"Này anh, hôm nay có nhiều phóng viên tới không?" Trương Quang Bảo chú ý tới người tài xế đến đón mình, thấy tuổi tác không chênh lệch với mình là bao, nên thuận miệng hỏi.
Tài xế liếc nhìn anh từ gương xe, thờ ơ nói: "Cũng kha khá."
Trương Quang Bảo nghe xong thì không hỏi lại nữa.
Sao lại đi dán mặt nóng vào mông lạnh làm gì?
Khách sạn Thành Đô Galaxy, tầng năm, phòng hội nghị.
Dù sao cũng là khách sạn nhiều sao, phòng hội nghị này phải rộng ít nhất một trăm mét vuông, trên bàn hội nghị phòng bầu dục bày một ít hoa tươi, các ghế đã kín chỗ.
Hàng ghế trước mặt là ban tổ chức giải Cúp Tiểu Cường, trên đỉnh đầu họ là một dải băng rôn dài màu đỏ "Buổi họp báo về cuộc thi sáng tác nhạc trực tuyến Cúp Tiểu Cường lần thứ nhất".
Mặc dù đang là ban ngày nhưng ánh đèn rực rỡ vẫn lấp đầy mọi ngóc ngách trong phòng hội nghị.
Hàng chục phóng viên của hơn chục hãng thông tấn trong nước tụ họp, còn có cả người đưa tin cho ban tổ chức, nhưng không một ai trong số họ bị ngăn cản bởi quy định "cấm bình luận".
Đúng vậy, họ đều đang lời qua tiếng lại, thảo luận về tin tức gần đây của Cúp Tiểu Cường.
Thời gian họp báo dự kiến ban đầu đã đến, nhưng ban tổ chức chưa có ý định bắt đầu, một phóng viên trẻ tuổi đứng dậy hỏi nhân viên của Cúp Tiểu Cường: "Mọi người, đã đến giờ rồi, sao buổi họp báo vẫn chưa bắt đầu vậy?"
Một người đàn ông trung niên ngồi ở ghế chính giữa, mặc bộ vest màu đen, tuổi chừng bốn mươi, tinh thần phấn chấn, mỉm cười với anh chàng phóng viên kia: "Các bạn phóng viên, vui lòng đợi trong giây lát, chúng tôi còn đang chờ một khách mời bí ẩn."
Trước mặt ông ta có một tấm bảng ghi: Trần Chấn Hữu.
Các phóng viên đều biết ông ta là trạm trưởng của QQ164.
Khách mời bí ẩn? Chẳng lẽ là một ngôi sao có tên tuổi nào đó? Nhìn thái độ thần thần bí bí của ban tổ chức, lai lịch của khách mời này chắc chắn không tầm thường.
Các phóng viên ghé tai nhau xì xào bàn tán, trong khi đó người đàn ông trung niên vừa lên tiếng mỉm cười, dựa vào lưng ghế xoay, lặng lẽ nhìn nhóm phóng viên phía dưới.
Khoảng hai đến ba phút sau, cửa phòng hội nghĩ bên cạnh chủ tọa bị đẩy ra, ánh mắt của mọi người đều đổ về phía đó.
Ai cũng muốn xem xem người khiến cả mấy chục con người phải chờ rốt cuộc là ai?
Đoán chắc đó phải là một người nổi tiếng trong giới, có thể là một nhân vật cỡ thiên vương thiên hậu cũng không chừng.
Trong số các thí sinh lần này, có một số ca sĩ khá nặng ký, trong đó có Tiểu Bạch - tiểu thiên vương đã nổi tiếng trên mạng từ trước.
Liệu có phải lần này người trong ban tổ chức đã mời anh ta đến?
Khi người kia bước vào, các phóng viên đều sững sờ.
Cậu thanh niên này là ai? Cao khoảng một mét bảy, mặc áo khoác xanh, quần jean, đi giày thể thao giản dị, trông giống một sinh viên đại học, ngoại hình bình thường, không có gì ấn tượng.
Các phóng viên hỏi nhau, nhưng không ai biết đó là ai.
Chỉ có một phóng viên ngồi phía sau nở một nụ cười bí hiểm.
"Này, Trương Nam Tĩnh, anh cười gì vậy? Anh biết người này à? Cậu ta là ai" Một nữ phóng viên hỏi, nhưng phóng viên kia không trả lời.
