Thiên Thánh năm thứ mười, ngày mùng tháng , trời vẫn mưa.
Đạp cỏ mà đi
Đêm trăng dằng dặc, nỗi buồn đầy vơi, nhớ ai tỉnh mộng. Nhìn trăng sớm trăng cười si ngốc, say rượu cười khổ nào ai hay!
Trường ức thái sơn, niên thiếu vô ưu, hỏi người sao chịu nổi sầu khổ? Gió tây thấm đẫm tình sầu, gần tới Thất Tịch lại nhiều gió mưa.
…
Bỗng nhiên không biết từ đâu lại có nhiều cảm khái đến vậy?
Ngọc Đường, nếu như ngươi biết, chỉ e là sẽ cười nhạo ta.
Biết rõ ngươi không phải thật tâm, nhưng ta… nhưng ta…
Không biết có phải là ta suy nghĩ nhiều quá rồi hay không, Ngọc Đường, ta luôn cảm thấy, vị Nguyệt Kiến cô nương… vị Nguyệt Kiến cô nương kia… có lẽ…
Lời này nếu như mình nói ra, chỉ sợ con chuột kia sẽ phát hỏa tại chỗ mất!
Có điều, Âu Dương đại ca đúng là hiểu biết rất nhiều, huynh ấy đã dạy mình rất nhiều thứ. Con chuột cũng gắng sức tiếp thu! Những kinh nghiệm giang hồ này chính là khiếm khuyết của bọn mình.
Mà con chuột kia, nguyên bản cùng Âu Dương đại ca xung khắc nhất là hắn, bây giờ trò chuyện với nhau vui vẻ nhất cũng là hắn —— ha ha, đây chính là tính cách của hắn a! Dám yêu dám hận, yêu ghét rõ ràng, không giống mình…
A! Con chuột về rồi, viết đến đây thôi vậy!
Nữ tử kia sau khi tỉnh lại, mới đầu là một mặt mờ mịt, sau đó vội vàng ngồi dậy, cảm tạ ơn cứu mạng của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường đầy mặt ảo não “Ừ” một tiếng, Triển Chiêu lại lấy cớ muốn đi tìm Âu Dương Xuân đến, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng Triển Chiêu rời đi, Bạch Ngọc Đường đưa tay lau mặt một cái, trong lòng có chút trống rỗng, cũng không biết là cao hứng hay là thất vọng —— hắn không biết nếu như vừa nãy mình thật sự… hôn Triển Chiêu, kết quả chờ đợi hắn sẽ là như thế nào.
Cúi đầu ngơ ngác nhìn đầu ngón tay, trên đó phảng phất còn lưu lại xúc cảm ôn hòa lúc trước…
…
Không lâu sau, Triển Chiêu mang theo Âu Dương Xuân quay lại, bốn người đều tụ tập cùng một chỗ, tự nhiên do kinh nghiệm giang hồ tương đối phong phú Âu Dương Xuân đi vào an ủi nữ tử kia, mà Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, sau khi nhìn nhau một chút, đều cho rằng chuyện vừa nãy chỉ là ngoài ý muốn, cũng không ai nhắc đến nữa.
Bọn họ đều là người tâm tư tế nhị, nhưng, cũng chính vì phần tâm tư tế nhị này, khiến cho bọn họ suy nghĩ quá nhiều.
Bọn họ không muốn làm rách lớp giấy dán cửa sổ này, bởi vì chẳng ai dám bảo đảm, bọn họ còn có thể đơn thuần là Mèo con cùng Chuột nhỏ như ban đầu nữa hay không.
Đôi khi, tình nguyện hồ đồ…
Nghe nữ tử kia kể lại, bọn họ mới biết, nữ tử này tên là Tông Nguyệt Kiến, là tiểu thư một gia đình giàu có ở phụ cận. Vốn gia đình nàng ta rất hạnh phúc mỹ mãn, phụ từ tử hiếu, có già có trẻ. Nào ai biết, ba ngày trước tai bay vạ gió lại bất ngờ ập xuống, cả nhà nàng bỗng nhiên bị người ta tập kích, toàn gia chết thảm.
