Luyện Kim Cuồng Triều

chương 784: bế quan (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nếu như điều này bị người bên ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ sợ tới ngây người, bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới nữ hoàng đã từng lãnh khốc dĩ nhiên có một mặt nghịch ngợm như vậy.

Đồng thời, trang phục của Triệu Nhã Nhu cũng sẽ khiến mọi người mở rộng tầm mắt, còn có một bàn thức ăn, chẳng lẽ là tiểu nữ hoàng này tự mình xuống bếp? Thức ăn này quá không thể tưởng tượng.

Mà đây không phải là do Triệu Nhã Nhu đột nhiên hứng thú làm ra, trong suốt ba năm vừa qua, Triệu Nhã Nhu và Diệp Lãng ở chung càng lúc càng hoa hợp, dù sao Triệu Nhã Nhu luôn rất tốt đối với Diệp Lãng, Diệp Lãng cũng không có khả năng tức giận gì gì đó đối với người tốt với chính mình.

Nói thực đi, tại rất lâu trước đây, Diệp Lãng đã quên đi những điểm xấu của Triệu Nhã Nhu, hắn chỉ cảm thấy Triệu Nhã Nhu hiện tại là một tiểu di tử không tồi, hiện tại nghĩ có nàng ở đây, cũng không phải là chuyện không tốt.

Triệu Nhã Nhu trong thời gian ba năm này, buông hết tư thái của một nữ hoàng, một mực học tập chiếu cố Diệp Lãng, tuy rằng ngay từ đầu đã loạn thành một đoàn, chọc ra không ít chê người, để Diệp Lãng méo miệng.

Chỉ là, chuyện này để lại cho hai người không ít hồi ức, có một loại ký ức ấm áp nhàn nhạt.

Mà tính cách của Triệu Nhã Nhu rất kiên trì, cho rằng sự tình chính mình có thể làm được, vậy thì tuyệt đối không buông tha, điểm này Diêp Lãng không hề có một chút hoài nghi, bởi vì Triệu Nhã Nhu không chỉ chứng minh qua một lần.

Cứ như vậy, Triệu Nhã nhu bắt đầu chậm rãi học tập, ăn, mặc, ở đi, nàng bắt đầu trở nên tinh thông mọi thứ, mà lúc này không thể không nói, Triệu Nhã Nhũ không chỉ có tính cách biến thái, đồng thời cũng có thiên phú biến thái, chuyện gì cũng không thể làm khó được nàng.

Chỉ cần tài nghệ nấu ăn mà xét, Triệu Nhã Nhu đi thỉnh giáo Diệp Lãng, nhìn tư liệu trong sách vở, hơn nữa chính mình mày mò, rất nhanh đã bắt tù binh được cái dạ dày của Diệp Lãng, để Diệp Lãng đánh giá nàng càng lúc càng cao.Lúc này, tựa hồ Triệu Nhã Nhu minh bạch một điểm, nữ nhân muốn bắt trái tim của nam nhân, kỳ thực cũng rất đơn giản, chỉ cần bắt tù binh dạ dày của hắn là được, chí ít Diệp Lãng là như vậy.

Chỉ cần có thể làm thức ăn ngon cho Diệp Lãng, hắn tựa hồ đối với ngươi càng ngày càng tốt, lúc này Triệu Nhã Nhu càng minh bạch một điểm, vì sao Diệp Lãng thích Chân Tiểu Yên như vậy.

Đây không phải là bởi vì Chân Tiểu Yên nhu thuận, đồng thời quan trọng nhất là bởi vì Chân Tiểu Yên biết nấu ăn.

Mà Triệu Nhã Nhu cũng từng hỏi qua Diệp Lãng, thức ăn chính mình nấu so với Chân Tiểu Yên như thế nào, đáp án thu được khiến nàng rất phiền muộn, cũng chưa từng thay đổi qua. Nguồn:

Câu trả lời của Diệp Lãng vĩnh viễn à, Phì Bà nấu ăn ngon nhất, chỉ là ngươi cũng rất không tồi!

Đây cũng là nguyên nhân thiên phú, Triệu Nhã Nhu nỗ lực cũng tốt, nhưng so với Chân Tiểu Yên, bởi vì Chân Tiểu Yên không chỉ có thiên phú, nàng cũng chưa từng thư giãn qua.

