6
Ta biết, ta nhắc lại chuyện cũ, còn đánh Khương Diên Quân trước mặt mọi người. Hắn sẽ không cam lòng.
Quả nhiên, sau cung yến, lời đồn trong kinh càng thêm mãnh liệt.
Người người đều nói, ta có thể hồi kinh là tranh công của thủ hạ.
“Nghe nói nàng liên tiếp thu phục bốn thành, đều là do tướng sĩ cấp dưới liều mạng.”“Cũng đúng, một công chúa từ nhỏ đã an nhàn sung sướng, làm gì biết hành binh đánh giặc là gì.”
"Nàng vì cướp công đã g..iết vài thủ hạ, các phó tướng đều biết rõ chuyện!"
Lời đồn đãi càng ngày càng nghiêm trọng.
Phụ hoàng rất nhanh không kiềm chế được, triệu ta vào cung lần nữa.
“Thư Ý, trẫm biết con ở biên quan chịu không ít vất vả, nhưng hôm nay những tin đồn vô căn cứ khiến triều thần nghị luận kia cũng không phải hoàn toàn không có cơ cở. Chuyện năm đó, trẫm nhớ con tuổi nhỏ không biết chuyện, cứ như vậy thôi. Trẫm sẽ ban cho con danh hiệu, con giao nộp binh phù, từ nay về sau an tâm làm công chúa.”
Ta cũng không trả lời ngay, chỉ ngẩng đầu, nhìn về phía Khương Diên Quân đang kiêu căng ở bên cạnh phụ hoàng.
Ngày đó tại cung yến, trước mặt mọi người ta khiến hắn khó xử, hắn vì kiêng kỵ binh quyền trong tay ta, không thể trả thù ta tại chỗ. Chủ ý này, nhất định là hắn đưa ra.
Đúng là ngu ngốc.
Ta lấy binh phù ra, trước khi nộp lên, cung kính thi lễ: "Nhi thần vốn là vì phụ hoàng mà làm việc, chỉ là Khương Tĩnh Nguyệt thừa dịp nhi thần không ở trong kinh, đã cướp đi vị hôn phu của nhi thần..."
Ta cần phụ hoàng cho ta một lời hứa.
Ngài không giả vờ suy nghĩ nói ngay: “Việc này, quả thật là do Tĩnh Nguyệt quá đáng. Trong lòng con có oán hận, muốn phát ti3t cảm xúc, cũng không có gì đáng trách.”
Khương Diên Quân ở một bên nhíu mày: "Phụ hoàng!”
“Được rồi, việc này cứ quyết định như vậy.”
Phụ hoàng giải quyết dứt khoát: “Thư Ý, con hồi phủ đi.”