Người đến chỉ hỏi một câu:
“Kho báu ở đâu?!”
Gia đình nàng căn bản không biết đến kho báu nào. Bởi vậy, đám người kia vì giết gà dọa khỉ, bèn giết chết từng người một. Cuối cùng nàng thực sự không nhìn nổi, liền nói dối là biết nơi giấu kho báu, để chúng buông tha cho người nhà nàng.
Đám người kia nghe nàng nói, tất cả đều bán tín bán nghi. Nàng giả vờ trấn định nói ra một vị trí bí ẩn, nhưng nói chỗ kia chỉ có một mình nàng đến được, bọn chúng tin ngay. Đáng tiếc thay, hành động tiếp theo của bọn chúng lại khiến nàng đỏ mắt ngay tại chỗ ——
Chúng dĩ nhiên ở ngay trước mặt nàng, giết sạch tất cả những người còn lại!
Khi Tông Nguyệt Kiến nhắc đến chuyện lúc đó, gương mặt vẫn không kìm nén được phẫn hận cùng hoảng sợ. Hai tay nàng ôm lấy vai, thân thể cũng run lên nhè nhẹ.
Triển Chiêu thấy vậy có chút không đành lòng, bọn họ hỏi dò như vậy, có phải là đang bức bách nữ tử này để lộ ra vết sẹo của chính mình?
Trong lòng nghĩ như vậy, y cũng không nhịn được đưa tay ra, vỗ vỗ vai Tông Nguyệt Kiến an ủi. Thiếu niên lúc này dù sao cũng chưa va chạm nhiều, đối với mấy chuyện “Nam nữ thụ thụ bất thân” vốn không hiểu rõ lắm, hơn nữa sư phụ y cũng là người không tuân thủ thế tục lễ pháp, bởi vậy hành động này khiến y yên tâm thoải mái, cũng không cảm thấy có gì không thích hợp.
Nhưng gần như là ngay lập tức, tay y liền bị con chuột trắng nào đó không khách khí gạt ra, sau đó con chuột chen người vào giữa Triển Chiêu và Tông Nguyệt Kiến, cũng không thèm nhìn Triển Chiêu một chút, chỉ là dùng cặp mắt đào hoa mê người kia cười tít nhìn Tông Nguyệt Kiến.
Cho dù là ai cũng nhận ra, con chuột trắng này đang ghen, chỉ có điều là ăn giấm của ai, thì rất đáng để nghiên cứu…
Những gì Nguyệt Kiến trải qua khiến ba người đều rất đồng cảm. Bọn họ luân phiên an ủi Nguyệt Kiến, nhưng chung quy cũng không biết nên nói gì. Tông Nguyệt Kiến sầu não một lúc, bỗng dưng tựa như quyết tâm làm điều gì đó, liền quỳ xuống trước mặt ba người.
“Ba vị, tiểu nữ tử biết, các vị đều không phải người bình thường.” Nàng ngẩng đầu lên, cố nén nước mắt điềm đạm đáng yêu nhìn bọn họ, “Ba vị võ nghệ cao cường, lại là hiệp khách nhiệt tâm hiếm thấy. Tiểu nữ tử muốn thỉnh cầu ba vị một chuyện.”
Ba người không ngờ Tông Nguyệt Kiến lại làm hành động này, đều sững sờ một chút. Thế rồi, vẫn là trưởng giả Âu Dương Xuân tiến đến nâng nàng dậy:
“Cô nương chớ vội, tội gì hành đại lễ thế này? Cô nương muốn làm gì, cứ nói thẳng. Nếu Âu Dương Xuân có thể làm được, nhất định sẽ giúp cô.”
“Đúng vậy a! Ngươi như thế này… cũng quá khách khí!” Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh không tự tại lắm đáp một câu.
“Cô nương rốt cuộc là có chuyện gì?”
Triển Chiêu trực tiếp mở miệng đặt câu hỏi.
