Cao lão đại nhìn mảnh vỡ tung tóe khắp phòng, bàn tay vẫn còn run lên vì tức giận.
Chỉ cần muốn làm việc gì, Cao Ký Bình sẽ không từ thủ đoạn nào, quyết làm cho bằng được.
Vật gì có trong tay, thị nắm rất chắc vì không muốn nó mất đi, càng không muốn để người khác đoạt mất.
Nếu vật đó chưa mất hết giá trị Cao lão đại quyết không chịu buông tha nó.
Thị từng bỏ đi rất nhiều đồ vật đã mất giá trị, cũng phế bỏ nhiều người trở thành vô dụng với mình, trong lòng không một chút băn khoăn.
Thế nhưng bây giờ, Mạnh Tinh Hồn kẻ được thị cưu mang từ nhỏ cho đến lúc trưởng thành, chỉ vì một nữ nhân khác mà rời bỏ mình, việc đó thị chịu sao thấu?
Cơn giận như làm toàn thân Cao Ký Bình bốc lửa.
Thị cần trút giận.
Cho dù đã đập vỡ rất nhiều đồ vật, cũng chưa thể gọi là đã trút hết giận dữ.
Thị là nữ nhân, một nữ nhân mới ba mươi lăm tuổi, đương nhiên phải trút giận lên một nam nhân nào đó mới gọi là phát tiết.
Cao Ký Bình rất tự biết bản thân mình.
Dù đã ba mươi lăm tuổi, nhưng da dẻ thị vẫn còn trắng mịn, mắt chưa có nếp nhăn, bộ ngực vẫn săn chắc, đầy quyến rũ, đôi chân thon dài như hai quản bút.
Thị biết cơ thể mình vẫn còn hấp dẫn không ít nam nhân, thậm chí trong đó có nhiều thiếu niên còn măng tơ.
Đặc biệt trong hạng trung niên hán tử, hễ có dịp nhìn thấy hé lộ bộ phận hấp dẫn nào thì chẳng khác gì chó đói thấy miếng mồi ngon, có lúc nhỏ cả nước miếng.
Thân thể của nữ nhân cũng như miếng mồi câu, chỉ cho phép nam nhân nhìn thấy mà không được ăn.
Vì nam nhân là thứ cá rất kỳ quặc, nếu đớp được mồi là lập tức chuồn đi.
Nhiều năm trước thị đã hiểu quá rõ nam nhân. Vì thế từ rất lâu, thị đã lợi dụng thân thể mình để chinh phục nam nhân.
Có lần thị tắm dưới ánh trăng, cơ thể phô ra trần trụi, mặc dù biết có những ánh mắt đang nhìn trộm, đó là những đệ đệ của mình, không chỉ Mạnh Tinh Hồn.
Thị không ngăn cản chúng, cũng không che bớt mình đi, trái lại trước mắt chúng làm như không hay biết.
Đó là lần đầu tiên thị phát hiện ra mình thích được nam nhân nhìn trộm.
Đêm đó thị còn phát hiện ra điều khác.
Như vậy những hài tử mà mình cưu mang đã trưởng thành.
Từ lúc đó, dưới mắt chúng, thị không chỉ là mẫu thân, bằng hữu mà là một nữ nhân.
Chỉ cần khéo lợi dụng điều này thì vĩnh viễn chẳng bao giờ chúng phản bội mình.
Thị nếm mùi thất bại lần đầu tiên chính là khi thấy Mạnh Tinh Hồn tình tự với Tiểu Điệp gần ngôi lều.
Lúc đó thị phải cố lắm mới kiềm chế nổi để khỏi giết chết cả hai người, băm vằm ra nhiều mảnh.
Một nữ nhân khi bị nam nhân từ chối và cự tuyệt sẽ tức giận đến thế nào, chắc nam nhân chẳng bao giờ hiểu được.
Thị cố khống chế mình vì nghĩ rằng còn chưa hết cơ hội.
Không bao giờ thị lại nghĩ rằng Mạnh Tinh Hồn có thể bỏ mình.
Cao Ký Bình mở tung cửa sổ.
Gió ùa vào, mang theo hơi lạnh, nhưng tình dục chẳng khác gì ngọn lửa, gió không dập tắt được mà còn làm nó cháy bùng lên.
Hồi lâu, thị mới đi ra khỏi phòng.
Thị biết rõ cần tìm Diệp Tường ở đâu. Lúc này chỉ hắn mới giúp được.
Trong gian phòng trọ tồi tàn, Diệp Tường cầm bình rượu, nhưng hình như đã uống hết, ngồi tỳ tay lên bàn, mắt mở thao láo.
Cao lão đại không gõ cửa, bước vào phòng.
Diệp Tường quay lại, đôi mắt đỏ ngầu như bị hút vào bộ ngực hở hang của Cao lão đại, nuốt nước bọt ừng ực.
Một người trong cơn say rất ít kiềm chế được dục vọng của mình.
Cao Ký Bình cười ngọt ngào:
- Ta chợt thấy cô đơn. Ngươi cũng thế?
Diệp Tường không đáp, đứng phắt lên bổ tới.
Cao lão đại không chống cự.
Chính Diệp Tường ngồi lên trước tiên. Hắn đã tỉnh hẳn, bắt đầu nghĩ lại tất cả mọi việc diễn ra một cách mạch lạc.
- Đại thư muốn gì ở tôi?
Cao lão đại vừa cài cúc áo, vừa cười đáp:
- Đương nhiên có việc cần.
Một nỗi khinh bỉ và chán chường chợt trào lên, Diệp Tường chua chát khóc:
- Xưa nay tôi vẫn đối với đại thư tôn trọng và cảm kích. Nhưng có một ngày, tôi chợt phát hiện ra đại thư không những chỉ là loại chó cái mà còn xem tất cả chúng tôi như loại chó cái. Đại thư nuôi chúng tôi chỉ vì cần chúng tôi đi cắn người. Nhất định lần này cũng thế!
Cao lão đại hằn học nhìn hắn, đột nhiên mỉm cười nói:
- Dù có nói gì đi nữa thì ta biết rõ rằng ngươi vẫn thường nghĩ đến ta.
