Luyện Kim Cuồng Triều

chương 44: đâu có quan hệ gì với ngươi đâu (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Cướp như thế nào ư?,còn phải nói! Tất nhiên hoành đao đoạt ái, đá ngươi ra khỏi cửa thôi." Diệp Lãng rất vô tình nói.

"......"

Toàn trường đều im lặng, rất nhiều người đều nghi ngờ Diệp Lãng có phải là cố ý quấy rối hay không, nếu không thì tại sao lại giật dây Chân Tiểu Yên, tại sao lại ủng hộ Chân Tiểu Yên.

Nhưng lấy sự hiểu biết của mọi người về Diệp Lãng, biết hắn là một người mà chuyện gì cũng không liên quan đến mình, nhưng mà ngẫu nhiên sẽ hăng hái làm bậy một chút, chẳng lẽ đây là tình huống ngẫu nhiên đó?

"Đừng nhìn ta như vậy, ta biết các ngươi muốn nói gì, mặc kệ các ngươi, đọc sách! Còn… mụ béo, ta coi trọng ngươi, ngươi phải tin tưởng chính mình!" Dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Diệp Lãng lại một lần nữa tiến vào trạng thái đọc sách, thông báo hắn muốn tạm thời mặc kệ đời...

Chân Tiểu Yên sau khi được ủng hộ đúng là rất dũng cảm, dũng cảm đến nỗi Sa Lan cũng sợ hãi, kéo Mạc Á công tử chạy khỏi hiện trường, mà Chân Tiểu Yên cũng chỉ lớn tiếng hô lên rằng mình sẽ thực hiện lời thề nhưng thực ra cũng không tiếp tục đuổi theo ra ngoài.

Nhưng người sau khi trải qua giai đoạn xúc động tình cảm mãnh liệt, khi tỉnh lại đều không có ý tưởng như vậy nữa. Mà một lúc sau, khi mà nhiệt huyết đã nguôi đi, sắc mặt Chân Tiểu Yên bắt đầu thay đổi, trở nên càng ngày càng xấu hổ và giận dữ.

"Diệp Lãng!!!" Chân Tiểu Yên dùng bàn tay thật lớn của mình vỗ lên bàn, làm Diệp Lãng đang đọc sách hoảng sợ.

"Làm sao vậy, ánh mắt của ngươi giống như muốn ăn thịt người ấy, ta gầy nhỏ thế này, không đủ cho ngươi ăn đâu, hay là ngươi tìm ai đó......" Diệp Lãng thấy Chân Tiểu Yên đang hai mắt bốc hỏa, lại nhìn hai bên hắn nói.

Nhưng mà, Chân Tiểu Yên dường như miễn dịch, hoàn toàn không chịu bỏ qua, nói thẳng: "Ngươi đừng nghĩ muốn lảng sang chuyện khác, tại sao ngươi muốn mê hoặc ta, để cho ta tạo ra việc xấu hổ như vậy."

"Việc kia, thực ra...... Ha ha, ta chỉ tùy tiện nói, không nghĩ là ngươi thật sự đi tới, thế này cũng không thể trách ta được, là dục vọng trong lòng ngươi quá mạnh mẻ." Diệp Lãng cầm sách ngăn cản Chân Tiểu Yên, sau đó cười nói.Đúng vậy, mọi chuyện bắt đầu cũng không phải là hắn cố ý thúc đấy, chỉ là tùy tiện nói giỡn mà thôi, hắn cũng không nghĩ rằng Chân Tiểu Yên sẽ có hành động như vậy nên hắn cũng giả bộ không liên quan đến mình.

Hắn cũng không phải là người chỉ có ảo tưởng mà không nhìn sự thật, tuy rằng hắn nói ngoài miệng rất hoành tráng, nhưng đó cũng chỉ là nói nói mà thôi, nói kiểu như vậy ai cũng nói được!

"Ngươi...... làm thế nào bây giờ, ta không còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa!!!" Chân Tiểu Yên xấu hổ và giận dữ nói.

"Nếu đã bắt đầu, vậy cũng chỉ có kiên trì đến cùng." Diệp Lãng thản nhiên nói, những lời này cũng không phải tùy tiện mà nói, hắn là cái loại người hoặc là không làm, nếu đã bắt đầu, vậy thì nhất định phải hoàn thành toàn bộ.

"Ta sợ......" Chân Tiểu Yên do dự nói.

"Sợ cái gì, ngươi hiện tại đã rất mất mặt, cũng không sợ bẽ mặt hơn chút nữa, dù sao thì nhiều hơn một chút hay ít hơn một chút cũng không khác nhau là mấy. Vả lại, da mặt của ngươi dày như vậy cũng không sợ một chút này a." Diệp Lãng rất không chịu trách nhiệm mà nói, nếu nói đến chuyện của người khác thì ai cũng cảm thấy rất nhẹ nhàng.

"Ta không sợ...... Phi phi, ngươi nói cái gì, ngươi muốn nói ta là vô liêm sỉ sao?" Chân Tiểu Yên ngay từ đầu còn phụ họa, rất nhanh liền kịp phản ứng.

"Là mặt dày, không phải vô sỉ, mặt thế này ngươi đừng nói là không dày."

"Chính là da mặt của ta, chứ không phải là chỉ cái da mặt kia!!"

"Chẳng phải đều là da mặt à!"

"......"

