Sau khi Quý Thời rời đi, tôi nhìn vào album trống trải và thở dài.
Đúng lúc chuẩn bị đi, tôi bất ngờ bị một bạn nam đi ngang qua va vào vai.
Chân tôi chệch đi, lao cả người xuống cầu thang.
Không đau như tôi tưởng.
Vì có người nắm cổ áo kéo tôi lại.
Chỉ là điện thoại lăn xuống vài bậc thang.
Chu Dã buông tay, giọng không vui.
"Mắt để đâu vậy?"
Tôi sững sờ một lúc.
Nhìn lên mới nhận ra, cậu ấy đang mắng chàng trai ở phía dưới cầu thang.
Người kia ngẩng đầu lên, mắng lại:
"Trẻ trâu."
Mắng xong cậu ta đi luôn.
Cũng không biết là đang mắng tôi, hay mắng Chu Dã.
Chu Dã xuống vài bậc thang, cúi người nhặt điện thoại tôi làm rơi lên.
Khi đưa lại, vô tình chạm vào màn hình, lướt vào album đã xóa.
Đầy ắp, toàn là ảnh của Quý Thời mà tôi đã chụp lén.
Chu Dã cũng thấy.
Tôi vội vàng giật lại điện thoại, định bảo mình đang học nhiếp ảnh, nhưng lý do này quá sơ sài đến nỗi khó mà nói ra.
Lượng học sinh xuống cầu thang đã ít hơn nhiều.Chu Dã đứng trên bậc thang thấp hơn tôi một bậc, cười nhẹ.
"Chụp lén cái tên mặt trắng đó làm gì, còn không bằng chụp tôi."
Hả?
Tôi ngẩng đầu lên nhìn.
Nhưng Chu Dã không nói gì nữa, lại nhặt lên nửa chiếc bánh rán trái cây rơi trên cầu thang.
Nhìn một cái, sau đó vô tư ném vào thùng rác.
"Đi thôi, trễ rồi không còn chỗ trên xe buýt nữa đâu."
Người này chân dài, xuống cầu thang rất nhanh.
Tôi chớp mắt một cái, cậu ấy đã xuống một tầng.
Thấy tôi không theo kịp, cậu ấy dừng lại, hơi mất kiên nhẫn đợi tôi.
Tôi và Chu Dã ở cùng một khu dân cư.
Lại là bạn cùng bàn.
Nhưng thật sự không thân lắm.
Cậu ấy là học sinh chuyển trường mới đến được hai tháng, tính cách lạnh lùng, ít nói, lên lớp thì ngủ, tan học thì đánh nhau.
Giao tiếp duy nhất của chúng tôi là khi cậu ấy gục đầu trên bàn ngủ, tôi nhẹ nhàng đẩy cậu ấy và nói.
"Phiền cậu dịch ra một chút, tôi muốn ra ngoài."
***
Cuối tuần, tôi dậy sớm đi bệnh viện.
Phòng bệnh tràn ngập mùi nước sát trùng, không hề dễ chịu.
Tôi nắm tay Ôn Ôn, lướt qua từng bức ảnh của Quý Thời trong điện thoại cho cô ấy xem.
May mà Quý Thời chỉ xóa ảnh, không xóa bản sao.
Ôn Ôn rất yếu đuối.
Bộ quần áo bệnh nhân rộng lớn gần như bao trùm lấy cô ấy, chỉ lộ ra cổ tay mảnh mai đến nỗi không chịu nổi một cái nắm tay của tôi.
Nhưng cô ấy chăm chú vào khuôn mặt cậu bé trên màn hình, đôi mắt sáng ngời.
Cô ấy thầm mến Quý Thời đã hai năm.
Nhưng chưa bao giờ dám tiến lên và nói một câu với anh ta.
Đúng khi cô ấy đủ dũng cảm muốn nói ra tiếng lòng mình, thì được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu cấp tính.
Một tờ chẩn đoán mỏng manh đã vẽ ra giới hạn cho cuộc đời cô ấy.
Cô ấy sợ mình không còn thời gian, vì vậy, nhờ tôi chụp lén một số ảnh của Quý Thời ở trường cho cô ấy xem.
Cô ấy chỉ muốn nhìn lén một chút.
"Cái này."
Cô ấy nói giọng rất nhẹ, nói một câu lại phải nghỉ.
"Chiêu Chiêu, cái này chụp đẹp quá."
Là bức ảnh Quý Thời đạp xe.
Chàng trai mặc đồng phục trường, đạp xe lao vào ống kính, phía sau là bầu trời xanh thẳm.
Màn hình tràn ngập sức sống, tạo nên sự tương phản rõ rệt với bức tường trắng ảm đạm phía sau Ôn Ôn.
Tôi cảm thấy chua xót trong mũi.
Ôn Ôn lại nắm tôi.
"Chiêu Chiêu, cậu nói xem, tớ có thể quay lại trường, lại lén nhìn anh ấy một lần nữa không?"
"Dĩ nhiên."
Tôi cố kìm nén nghẹn ngào an ủi cô ấy.
"Cậu phối hợp điều trị, nếu chỉ số được cải thiện, lần sau tớ sẽ cố gắng đưa anh ấy đến thăm cậu trong bệnh viện, được không?"
"Được."
Đôi mắt đẹp như nai kia sáng trở lại.
Đêm đó, tôi lại mơ thấy người đàn ông cổ trang có hành vi càn rỡ kia.
Anh ta mặc một bộ áo dài màu xanh lam, cúi xuống nhìn tôi.
Anh ta hỏi.
"Có phải Chiêu Chiêu thích ta rồi không?"
Quái lạ, sao anh ta biết tên mình?
Trong mơ, tôi đỏ mặt lùi lại.
"Tôi không, tôi không có..."
Nhưng bị anh ta ngăn lại.
Anh ta cười cong người, đầu ngón tay cạ vào vành tai, nóng bỏng.
"Nếu Chiêu Chiêu không có, vậy sao ở đây lại đỏ?"
Dù là trong mơ, tôi vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự đụng chạm của anh ta.
Rất nóng.
Thật sự khó chịu.