Diệp Tường bĩu môi:
- Đại thư nhầm rồi! Từ lâu tôi không còn nghĩ đến đại thư nữa, ngay cả vừa rồi, tôi cũng chỉ nghĩ đến người khác.
Cao lão đại đỏ bừng mặt, nhưng vẫn cố nén giận hỏi:
- Ngươi nghĩ đến ai vậy?
- Đương nhiên là một nữ nhân.
- Nhưng rốt cuộc cô ta là ai?
Diệp Tường cười nhạt đáp:
- Cô ấy cao quý hơn ngươi, đẹp hơn và tốt hơn rất nhiều!
Cao lão đại biến sắc.
Diệp Tường tàn nhẫn nói tiếp:
- Tôi biết đại thư lúc này muốn giết cô ấy. Chỉ tiếc rằng chẳng bao giờ biết được cô ấy là ai.
Cao lão đại chợt cười to nói:
- Ngươi cho rằng ta không biết?
Diệp Tường nhíu mày:
- Đương nhiên!
Cao lão đại “hừ” một tiếng:
- Từ bao giờ ngươi đánh giá ta thấp như thế? Nhất cử nhất động của ngươi không qua được mắt ta đâu.
Không chờ Diệp Tường kịp phản ứng, thị lại tiếp:
- Ngươi có biết Tôn Ngọc Bá còn một nhi nữ không?
Diệp Tường biến ngay sắc mặt, nhưng cố trấn tĩnh hỏi:
- Tôn Như Liễu chứ gì? Nếu vậy đại thư đã lầm...
Cao Ký Bình ngắt lời:
- Ngươi đừng giả vờ nữa. Ai cũng biết Như Liễu không phải con đẻ Tôn Ngọc Bá, chỉ cưu mang nhi nữ của một bằng hữu đã chết vì mình, tuy cũng rất yêu thương và chiều chuộng. Cho dù ngươi có hỏi Tôn Ngọc Bá, lão cũng không thừa nhận có một nhi nữ. Bởi vì nữ nhi đó làm lão ta mất mặt, chưa kịp lấy chồng đã bị người ta tặng cho một bào thai...
Những thớ thịt trên mặt Diệp Tường giật giật, chứng tỏ hắn đang rất kích động.
Cao lão đại tiếp:
- Đáng tiếc rằng sau khi bụng cô ta phình lên, người ta vẫn không sao biết rằng tác giả của nó là ai, ngay cả Tôn Ngọc Bá cũng không biết!
Diệp Tường như mường tượng thấy thiếu nữ trong bộ y phục màu hồng hết sức xinh đẹp nhưng vẻ mặt tuyệt vọng đứng trong ánh tà dương bên bờ cao của con sông dốc đứng, trong tay mân mê một con bướm.
Đó là nữ thần của hắn, là người trong mộng của hắn, mặc dù hắn chưa từng tiếp chuyện, cũng chưa hề biết tên cô ta là gì.
Chỉ là người trong mộng, người được tôn thờ, nhưng vì thế, hắn cũng sẵn sàng phản kháng những ai dám phạm đến cô ta.
Giọng nói của Cao lão đại đều vang vào tai hắn:
- Tại sao ngươi không có phản ứng gì cả? Hiển nhiên ngươi biết ta đang nói về ai...
Diệp Tường bật ra:
- Về ai?
- Tôn Tiểu Điệp!
Diệp Tường chợt đứng phắt lên, mắt vằn tia máu, rít qua kẽ răng:
- Ngươi nói bậy, cô ta tuyệt không phải là hạng nữ nhân đó.
Cao lão đại cười nhạt:
- Ngươi có biết rõ cô ta không đã chứ?
Diệp Tường cứng lưỡi.
Quả thật hắn không biết gì về nàng, ngoài cái tên Tiểu Điệp mà có lần nàng đã tự gọi ra.
Cái tên đó in sâu vào tâm trí hắn cùng nét mặt kiều diễm như thiên tiên và dáng trinh bạch, thẫn thờ cầm trong tay con bướm, mắt buồn bã nhìn xuống dòng nước sâu thẳm.
Đó là điều bí mật lớn nhất trong lòng Diệp Tường, và hắn sẽ cất điều bí mật đó trong lòng cho đến chết.
Nhưng Diệp Tường đã có lần nghe Hàn Đường kể về điều này, chỉ không nói tên cô ta.
Chính Hàn Đường được Lão Bá cử đưa nhi nữ của mình đi và tìm cách tra hỏi người để lại cái thai trong bụng nhưng vô ích.
Cao lão đại cười nói tiếp:
- Tôn Ngọc Bá vốn giáo huấn nữ nhi mình rất nghiêm khắc, tuyệt đối không để nam nhân nào tiếp cận. Chỉ cần có người nào tơ tưởng đến thì sẽ biến mất khỏi mặt đất ngay. Nhưng khi phát hiện được cô ta mang thai thì hối hận cũng không kịp nữa. Vì để giữ thể diện, lão liền tống khứ cô ta đi. Hơn nữa còn tuyên bố rằng vĩnh viễn không bao giờ mình nhận cô ta là con nữa.
Diệp Tường bỗng run giọng:
- Ta không tin... bất cứ lời nào của ngươi!
Cao lão đại cười nói:
- Ngươi phải tin! Vì có lần ta thấy ngươi thẫn thờ nhìn Tôn Tiểu Điệp tuyệt vọng đứng bên bờ sông, tay cầm con bướm. Điều này thì ngươi có thể không tin, ngay chính ta cũng không tin là một nữ nhân phóng đãng như thế cũng có người si mê...
Thị nháy mắt, tiếp ngay:
- Ngươi có biết người yêu nữ nhân đó là ai không?
Diệp Tường nghiến chặt răng không đáp.
Cao lão đại nói tiếp:
- Đương nhiên ngươi không thể đoán ra. Kẻ đem lòng si mê nữ nhân phóng đãng đó chính là Mạnh Tinh Hồn.
Diệp Tường bỗng thấy toàn thân lạnh toát.