Người thanh niên bước vào, liếc nhìn quanh phòng hội nghị nhưng không hề tỏ ra lo lắng.
Trạm trưởng Trần vừa nói chuyện lập tức đứng lên chào hỏi, bắt tay với người thanh niên kia, lễ tân cũng đi tới, dẫn người thanh niên ngồi xuống ghế cuối cùng ở vị trí chủ tọa.
"Được rồi, mọi người, buổi họp báo hôm nay chính thức bắt đầu." Trạm trưởng Trần hắng giọng tuyên bố buổi họp báo chính thức bắt đầu.
Tất cả máy quay lập tức chĩa về phía ông ta, các phóng viên lấy giấy bút ra, bắt đầu ghi chép.
"Với sự nỗ lực của tất các bên và sự tham gia nhiệt tình của các ca sĩ, cuộc thi sáng tác nhạc trực tuyến Cúp Tiểu Cường lần thứ nhất đã đạt được kết quả đáng mừng.Tính đến hôm nay, kết quả của vòng sơ loại đã có, một trăm cuộc bình chọn cho cuộc thi trong mỗi khu vực đang diễn ra sôi nổi, sự nhiệt tình của cư dân mạng nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi, tại đây, chúng tôi muốn gửi lời cảm ơn đến những ai đã ủng hộ và yêu mến cuộc thi Cúp Tiểu Cường."
Dừng lại một lúc, trạm trưởng Trần di chuyển micro trước mặt mình, trước khi ông ta lên tiếng, phóng viên phía dưới bắt đầu đặt câu hỏi: "Xin hỏi trạm trưởng Trần, theo thông tin chính thức thì cuộc thi Cúp Tiểu Cường lần này được tổ chức bởi một số các trang web âm nhạc lớn.
Tuy nhiên, theo một số tin đồn, có rất nhiều công ty thu âm và tập đoàn giải trí đứng sau cuộc thi sáng tác nhạc trực tuyến lần này, thậm chí còn có cả sự tham gia của một đài truyền hình trong nước, xin hỏi, điều này có thật không?"
Trạm trưởng Trần mỉm cười, ho khan hai tiếng: "Khụ khụ, chuyện này đã được công khai bí mật rồi.
Đúng vậy, cuộc thi sáng tác nhạc trực tuyến Cúp Tiểu Cường lần này đã nhận được sự ủng hộ của rất nhiều đơn vị và tập đoàn, tất cả đều chú ý đến âm nhạc trong nước, muốn ủng hộ nền âm nhạc nước nhà nên đã hỗ trợ hết mình.
Còn về đài truyền hình thì, ha ha, đến lúc đó mọi người đều sẽ biết."
Các phóng viên tiếp tục đặt câu hỏi, chẳng hạn như lịch thi đấu của Cúp Tiểu Cường, cũng như hỏi về dự đoán và quan điểm về tác phẩm dự thi lần này.
Trương Quang Bảo ngồi bên cạnh, cẩn thận lắng nghe, hiện tại anh gần như đã tỉnh rượu, mặc dù dường như không có ai để ý đến sự tồn tại của mình nhưng anh cũng không quan tâm lắm.
Nhìn xuống nhóm phóng viên bên dưới, anh bất ngờ phát hiện ra Trương Nam Tĩnh, lập tức gật đầu với anh ta một cái, Trương Nam Tĩnh đưa ngón tay lên trước miệng, ý bảo anh không nên hành động hấp tấp, Trương Quan Bảo cười tủm tỉm, hơi gật đầu.
Hành động này bị một số phóng viên nhìn thấy, trong lòng bọ bắt đầu suy đoán, không lẽ cậu thanh niên này cũng là ca sĩ tham gia cuộc thi này?
Như vậy, cậu ta có thể là ai? Mọi người đều đã nhìn thấy Tiểu Bạch, cậu ta không phải Tiểu Bạch, vậy cậu ta là ai?
Vừa lúc đó, lễ tân cầm một tấm bảng đi tới chỗ người thanh niên, đám phóng viên nghển cổ lên nhìn, muốn xem người kia rốt cuộc là thần thánh phương nào.
"Trương Quang Bảo!" Một giọng nói vang lên từ nhóm phóng viên.