“Đa tạ Âu Dương đại hiệp. Đa tạ hai vị tiểu huynh đệ!” Tông Nguyệt Kiến cảm kích nói, đồng thời cũng đứng dậy theo Âu Dương Xuân. Nàng do dự mãi, mới cởi xuống một khối ngọc giác xanh biếc từ trên cổ mình. Cực kỳ thận trọng đưa đến trước mặt ba người:
“Thực không dám giấu giếm, khối ngọc giác này là bảo vật gia truyền của tiểu nữ tử, năm đó khi gia phụ giao phó cho tiểu nữ tử từng nói, trong này ẩn chứa một bí mật động trời, dặn tiểu nữ tử trừ phi cần thiết, tuyệt đối không thể đem nó nói với bất cứ ai.
Chỉ là hiện tại, gia phụ gia mẫu đều qua đời dưới tay tặc nhân, tiểu nữ tử chỉ còn một mình, muốn sinh tồn ở cõi đời này đã không dễ dàng, chớ nói chi là tìm tới kẻ thù báo thù rửa hận —— chỉ cần những người kia tìm tới tiểu nữ tử lần nữa, như vậy, tiểu nữ tử tất nhiên sẽ rất thảm, đến lúc đó đừng nói là báo thù, coi như là tính mạng bản thân, cũng rất khó bảo toàn toàn.
Ba vị đều là hiệp khách, nhưng mỗi người cũng đều có chuyện cần làm, tiểu nữ tử không thể vĩnh viễn nhờ ba vị bảo bọc. Vì vậy. Tiểu nữ tử cả gan, muốn thỉnh cầu ba vị trợ giúp tiểu nữ tử làm một chuyện.”
“Chuyện gì?” Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ hỏi.
Tông Nguyệt Kiến cắn cắn môi dưới, chầm chậm mà kiên định nói rằng:
“Tiểu nữ tử muốn thỉnh cầu ba vị đưa tiểu nữ tử đến một nơi! Nơi này có thể giúp tiểu nữ tử tìm cách báo thù và tự vệ.”
Nghe vậy, ba người nhìn nhau một lúc, vẫn do Âu Dương Xuân mở miệng hỏi:
“Tông cô nương đây là muốn đi đâu?”
“Vũ Di Sơn.”
Lúc nói ra ba chữ này, ba người đều nhìn thấy, trong mắt Tông Nguyệt Kiến loé ra một chút ánh sáng kiên định.
Vào thời khắc ấy, Triển Chiêu nhìn Tông Nguyệt Kiến, đột nhiên rùng mình một cái.
Trong lòng bỗng dấy lên một loại cảm giác bất ổn. Y hơi nhíu lông mày, không thể nói rõ vì sao bỗng nhiên mình lại cảm thấy khiếp đảm. Y quay đầu, muốn nhìn Bạch Ngọc Đường một chút xem có suy nghĩ giống mình hay không. Ai ngờ ánh mắt vừa rơi vào thân thể người nọ, y liền nghe thấy một câu nói của con chuột trắng bay tới tai:
“Bảo vệ Nguyệt Kiến cô nương, ta cùng Mèo thối đúng là không đáng kể. Này! Âu Dương đại thúc, ngươi có đi hay không?!”
Khóe môi Tiểu Bạch Thử mang theo ý cười, thầm nghĩ, nếu bọn họ hộ tống Tông Nguyệt Kiến đến Vũ Di Sơn, qua lại sợ là ít nhất cũng phải mất nửa tháng một tháng, đây không phải đại biểu thời gian hắn cùng Triển Chiêu chung đụng lại kéo dài thêm một chút sao? Dọc đường lại là hảo sơn hảo thủy hảo phong cảnh, cớ sao không làm?
Triển Chiêu lại không hay biết ý nghĩ của Bạch Ngọc Đường, chỉ là khi nghe thấy hắn đáp ứng muốn hộ tống Tông Nguyệt Kiến, trong lòng một trận rầu rĩ, không tự chủ được liền cúi đầu, trong lòng tràn đầy tâm tình khổ sở.
Ngọc Đường, ngươi… chẳng lẽ thật sự…