Giọng Cao lão đại vẫn tiếp tục vang lên:
- Điều quái dị là hình như nữ nhân đó cũng yêu hắn. Hơn nữa cả hai đã ước định cùng nhau trốn khỏi đây tới nơi thật xa chung sống.
Diệp Tường không nén nổi gào lên:
- Ta không tin! Dù việc đó có thực đi nữa, ngươi cũng không thể biết được!
Cao lão đại cười nhạt, phản vấn:
- Vì sao ta không biết được chứ?
- Nếu ngươi biết thì sao còn bảo Mạnh Tinh Hồn đi giết Tôn Ngọc Bá?
Cao lão đại sầm mặt đáp:
- Đó là nhiệm vụ của hắn. Hắn không thể thoái thác. Hơn nữa Mạnh Tinh Hồn còn chưa biết Tiểu Điệp là nhi nữ của Tôn Ngọc Bá.
Trên môi thị chợt hiện lên nụ cười độc địa:
- Khi xong việc, nếu Mạnh Tinh Hồn biết sự thật này, nhất định tình hình sẽ hết sức thú vị.
Trong phòng lặng đi một lúc.
Cuối cùng Diệp Tường nói:
- Ngươi tự cho rằng mình rất hiểu nam nhân, tiếp xúc với họ nhiều, thế mà không hiểu gì về nam nhân cả.
Cao lão đại nhíu mày:
- Ta không hiểu ư?
Diệp Tường gật đầu:
- Đúng thế, ngươi không hiểu rằng cũng như nữ nhân, nam nhân cũng ghen tuông không kém, có khi còn hơn cả nữ nhân nữa.
Cao lão đại nhìn Diệp Tường, trong mắt lấp lánh nụ cười.
Cái đó thì thị quá hiểu.
Điều tàn khốc nhất xuất phát ở nam nhân thường do lòng ghen tuông mà ra. Lúc đó họ mất hẳn lý trí, không hiểu mình đang làm gì, như đã thành thú dữ.
Chính vì mục đích đó mà thị tới đây.
Nhưng thị cố làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Lần thấy ngươi ở bờ sông đã hoài nghi rằng ngươi có cảm tình với nữ nhân phóng đãng đó, không ngờ ngươi yêu thật?
Diệp Tường không đáp.
Cao lão đại nói tiếp:
- Nếu vậy, sau khi Tôn Ngọc Bá chết đi, nữ nhân đó sớm muộn gì cũng biết ai giết phụ thân mình. Lúc đó ngươi có thể nắm lấy cơ hội.
Diệp Tường nhắm mắt lại hỏi:
- Bây giờ ta chỉ nghĩ đến một việc...
- Việc gì?
- Ta lo rằng Mạnh Tinh Hồn không thể giết nổi Tôn Ngọc Bá.
Giọng Cao lão đại trở nên bí ẩn:
- Ngươi không cần phải lo nghĩ đến việc này. Hiện tại Mạnh Tinh Hồn đang có cơ hội, cơ hội rất tốt!
Diệp Tường hỏi ngay:
- Cơ hội nào vậy?
- Ngươi có biết ai đã thuê ta giết Tôn Ngọc Bá không?
Diệp Tường lắc đầu.
Cao lão đại cười nói:
- Đương nhiên ngươi không thể đoán ra. Chẳng những ngươi mà bất kỳ ai đều không ngờ tới.
Diệp Tường thử thăm dò:
- Tôn Ngọc Bá vốn có nhiều cừu nhân.
- Nhưng người thuê ta giết hắn không phải là cừu nhân mà chính là bằng hữu của hắn.
Diệp Tường nhướng mi không nói gì.
Cao lão đại tiếp:
- Ngươi nên nhớ rằng cừu nhân chưa phải đáng sợ. Đáng sợ nhất là bằng hữu của mình.
Diệp Tường trầm mặc nói:
- Tôi không có bằng hữu.
- Chẳng lẽ Mạnh Tinh Hồn không phải là bằng hữu của ngươi đó sao? Người ta thường nói rằng người thông minh thà tin vào kẻ thù của mình còn hơn tin vào bằng hữu. Xưa nay chuyện bằng hữu phản nhau là sự thường. Và hậu quả rất thảm khốc, chỉ vì người ta thường đề phòng địch nhân chứ ít khi đề phòng chính bằng hữu của mình.
Diệp Tường không tỏ thái độ gì, chỉ nghĩ thầm:
- Con người tàn bạo này có thể coi là người thông minh. Nhưng nói rằng bằng hữu mới thật đáng sợ là không đúng. Nếu vậy trong trường hợp hiểm nghèo lấy ai mà giúp đỡ mình? Cái chính là phải phân định rõ ràng ai mới là bằng hữu chân chính, còn ai là kẻ thù nguy hiểm đội lốt bằng hữu.
Mạnh Tinh Hồn đọc thuộc lòng tất cả những gì được ghi chép lại trong hai cuốn vở mà Cao lão đại vừa trao cho, nhắm lại một lần để tin chắc rằng trong bất cứ trường hợp nào cũng không thể quên được mới đem đốt đi, lại lấy tro vừa cháy đem chôn xuống đất xóa sạch dấu vết.
Xưa nay y hành động không để xảy ra một sơ xuất nào, vì chỉ cần một sai lầm nhỏ cũng có thể phải trả giá bằng cả sinh mạng của chính mình.
Bây giờ Mạnh Tinh Hồn chuẩn bị bắt tay vào hành động.
Chỉ trừ lần đầu còn hồi hộp, từ lần thứ hai trở đi, trước khi hành động, Mạnh Tinh Hồn đều hết sức bình tĩnh, sắc thái chẳng khác gì bình thường.
Thế nhưng lần này trước lúc hành động, trong lòng y lại có phần lo lắng.
Có lẽ phần nào vì lần này mục đích sát nhân không hoàn toàn giống như những lần trước.
Ngoài nhiệm vụ và việc báo đáp ân tình của Cao lão đại ra. Lần này còn có thêm một chút động cơ cá nhân, vì bản thân mình và mẫu tử Tiểu Điệp, nói thẳng ra là sau khi giết người, y sẽ có một món tiền thưởng để cải thiện cuộc sống khó khăn trước mắt của ba người.