Sau đó, các phóng viên mới biết người thanh niên này chính là tác giả của "Một tiếng cười nhạt" được lan truyền trên mạng gần đây, Trương Quang Bảo.
Một thời gian trước, cậu ta đã đăng tác phẩm lên mạng, bài hát đã đạt được thành tích tốt, nhận được sự yêu thích của nhiều cư dân mạng.
Tuy nhiên, ngay khi xuất hiện, nam ca sĩ dường như vướng phải đủ loại tin đồn, lúc đầu người ta đưa ra rất nhiều suy đoán, rồi lăng xê các kiểu, sau đó là vụ lùm xùm đạo nhạc giữa cậu ta và những người mới được Liên minh sáng tác âm nhạc Trung Quốc chống lưng.
Hai ngày nay, có người tung tin trên mạng rằng ca khúc "Một tiếng cười nhạt" của cậu ta cũng là sản phẩm đạo nhái, gây xôn xao dư luận.
Bây giờ, ban tổ chức lại mời cậu ta tới, chẳng lẽ cậu ta tới đây là để giải thích về chuyện đạo nhạc đang hot gần đây.
Ngay khi biết đó là Trương Quang Bảo, đám phóng viên vừa nãy còn bỏ mặc anh đìu hiu, lúc này cuống quýt chĩa ống kính về phía anh.
Nhất thời có vô số ánh đèn đều chiếu vào, Trương Quang Bảo không thay đổi sắc mặt, cũng không hề nhúc nhích.
"Được rồi, tôi chính thức giới thiệu với mọi người, người này là tác giả của "Một tiếng cười nhạt", ở khu Tây Nam của cuộc thi Cúp Tiểu Cường lần này, Trương Quang Bảo.
Nếu có bất kỳ câu hỏi nào, mọi người có thể hỏi cậu ấy." Trạm trưởng Trần nói.
Sau khi nói xong, ông ta gật đầu với Trương Quang Bảo một cái, vốn là muốn ra hiệu cho anh đừng căng thẳng, nhưng sau đó, ông ta phát hiện hành động của mình là thừa.
Bởi vì Trương Quang Bảo đã bắt đầu nói chuyện với các phóng viên.
"Xin hỏi, cậu nghĩ sao về vụ việc đạo nhạc bị báo chí phanh phui mấy ngày trước?" Người đầu tiên đặt câu hỏi lại là Trương Nam Tĩnh.
Trương Quang Bảo biết mục đích của anh ta khi làm điều này chỉ đơn giản là không muốn những phóng viên khác làm khó mình.
Lúc này, anh chỉ cười nhạt, cầm mic lên, phóng viên phía dưới đều nhìn xem người thanh niên này sẽ nói ra những lời thế nào.
"Ha ha..." Điều làm người ta ngạc nhiên là Trương Quang Bảo lại bật cười, như thể vừa nhớ ra điều gì đó rất buồn cười.
Các phóng viên đều cảm thấy khó hiểu.
Theo lẽ thường, là một sinh viên đại học lần đầu tiên phải đối mặt với nhiều phóng viên như vậy, có rất nhiều máy quay chĩa vào, ánh đèn flash nháy liên tục, ngay cả những tên tuổi lớn nhất của làng giải trí khi mới bước chân vào nghề cũng sẽ không thích ứng kịp, khó tránh khỏi cảm thấy căng thẳng, lo lắng.
Nhưng người thanh niên này lại không căng thẳng chút nào, cười rất tự nhiên, nụ cười của cậu ta mang đến cho người khác một cảm giác kỳ lạ, giống như là tự tin, cũng giống như bất cần đời, càng giống như coi thường tất cả.
Có lẽ những người trẻ sinh sau những năm 1980 đều có tính cách thích khoe khoang như vậy.
"Thật ra thì tôi cảm thấy chuyện này rất buồn cười." Trương Quang Bảo ngạc nhiên nói: "À, đúng rồi, tôi muốn hỏi mọi người một câu, mọi người trên thế giới này đều có một cuộc sống bận rộn đúng không?"
Các phóng viên bên dưới đều sửng sốt, vậy là ai đang phỏng vấn ai đây? Cậu ta còn hỏi ngược lại họ?
Lạ thay, có vài phóng viên gật đầu đáp: "Đúng vậy, ai cũng có một cuộc sống bận rộn." Vừa dứt lời, câu nói lập tức thu hút ánh mắt xem thường của đồng nghiệp, đúng là một tay mơ!
