn có khả năng sẽ bị các phương thế lực khác xâm phạm đến lãnh địa của mình.
- Hoà đàm? Ngươi đã từng ngồi trên ngai vị Hoàng đế, ngươi cảm thấy có khả năng này sao?
Hoàng đế Tường Không trực tiếp hỏi.
- Có khả năng! Chỉ cần ngươi hiểu được, nếu tiếp tục sẽ là kết quả gì?
Triệu Nhã Nhu nói:
- Nếu như là ta, đến bước đường này, ta sẽ buông tha!
- ...
Hoàng đế Tường Không trầm mặc.
- Ngươi vẫn không thể giúp chúng ta sao?
Một lúc sau, hoàng đế Tường Không mở miệng.
- Bây giờ ta là người của tỷ phu, hắn nói ta giúp ngươi, ta sẽ giúp ngươi!
Lúc này, Triệu Nhã Nhu ôm lấy cánh tay Diệp Lãng, bộ dáng vô cùng hạnh phúc, lập tức có vài người muốn xua đuổi nàng ly khai, để nàng cách xa Diệp Lãng ra. Mà lúc này, Diệp Lãng vẫn đang ngó chăm chăm Tiểu Nhị...
- Cái gì? Không giúp, chúng ta không giúp người xấu! Tiểu Nhị ngươi thật sự là may mắn, hiện tại ta có thể cải tiến ngươi, có lẽ ngươi có thể tự mình nói chuyện. Thế nào, rất vui vẻ phải không... Nếu vui vẻ thì gật gật đầu. Ừ, ta biết ngay ngươi sẽ gật đầu mà!
- Lăn! Rõ ràng nàng bị ngươi khống chế, ngươi bảo nàng gật đầu, nàng sẽ gật đầu!
Triệu Nhã Nhu tức giận mở miệng quát.
- Ngươi không hiểu rồi, thứ này chúng ta gọi là tâm linh tương thông!
Diệp Lãng nghiêm túc nói.
- Ta có thể hiểu không?
Hiên Viên Băng chợt mở miệng.
...
Diệp Lãng ngốc trệ thoáng phát, nói:
- Cái này, chúng ta về trước, nơi này không chút nào thú vị, Tiểu Linh có phải đang chờ trên bầu trời?