Nghĩ tới đó, Mạnh Tinh Hồn có phần cảm thấy mình ti tiện.
Lần đầu tiên trong sự nghiệp sát nhân, Mạnh Tinh Hồn trở nên băn khoăn:
- Tôn Ngọc Bá có đáng giết không? Nếu vì chính nghĩa mà giết là một chuyện, nhưng chỉ vì phục tùng mà giết ông ta thì lại là chuyện khác.
Trong lòng Mạnh Tinh Hồn đầy mâu thuẫn, có cả nỗi khổ tâm.
Nhiều lúc y không muốn nghĩ ngợi gì thêm nữa, nhưng ý tưởng vẫn không rời khỏi đầu.
Người ta có thể trốn tránh bất cứ chuyện gì nhưng không sao gạt bỏ được ý nghĩ, cũng như có thể chạy trốn khỏi người khác nhưng không thể chạy trốn được bản thân.
Khi đầu óc căng thẳng, người ta có thể gạt bỏ hết ý nghĩ để đầu óc tỉnh táo một chút, nhưng không lâu sau những ý nghĩ đó sẽ trở lại ngay.
Bởi vì vấn đề mà người ta trốn tránh lại cần phải giải quyết.
Chỉ có một cách để thoát khỏi ý nghĩ, đó là tìm đến cái chết.
Nhưng lúc này Mạnh Tinh Hồn không thể.
Y đứng lên, buông tiếng thở dài.
Trăng sáng, sao thưa.
Mạnh Tinh Hồn đi dưới ánh trăng vằng vặc đó hướng tới hoa viên của Lão Bá.
Tuy bây giờ đã hơi muộn, nhưng y quyết định rằng mình sẽ không đợi thêm nữa.
Dưới ánh trăng, khu vườn của Lão Bá trông càng mỹ lệ, chẳng khác gì Bồng Lai Tiên Cảnh.
Khắp vườn yên ắng tĩnh mịch, không một bóng người, không một âm thanh. Chỉ có hương hoa thơm ngát khiến người ta ngây ngất.
Mạnh Tinh Hồn thận trọng thâm nhập vào Cúc Hoa viên tĩnh lặng như không có sự cảnh giới này.
Đột nhiên vang lên một tiếng chuông, lập tức một loạt tên bắn ra.
Mạnh Tinh Hồn nhảy vút lên, đáp xuống giữa Cúc Hoa viên đang nở rộ, xem ra nơi đây có vẻ an toàn hơn.
Nhưng lập tức có ánh đao loang loáng.
Mạnh Tinh Hồn trông thấy bốn thanh đao, một thanh chém vào chân, một thanh chém ngang đầu, một thanh nữa từ trên cao bổ xuống đầu, thanh còn lại chưa nhằm vào mục tiêu nào, chừng chờ đối phương sơ hở.
Mạnh Tinh Hồn vẫn chưa kịp đáp chân xuống đất, xem ra khó lòng tránh được sự tấn công nguy hiểm này.
Dù có tránh được một mũi đao cũng còn tới ba thanh đao khác sẵn sàng uy hiếp tính mạng.
Võ công của Mạnh Tinh Hồn chỉ một phần tiếp thu từ sư phụ, còn phần lớn học được từ kẻ thù, và bằng kinh nghiệm sinh tử của bản thân.
Y hơi cong người rồi lại vung chân đá vào thanh đao đang nhắm vào chân mình làm nó văng đi, tiếp đó toàn thân chùng xuống, tránh được thanh đao bổ xuống đầu.
Đồng thời Mạnh Tinh Hồn núp mình sang trái gần như sát tới luống hoa.
Tự nhiên thanh đao chém vào sườn phải cũng không trúng đích.
Còn thanh đao thứ tư vẫn chưa xuất thủ thì Mạnh Tinh Hồn đã đáp xuống đất. Y lập tức nhún mình tiếp tục lao vút lên, thừa cơ tung một cước đá bay ngọn đao của người thứ tư đang vừa xuất thủ, làm nó văng mạnh đi.
Mạnh Tinh Hồn chừng như đã tính toán hết sức chuẩn xác, vươn mình hướng tới phía thanh đao đưa tay chộp lấy.
Hành động của y xem ra hoàn toàn không theo một chiêu thức nào, sử dụng từng động tác một cách hết sức tự nhiên, dường như trước hành động như vậy thì cần phải đối phó đúng như vậy, chỉ sai lệch một chút là bị thương ngay.
Quả là động tác của y hết sức tự nhiên, không chút gượng ép.
Phản ứng đó không phải là kết quả của sự tập luyện, cho dù có tập luyện công phu đến mấy cũng vậy, mà nhờ vào kinh nghiệm, sự ứng biến thần tốc và chuẩn xác đến mức thành bản năng, cùng với sự phối hợp nhịp nhàng của từng động tác.
Lúc này trong tay của Mạnh Tinh Hồn đã có một thanh đao làm binh khí.
Nhưng nhìn lại, trong hoa viên xuất hiện nhiều đao hơn.
Thân ảnh Mạnh Tinh Hồn còn chưa đáp xuống thì đao quang lại chém tới.
Đột nhiên có người quát to:
- Dừng tay!
Thanh âm đó xem ra còn hữu hiệu hơn cả mệnh lệnh của quỷ thần, bởi vì những ngọn đao vừa được phóng ra liền lập tức bị thu về và mất hút.
Cúc Hoa viên lập tức khôi phục lại cảnh tĩnh mịch cố hữu của nó, giống như đây là nơi không người, không có thanh âm, cũng không có sự phòng bị.
Chỉ có mùi hương làm say đắm lòng người.
Nhưng Mạnh Tinh Hồn lại biết rằng Lão Bá đã tới.
Quả nhiên vừa quay người lại, y đã trông thấy Lão Bá.
Bất cứ ở đâu, chỉ nhìn thoáng qua ai cũng có thể nhận ngay ra Lão Bá, cho dù ở giữa đám đông cũng thế.