Nói cách khác, đồng thời lúc Triệu Nhã Nhu nỗ lực, Chân Tiểu Yên cũng rất nỗ lực, mà bởi vì thiên phú và khởi điểm của Chân Tiểu Yên hơn xa Triệu Nhã Nhu, vì vậy Triệu Nhã Nhu không có khả năng đuổi theo nàng.

Đương nhiên, điều này không gây trở ngại tới tài năng nấu ăn của Triệu Nhã Nhu đề cao, so với Diệp Lãng mà nói, chỉ cần không ngừng tự vượt qua chính mình, cuối cùng mới có thể vượt qua được người khác.

Đối với điểm này, Triệu Nhã Nhu cũng chỉ là phiền muộn, bởi vì nàng biết mỗi người đều có ưu điểm khác nhau, cho dù tài nghệ nấu ăn của chính mình kém hơn Chân Tiểu Yên, thế nhưng trên các phương diện khác, chính mình lại có ưu thế.

Mà hiện tại, ưu thế lớn nhất mà Triệu Nhã Nhu nghĩ chính là, chính mình và Diệp Lãng đơn độc ở chung, ai cũng kém hơn, điều này khiến nàng cảm thấy may mắn, mãi cho tớ cuối cùng, nàng nghĩ đây là quyết định đáng giá nhất cả đời nàng.

Tự nhiên, rất nhiều người đều muốn đổi lấy cơ hội này, chỉ là không có khả năng!

- Cười cái gì mà cười, thực sự không lớn không nhỏ! Ta vừa mới suy nghĩ tới vấn đề then chốt, đều bị ngươi làm đảo loạn, ta muốn tiếp tục ngẫm lại…

Diệp Lãng tức giận nói.

- Đừng nghĩ nữa, ăn cơm trước! Dù sao đi nữa ngươi cũng có thời gian, cơm nước xong, chúng ta đi ra vườn lấy rau, sắp hết thức ăn rồi.

Triệu Nhã Nhu kéo Diệp Lãng nói.

- Sắp hết rồi sao? Vậy được rồi.

Diệp Lãng nghe theo nàng nói, cũng bước theo nàng, tựa như lời nói của Triệu Nhã Nhu, thời gian còn nhiều, hiện tại mới chỉ trôi qua ba năm mà thôi, còn có bảy năm.

Mà nghiên cứu có thể chậm rãi làm, nhưng việc ăn này không thể chậm, Diệp Lãng và Triệu Nhã Nhu tự nhiên biết rõ điểm này!

Ở chỗ này, không thể sử dụng vật phẩm không gian, nói cách khác nếu muốn ăn cái gì đó, nhất định phải dự trữ, cần chính mình phải nghĩ biện pháp chuẩn bị.

Trước đó, trong thương khố có một ít thực vật tồn kho, khi đó hai người không chú ý tới điểm này, chỉ biết là ăn, dù sao hai người đều là loại người làm chủ chỉ há mồm đợi cơm mang tới, đối với những thứ này tự nhiên không quá lý giải.

Nhất là đầu bếp đối với Triệu Nhã Nhu, nàng càng thêm không hiểu, hơn nữa ngay từ đầu nàng đã thất bại rất nhiều, tồn kho tiêu hao không nhỏ.

Vì vậy, đến cuối cùng, bọn họ đã phát hiện ra vấn đề nghiêm trọng, đó chính là bọn họ không hề có tồn lương!

Khi đó, Diệp Lãng chỉ có thể tu luyện ích cốc thuật, để Triệu Nhã Nhu ăn số thức ăn còn lại, sau đó lập tức trồng rau, các loại rau có tốc độ lớn nhanh nhất, may mà hạt giống ở đây rất đầy đủ, qua một tuần, hai người có thể tạm thời duy trì, chờ đợi thứ khác thành thục.

Hai người Diệp Lãng không có khả năng chỉ ăn một loại thức ăn chín, những thực vật khác tự nhiên cùng cùng nhau thu thập, hai người đều phạm sai lầm trước, khẳng định sẽ không phạm sai lầm cùng loại.

Tại khi đó, Triệu Nhã Nhu đối với ích cốc thuật của Diệp Lãng rất có hứng thú, ngay từ đầu còn tưởng rằng Diệp Lãng lừa đối chính mình, muốn đưa ích cốc hoàn cho nàng ăn, điều này khiến nàng cảm động tới rối tinh rối mù.

Đương nhiên, cho dù là biết ích cốc thuật của Diệp Lãng có hiệu quả, nàng cũng vẫn cảm động như trước.

Truyện Chữ Hay