Chân Tiểu Yên im lặng, không muốn dây dưa với Diệp Lãng về vấn đề này nữa, dù sao chắc chắn không có kết quả rồi, nàng chỉ yếu ớt nói: "Ta sẽ kiên trì, nhưng mà ta nghĩ hắn là sẽ không tiếp nhận!"

"Ngươi quản hắn nhân hay không sao, là ngươi thích hắn, không cần hắn đồng ý!" Diệp Lãng rất không để ý nói.

"??" Những lời này của Diệp Lãng làm cho người ta rất là khó hiểu, cố gắng mà nghĩ trong lời này có ý tứ gì, cái gì gọi là thích hắn thì không cần sự đồng ý của hắn, nếu không đồng ý, thích thì có tác dụng gì?

"Ý của ngươi là...... cũng giống như ngươi lúc đầu với Lý Nguyệt?" Những lời này làm cho Chân Tiểu Yên nhớ tới một sự kiện, đó chính là chuyện lý thú giữa Diệp Lãng và cháu gái của Lý Đại nguyên soái.

"......" Diệp Lãng im lặng, bởi vì hắn biết sau đó tất cả mọi người sẽ cười, cười cái chuyện đã bị quên đi. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

"Ha ha, chúng ta đều quên chuyện này, đúng vậy, năm đó tiểu tử Diệp Lãng này rất ngưu, lúc theo đuổi Lý Nguyệt, không biết bị cự tuyệt bao nhiêu lần, cuối cùng Lý Nguyệt cũng phát điên nhưng mà vẫn không có biện pháp thoát khỏi hắn. Ta còn nhớ rõ hắn nói một câu nói: Ta thích ngươi là chuyện của ta, có quan hệ gì tới ngươi đâu!"

"Đúng vậy đúng vậy, những lời này rất có tính cách, liền làm cho Lý Nguyệt không còn cách nào khác, tùy ý để hắn quấn lấy!"

"......"

"Dựa vào, chuyện đã lâu như vậy mà các ngươi vẫn còn nhớ rõ như thế!" Diệp Lãng không khỏi buồn bực mắng.

Chuyện này phát sinh trước khi Diệp Lãng dung hợp, lúc đó hắn đột nhiên thích Lý Nguyệt, vẫn quấn lấy theo đuổi cho đến khi hắn dung hợp mới coi như kết thúc.

Nói đến nguyên nhân gây ra chuyện này cũng làm cho người ta không nói nên lời, lý do hắn bỗng nhiên thích Lý Nguyệt cũng không phải là tình yêu đến gì đó, kỳ thật cũng chả thích gì, chẳng qua là bởi vì hắn xem bói ở trên đường nghe được lời tiên đoán của một tinh thuật sư, nói trong tình huống nào thì hắn sẽ gặp được sinh mệnh nữ nhân của mình.

Rất không đúng lúc, tình huống này đụng phải Lý Nguyệt, vì thế hắn liền cho rằng Lý Nguyệt chính là sinh mệnh nữ nhân của hắn , liền "thích" chiếm hữu nàng, bắt đầu theo đuổi nàng.

Lúc ấy chuyện này cũng làm cho Diệp Lam Vũ và Thất công chúa cảm thấy kỳ quái, tại sao lại đến bất ngờ như vậy, mà sau khi các nàng tìm được đáp án liền trở nên vô lực, cực độ vô lực.

Nhưng các nàng cũng không đi ngăn cản, không phải các nàng không muốn, mà là không có cách nào ngăn cản, bất kể là Diệp Lãng trước đây, hay Diệp Lãng bây giờ, chỉ cần xác định chuyện gì, nếu như không phải bản thân hắn thay đổi chủ ý, cho dù chín con trâu cũng kéo không lại.

"Ta hiểu rồi! Ta sẽ giống như ngươi, cho dù bị cự tuyệt ta cũng không từ bỏ! !" Một lúc sau Chân Tiểu Yên rất kiên định nói.

"......, khụ khụ, tốt lắm, kiên trì chính là thắng lợi!" Diệp Lãng ra vẻ hơi xấu hổ mà nói, dù sao hắn không nghĩ rằng sẽ dẫn lửa lên người, nhưng mà hắn bây giờ cũng không biết, đây chỉ là bắt đầu mà thôi!

"Vậy ngươi nói xem, tiếp theo ta nên làm cái gì bây giờ?" Chân Tiểu Yên nhìn Diệp Lãng , hai mắt phát tia sáng chờ mong, là ánh sáng làm cho người ta hơi mê muội, nếu chỉ luận về ánh mắt mà nói, hai mắt của nàng nhất định được khen là mỹ lệ.

"Nên làm cái gì bây giờ? Ngươi muốn làm gì thì làm, sao mà ta biết được!" Diệp Lãng khoát tay, một kiểu thái độ không liên quan.

"Ngươi không giúp ta sao?" Chân Tiểu Yên nghi hoặc nói.

"Giúp ngươi cái gì, giúp ngươi đánh ngất xỉu tên Mạc Á kia, sau đó cho ngươi mạnh mẽ leo lên người hắn sao?" Diệp Lãng cầm quyển sách, rất bình thản nói.

"Đi, đừng nói giỡn, ta nói thật sự!" Chân Tiểu Yên đẩy Diệp Lãng một cái, lực đạo này suýt nữa thì làm cho Diệp Lãng ngã xuống đất.

Truyện Chữ Hay