Ông vận một bộ y phục màu xám, tay chắp sau lưng dáng vẻ rất an nhàn, chỉ có đôi mắt ánh lên như hai vì sao.
Lão Bá đưa mắt quan sát Mạnh Tinh Hồn một lúc từ trên xuống dưới rồi cười nói:
- Vị bằng hữu này thân thủ tuyệt thiệt!
Mạnh Tinh Hồn cười nhạt đáp:
- Thân thủ đó của tôi vốn định trao hết cho ông, nhưng bây giờ...
Rồi chợt dừng giữa câu.
Lão Bá hỏi:
- Bây giờ thì sao?
- Bây giờ tôi mới biết rằng Lão Bá dùng phương pháp thế nào đối phó với bằng hữu... việc đó làm tôi thất vọng!
Nói xong quay người định bỏ đi.
Lão Bá miệng vẫn cười, nhưng giọng nói có phần lạnh hơn trước:
- Hình như ngươi cho rằng hoa viên này của ta là nơi ai muốn đến thì đến, muốn đi thì đi...
Mạnh Tinh Hồn quay phắt lại, hỏi bằng giọng gay gắt:
- Tôi trộm cắp gì của ông hay sao?
Lão Bá trả lời:
- Không.
Mạnh Tinh Hồn lại hỏi:
- Hay tôi giết thủ hạ của ông?
- Cũng không phải!
- Vậy thì sao tôi không thể đi được?
Lão Bá trầm tĩnh đáp:
- Vì ta còn chưa biết ngươi tới đây với mục đích gì.
- Tôi vừa nói rồi.
Lão Bá cười nói:
- Nếu ngươi tới đây nhằm mục đích kết giao bằng hữu với ta thì xem thời gian không phù hợp lắm. Tới vào lúc nửa đêm thông thường nếu không phải là quân cường đạo thì cũng là hạng cắp gà trộm chó, hoàn toàn không phải là bằng hữu.
Mạnh Tinh Hồn cười nhạt nói:
- Nếu tôi tới đây để kết giao bằng hữu thì không cần chọn thời gian. Giả sử tôi tới nhằm mục đích giết ông cũng không quản vào thời gian nào.
Lão Bá nhíu mày hỏi:
- Vì sao vậy?
- Vì thời gian nào cũng như nhau cả. Chỉ có kẻ ngốc mới cho rằng vào nửa đêm nơi đây thiếu sự phòng bị để có thể ảo tưởng dễ dàng giết ông hơn.
Lão Bá cười quay lại hỏi:
- Người này trông có giống kẻ ngốc không?
Câu hỏi đó nhằm vào hai người đứng sau mình: Lục Hương Xuyên và Lục Mãn Thiên.
Lục Hương Xuyên đáp:
- Không giống!
Mạnh Tinh Hồn cười nhạt nói:
- Ta đúng là thằng ngốc mới cho rằng Lão Bá chỉ có ban ngày mới kết giao bằng hữu.
Lão Bá chợt “hừ” một tiếng:
- Nhưng ban ngày ngươi đã từng tới đây, tại sao lúc đó không chịu kết giao bằng hữu với ta?
Mạnh Tinh Hồn chợt thấy tâm thần chấn động, không ngờ lần trước trong buổi chúc thọ, giữa đám khách nhân đông đúc như thế mà Lão Bá vẫn nhớ được một khách nhân bình thường chẳng có gì đặc biệt.
Thêm nữa, giả như với người khác, chỉ với tình hình nghiêm trọng là sự xuất hiện của Hoàng Sơn Tam Hữu làm náo loạn Cúc Hoa viên, thậm chí giết cả Lão Bá, chắc rằng không ai còn lòng dạ nào nhớ đến khách khứa, đừng nói gì đến một thiếu niên có cái tên bình dị là “Trần Chí Dân” mà lâu nay chưa từng ai biết tiếng.
Tuy trong lòng kinh hãi nhưng vẻ mặt Mạnh Tinh Hồn vẫn không hề đổi sắc.
Y hết sức trấn tĩnh, thản nhiên nói:
- Hôm đó tôi đến đây chỉ với mục đích muốn kết giao bằng hữu.
Lão Bá cười hỏi:
- Vậy thì sao ngươi không bày tỏ ý định của mình?
Mạnh Tinh Hồn đáp:
- Ông cũng biết tình hình hôm đó thế nào, không thích hợp cho một cuộc giao kết.
Lão Bá hỏi:
- Thế còn sau đó?
Mạnh Tinh Hồn trả lời ngay:
- Sau đó thì khắp võ lâm đều biết về cuộc chiến giữa ông và Vạn Bằng Vương...
Lão Bá chợt ngắt lời:
- Ta hiểu rồi. Trong thời gian đó ngươi cần phải xác định lại cần phải kết giao bằng hữu với ai: ta hay Vạn Bằng Vương, đúng chứ?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu khẽ đáp:
- Quả thật tôi đã từng nghĩ thế!
- Còn bây giờ?
- Nói đúng ra tôi còn chưa có cơ hội gặp được Vạn Bằng Vương để xác định đó là người như thế nào.
Lão Bá hỏi:
- Tại sao ngươi không chờ thêm một thời gian nữa để xác định cho rõ?
Mạnh Tinh Hồn cười đáp:
- Ông cũng biết trước tiên tôi đến đây, không phải vì ông có thế lực lớn hơn Vạn Bằng Vương. Cái chính là những gì mà tôi nghe về Lão Bá đã làm tôi nảy sinh ý định từ trước...
Lão Bá chợt cười to một tràng, quay lại hỏi:
- Thế nào? Các vị có nhận xét gì về con người này?
Lục Hương Xuyên nhanh miệng trả lời trước:
- Ít ra người này rất thẳng thắn.
Lão Bá lại hỏi:
- Ta cho rằng ngươi vẫn còn nhớ được tên hắn viết trong thiếp chúc mừng?
Lục Hương Xuyên đáp:
- Lẽ ra cần phải nhớ, nhưng bỗng nhiên mới rồi đã quên mất.
Lão Bá nhíu mày hỏi:
- Vì sao bỗng nhiên quên đi như thế được?
Lục Hương Xuyên đáp:
- Ngay lúc đó hắn đã không muốn kết giao bằng hữu, vì thế đương nhiên hắn đã không viết danh tánh thực của mình. Nếu vậy thì nhớ làm gì vô ích?
Lão Bá tán thành ngay:
- Có lý! Nghĩa là ngươi không tin hắn?
Lục Hương Xuyên trả lời:
- Theo thuộc hạ, những gì hắn nói không được dễ nghe cho lắm. Nhưng thông thường nói khó nghe mang nhiều sự thật hơn. Chỉ trừ kẻ ngốc, bất cứ ai nói dối đều dễ lọt tai hơn.
- Vậy cho rằng hắn có phải là người ngu ngốc không?
Lục Hương Xuyên lắc đầu:
- Tuyệt đối không!
Mạnh Tinh Hồn chợt nói với Lục Hương Xuyên:
- Ta muốn kết giao bằng hữu với ngươi, lúc nào cũng được.
Lão Bá cười to:
- Đúng là ngươi không phải một tên ngu ngốc. Vừa rồi ngươi đã chọn được một vị bằng hữu tốt.
Ông vỗ nhẹ vào vai Lục Hương Xuyên, nói thêm:
- Đưa hắn về đi. Ta muốn ngươi tiếp hắn cho chu đáo.
Từ đầu Lục Mãn Thiên không rời mắt khỏi Mạnh Tinh Hồn, bấy giờ mới lên tiếng:
- Đại ca hãy khoan! Chúng ta chưa hỏi tên người này...
Lão Bá cười đáp:
- Tên người ta có khả năng chỉ là tên giả, nhưng bằng hữu mới là thật. Khi ta biết người ta đáng là bằng hữu thì cần gì phải hỏi họ tên nữa?
Mạnh Tinh Hồn nhìn Lão Bá, chợt thấy rằng người này quả thật đáng kết giao bằng hữu.
Cho dù ông ta có dùng thủ đoạn thế nào nhưng vẫn thành tâm thành ý rất đáng cảm động và có thể tin cậy được.
Đứng trước những người như thế, ít kẻ dám buông lời dối trá.
Nhưng Mạnh Tinh Hồn lại dám. Y tự xưng mình bằng cái tên giả Tần Trung Đình.
Lục Mãn Thiên chợt chen lời hỏi:
- Tần Trung Đình ư? Ở vùng nào vậy?
Mạnh Tinh Hồn đáp gọn:
- Ở Lỗ Đông.
Lục Mãn Thiên đập tay vào trán như cố nhớ ra điều gì rồi lại hỏi:
- Ngươi có quan hệ thế nào với Tần Hộ Hoa?
Mạnh Tinh Hồn vẫn trả lời như trước:
- Cháu họ.
Lục Mãn Thiên tiếp tục truy vấn:
- Gần đây ngươi có gặp Tần Hộ Hoa không?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu:
- Có.
- Bây giờ bệnh khó thở của ông ta có đỡ hơn không?
Mạnh Tinh Hồn lắc đầu:
- Ông ấy chưa bao giờ mắc bệnh khó thở.
Lục Mãn Thiên gật đầu tỏ ý hài lòng.
Mạnh Tinh Hồn tưởng chừng không nén được muốn phì cười vì sự ngu ngốc của Lục Mãn Thiên.
Bất cứ ai đều có thể khẳng định rằng Tần Hộ Hoa không bao giờ mắc chứng bệnh khó thở.
Việc điều tra hoàn toàn vô ích, vì bất cứ một nội gia cao thủ nào đều không bao giờ mắc chứng bệnh đó.
Dùng kiến thức nông cạn của mình để thử người khác, chẳng những ngu ngốc mà còn đáng cười nữa.
Mạnh Tinh Hồn đã định cười thì nghe âm thanh của chiếc đòn thép trong tay Lục Mãn Thiên.
Không ai dám cười trong trường hợp như thế.
Đột nhiên Mạnh Tinh Hồn nhớ lại lần trước y đã từng gặp nhân vật này ở Khoái Hoạt Lâm.
Phải! Chính nhân vật này đường bệ tuổi chừng ngũ tuần nhưng còn rất vạm vỡ trạng kiện này khi đi qua chiếc cầu nhỏ cùng một phụ nữ còn ít tuổi hơn nhi nữ của lão cũng vung trong tay chiếc thiết đảm này phát ra âm thanh như thế.
Nhiều nhân vật danh tiếng phải đứng nép sang bên kính cẩn nhường đường.
Bây giờ thì Mạnh Tinh Hồn chợt hiểu ra tất cả!
Nguyên là người thuê giết Tôn Ngọc Bá chính là nhân vật này!
Mạnh Tinh Hồn đã phán đoán rất chính xác, ngày hôm đó Lục Mãn Thiên đến Khoái Hoạt Lâm với mục đích thuê giết Lão Bá.
Không phải từ miệng Cao lão đại mà Mạnh Tinh Hồn biết điều này do một nữ thanh lâu tình cờ nói ra, chính là thiếu nữ đi cùng Lục Mãn Thiên.
Lúc đó Mạnh Tinh Hồn không để ý lắm. Nhưng bây giờ y hết sức lưu tâm.
Việc đó giải thích vì sao Lục Mãn Thiên chất vấn mình một câu nghờ nghệch như thế về bệnh tình của Tần Hộ Hoa.
Mạnh Tinh Hồn băn khoăn tự hỏi:
- Có phải hắn tạo thuận lợi cho mình?
Rồi tự trả lời:
- Đương nhiên là thế bởi vì một người như Lục Mãn Thiên, để thuê giết Lão Bá nhất định phải hiểu rõ người mà mình phó thác là hạng người nào. Như vậy hắn phải biết rõ mình và trong cuộc thương lượng với Cao lão đại, nhất định hắn đã chỉ đích danh mình.
Mạnh Tinh Hồn tự biết giá trị của mình. Lúc đó, ngoài Diệp Tường ra chỉ có y mới đảm đương nổi nhiệm vụ đó.
Giá như trước đó một vài năm, chính y cũng không được Cao lão đại tín nhiệm giao cho giết một nhân vật danh tiếng vào bậc nhất võ lâm là Lão Bá.
Bởi thế, lúc này Mạnh Tinh Hồn hoàn toàn không cho rằng con người này đáng cười, trái lại còn đáng sợ.
Một khi bằng hữu cầm đao trong tay định giết mình thì đáng sợ hơn địch nhân rất nhiều.
Bởi thế dù người ta có cảnh giác thận trọng bao nhiêu thì khi đứng trước bằng hữu, đôi lúc quên mất cảnh giác.
Theo lệnh của Lão Bá, Lục Hương Xuyên dẫn khách nhân về căn nhà của mình mà hơn tháng nay đã trở nên hiu quạnh.
Tuy vậy các đồ vật trong nhà được sắp xếp rất cẩn thận, ngăn nắp và được quét dọn sạch sẽ.
Không ai ngờ rằng căn phòng này từ lâu đã không có nữ chủ nhân.
Ngọn đèn đặt trên bàn sáng trưng, tuy vậy vừa bước vào nhà đã thấy lạnh lùng, tưởng chừng ở đây là gian nhà hoang vắng.
Mọi căn nhà không có nữ chủ nhân thường như vậy: lạnh lùng, hịu quạnh như căn nhà hoang.
Lục Hương Xuyên đẩy cánh cửa nhỏ dẫn vào chiếc buồng nhỏ bên phải ngôi nhà nói:
- Tối nay bằng hữu sẽ nghỉ tại đây. Giường nệm vừa được thay bằng đồ mới. Nhưng trước hết chúng ta cần đến phòng ăn.
Mạnh Tinh Hồn chỉ biết cảm tạ.
Xem xét phòng ngủ xong, Lục Hương Xuyên cười hỏi:
- Chắc bây giờ bằng hữu rất đói!
Mạnh Tinh Hồn thú nhận:
- Quả tình tôi đã đói ngấu và mệt nữa. Nhưng có thể ngủ được ngay mà không cần ăn.
Lục Hương Xuyên phản đối:
- Dù sao thì ăn chút gì trước khi ngủ vẫn hơn.
Rồi không chờ phản ứng của khách, nói thêm:
- Bằng hữu hãy theo ta!
Không phải là lời mời mà giống như mệnh lệnh.
Tuy vậy Mạnh Tinh Hồn vẫn đi theo chủ nhân ra khỏi phòng dành cho mình.
Lục Hương Xuyên đẩy cảnh cửa nhỏ dẫn ra phòng bếp, đặt cây đèn lên bàn, xắn tay áo cười nói với khách:
- Bây giờ đã muộn nên không còn gì ăn nữa, nên phải động thủ mới được.
Mạnh Tinh Hồn chưa kịp nói gì thì chủ nhân đã nói tiếp:
- Bằng hữu thích ăn ngọt hay ăn mặn?
Mạnh Tinh Hồn đáp:
- Tôi vốn không thích đồ ngọt.
Lục Hương Xuyên gật đầu:
- Tôi cũng thế. Chúng ta sẽ làm món trứng rán và thịt lợn hầm.
Mạnh Tinh Hồn rất kinh ngạc, không ngờ một người có địa vị lớn như Lục Hương Xuyên mà phải tự mình đảm nhiệm chuyện bếp núc.
Chừng như nhận ra nét kinh ngạc trên mặt khách, Lục Hương Xuyên giải thích:
- Vợ chồng chúng tôi vốn không thích người hầu. Vài tháng trước ngay cả vợ cũng bỏ tôi mà đi. Từ ngày cô ta đi, ngày nào tôi cũng dậy vào lúc nửa đêm làm chút gì đó để ăn. Tôi thích tự mình nấu nướng, và có lẽ chỉ trong khi nấu ăn tôi mới thấy lòng mình thư thái ra.
Mạnh Tinh Hồn cười nói:
- Còn tôi lại chưa bao giờ làm công việc này.
Chợt y nảy ra quyết định sau này sẽ tự tay mình nấu bếp.
Mạnh Tinh Hồn chợt nói:
- Sống với một trượng phu như Lục huynh mà bỏ đi, nữ nhân đó thật sai lầm...
Lục Hương Xuyên thở dài:
- Không phải bỏ đi, tôi muốn nói rằng cô ta đã chết.
- Sao vậy?
- Bị một chứng bệnh cấp tính... cô ta là người rất tốt.
- Cô ta tên là gì?
- Lâm Tú.
Giọng Lục Hương Xuyên trầm hẳn xuống, bàn tay cầm đũa run run.
Mạnh Tinh Hồn chợt nhận ra con người này thật cô đơn và dễ mến, bỗng dưng thấy có cảm tình.
Lục Hương Xuyên chợt cười nói:
- Có lẽ bằng hữu cũng nhận ra tôi có rất ít bạn bè. Một người đạt đến địa vị như tôi giống như đều bị bạn bè xa lánh dần...
Mạnh Tinh Hồn gật đầu:
- Tôi hiểu.
Lục Hương Xuyên lại tiếp:
- Không hiểu sao ngay từ đầu, tôi đã coi lão đệ như bằng hữu. Nhưng biết đâu tình cảm đó sau này cũng sẽ thay đổi.
Mạnh Tinh Hồn chợt buột miệng hỏi:
- Sao thế?
Lục Hương Xuyên cười đáp:
- Sau này không chừng ngươi sẽ thành thuộc hạ của ta. Cũng có thể ngươi trở thành đối thủ tranh chấp địa vị với ta. Đến lúc đó chúng ta sẽ không còn là bằng hữu nữa.
Mạnh Tinh Hồn trầm ngâm nói:
- Nhưng có những chuyện không bao giờ thay đổi.
Lục Hương Xuyên liền hỏi:
- Chuyện gì?
Mạnh Tinh Hồn cười đáp:
- Giả dụ như món trứng rán bao giờ cũng là món trứng rán, không thể lẫn lộn được với món thịt lợn hầm.
Lục Hương Xuyên cười rất sảng khoái:
- Ngay từ đầu ta đã xem lão đệ là người rất đáng kết giao bằng hữu. Hy vọng lão đệ cũng thế, và tình cảm của chúng ta đừng bao giờ thay đổi!
Mạnh Tinh Hồn không đáp chỉ gật đầu.
Thức ăn đều được nấu xong.
Mạnh Tinh Hồn giúp chủ nhân mang thức ăn và chén bát dọn lên bàn.
Lục Hương Xuyên lấy thêm một bình rượu nhỏ, ngồi đối diện với khách, vừa mở nắp bình vừa hỏi:
- Chúng ta làm trước vài chén chứ?
Mạnh Tinh Hồn bỗng lắc đầu:
- Tôi không uống rượu.
Lục Hương Xuyên nhíu mày hỏi:
- Sao thế? Lão đệ có biết người ta nói rằng người không uống rượu chẳng những đáng sợ mà còn rất khó kết giao bằng hữu.
Mạnh Tinh Hồn đáp:
- Không phải là tôi không thích uống rượu, chỉ là hôm nay không uống thôi.
Lục Hương Xuyên dán mắt nhìn khách hỏi:
- Sao thế? Có phải lão đệ sợ rằng sau khi uống rượu xong có lỡ miệng nói thật thân phận mình ra không?
Mạnh Tinh Hồn cười đáp:
- Có người dù có uống rượu vào cũng chưa chắc đã chịu nói thật!
Rồi điềm nhiên tự xới cơm ăn.
Lục Hương Xuyên mắt vẫn không rời khách nói:
- Xem ra một khi lão đệ đã hạ quyết tâm thì không ai có thể thay đổi được!
Mạnh Tinh Hồn không phản đối:
- Đúng vậy, rất khó thay đổi.
Lục Hương Xuyên thăm dò:
- Cũng như ngươi đã hạ quyết tâm đến đây.
Mạnh Tinh Hồn không đáp, giống như vấn đề mà Lục Hương Xuyên nêu ra không cần phải trả lời.
Lục Hương Xuyên hỏi tiếp:
- Nhất định bằng hữu cũng biết rằng thời gian gần đây vận khí của chúng ta không tốt.
- Nhưng vận khí của tôi lại tốt.
- Bằng hữu tin vào vận khí.
Mạnh Tinh Hồn đáp:
- Tôi thường đánh bạc. Tất cả các con bạc đều tin vào vận khí.
Lục Hương Xuyên hỏi:
- Con bạc được chia thành mấy hạng. Bằng hữu thuộc loại nào?
- Những người đam mê đánh bạc thông thường chỉ thuộc hai loại là thua và thắng.
- Vậy bằng hữu thuộc hạng người hay thắng?
Mạnh Tinh Hồn cười đáp:
- Tôi thường tính chuẩn thời gian mình ngồi vào sòng sẽ thắng, rất ít khi sai.
- Ta hy vọng cả lần này tới đây bằng hữu cũng tính chuẩn thời gian.
Thế rồi cả Lục Hương Xuyên cũng không uống rượu, hai người thong thả ăn cơm.
Mạnh Tinh Hồn khen:
- Chưa bao giờ tôi được ăn món trứng rán ngon như thế này. Nếu Lục huynh đổi nghề, nhất định trở thành một đầu bếp giỏi!
Lục Hương Xuyên hỏi:
- Nếu đổi sang nghề đánh bạc thì sao?
- Nếu vậy Lục huynh luôn luôn thua.
- Không ai tự nguyện làm một người thua cuộc và chẳng ai thua mãi, trừ người vận khí quá đen đủi.
Mạnh Tinh Hồn thở dài:
- Tiếc rằng có người vận khí đen đủi như vậy nhưng vẫn không thể dứt bỏ canh bạc...
Hai người ăn thêm một lúc nữa rồi Mạnh Tinh Hồn bỏ đũa.
Lục Hương Xuyên nài:
- Bằng hữu ăn nữa đi chứ?
Mạnh Tinh Hồn lắc đầu:
- Tôi no rồi, bây giờ thì muốn ngủ một lúc.
Lục Hương Xuyên cười nói:
- Những nam nhi trai trẻ như bằng hữu, mỗi khi lên giường nằm đều liên tưởng đến những việc khác nữa.
- Việc gì?
- Nữ nhân!
Rồi chỉ sang cửa phòng đóng kín bên phòng ăn thấp giọng:
- Nếu bằng hữu cần nữ nhân thì cứ việc vào đó.
Mạnh Tinh Hồn lắc đầu.
Lục Hương Xuyên nói:
- Bằng hữu chẳng cần khách khí, và chẳng có việc gì phải xấu hổ cả. Việc đó là một nhu cầu sinh hoạt bình thường, cũng như cơm ăn nước uống vậy.
Mạnh Tinh Hồn vẫn lắc đầu.
Lục Hương Xuyên nhíu mày hỏi:
- Ngươi không thích nữ nhân sao?
Mạnh Tinh Hồn lại lắc đầu:
- Tôi cũng thích chứ. Chỉ là không thích nữ nhân của người khác.
- Như vậy là ngươi đã có nữ nhân của mình?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu.
Lục Hương Xuyên hỏi:
- Xem ra ngươi rất trung thành với cô ta, đúng không?
- Đúng.
- Có đáng phải như vậy không?
- Tôi không biết có đáng phải như vậy không. Nhưng trong lòng tôi, trên thế gian này không một nữ nhân nào xứng đáng hơn cô ấy.
Giọng Mạnh Tinh Hồn lạnh nhạt, tỏ ý không muốn nói chuyện riêng tư của mình với người khác.
Hình như Lục Hương Xuyên không để ý điều này, vẫn đều giọng nói:
- Trên đời rất ít nữ nhân đáng được nam nhân phải hy sinh. Những người quá tin vào nữ nhân thường phải thua thiệt trong nhiều trường hợp.
Lại vỗ vỗ vào vai Mạnh Tinh Hồn nói thêm:
- Ta hy vọng ngươi không thuộc trường hợp đó.
Mạnh Tinh Hồn đứng lên từ biệt chủ nhân đi về gian phòng Lục Hương Xuyên đã chỉ cho mình.
Bên ngoài trời đã hừng sáng.