"Vậy thì đúng rồi, tại sao lại có nhiều người nhàm chán như vậy, không có việc gì thì đi gây chuyện, nói đen thành trắng, nói trắng thành tro.
Làm vậy rất thú vị sao? Giống như tác phẩm của tôi, rõ ràng là do tôi dùng trải nghiệm của bản thân sáng tác ra, nhưng hết lần này đến lần khác lại bị người ta nói là đi sao chép.
Được, anh nói tôi đạo nhạc, vậy đưa ra bằng chứng đi.
Anh ta có đưa ra, nhưng vài đoạn trong đó, sau khi được nhóm chuyên gia của Cúp Tiểu Cường thẩm định, cho ra kết luận chúng hoàn toàn được tạo nên dựa trên tác phẩm của tôi."
Lúc này, trạm trưởng Trần bên cạnh tiếp lời: "Đúng vậy, sau khi tổ chuyên gia của chúng tôi thẩm định, tất cả là bịa đặt, không có cơ sở.
Trên tay mọi người chắc hẳn đã có được chứng chỉ thẩm định của nhóm chuyên gia chúng tôi và lời tuyên bố của cậu Trương Quang Bảo."
"Cậu Trương Quang Bảo, trong bản tuyên bố của mình, cậu đã nói sẽ theo đuổi các vấn đề pháp lý đến cùng, xin hỏi, cậu có định kiện người đã làm chứng chống lại cậu về tội đạo nhạc trong cộng đồng Thiên Nhai không?" Một nữ phóng viên trẻ tuổi, xinh đẹp giơ tay đặt câu hỏi.
Nhìn thấy người đẹp, tâm trạng của Trương Quang Bảo tốt hơn chút: "Chuyện này, ha ha, thì không.
Không phải tôi rộng lượng gì cho cam, mà là vì có muốn cũng không làm được, bởi vì tôi không biết anh ta là ai.
Cho dù có khởi kiện cũng không có đối tượng.
Tôi đoán người an hem này hẳn là rảnh rỗi sinh nông nổi, không có việc gì nên kiếm chút chuyện vui để làm thôi."
Các phóng viên bật cười, người thanh niên này thật thú vị, đối mặt với hàng chục phóng viên của hơn chục hãng thông tấn, cậu ta vẫn có thể hài hước như vậy.
"Cậu Trương, tôi có thể hỏi một câu khác được không?" Nữ phóng viên xinh đẹp lại giơ tay lên.
Trạm trưởng Trần còn chưa trả lời, Trương Quang Bảo đã giành nói trước: "Không sao, chị cứ hỏi, muốn hỏi bao nhiêu câu thì hỏi, kể chuyện cá nhân, chị cũng có thể hỏi."
Phía dưới lại rộ lên một tràng cười, nữ phóng viên cũng không nhịn được cười.
"Xin hỏi, bài hát "Một tiếng cười nhạt" được sáng tác trong hoàn cảnh nào? Cá nhân tôi đánh giá rất cao tác phẩm của cậu, tôi có thể nghe ra bài hát này nói về một đoạn tình cảm đã qua, có phải nó được viết dựa trên kinh nghiệm của chính cậu không?"
Trương Quang Bảo nghe vậy thì lắc đầu thở dài: "Chị phóng viên này, chị đúng là người lương thiện.
Tôi bảo chị có thể hỏi chuyện cá nhân, thế mà chị hỏi thật à?"
Sau những tràng cười sảng khoái, các phóng viên chờ đợi câu trả lời của anh.
"Ừm, nói sao nhỉ, quả thật là vậy.
Cảm hứng để viết "Một tiếng cười nhạt" đến từ lần chia tay của tôi với một người bạn, hành động của cô ấy đã để lại ấn tượng sâu đậm trong tôi.
Khiến cho tôi thấy tình cảm không nhất thiết phải đau khổ, sướt mướt, mà có thể thật tự do, thoải mái.
Dựa vào tình huống này mà tôi đã viết ra "Một tiếng cười nhạt", không ngờ nó lại nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của mọi người như vậy."
Chị phóng viên rất hài lòng, cười nói với Trương Quang Bảo: "Được rồi, chị không hỏi nữa, nếu còn hỏi cậu khóc ra đấy lại không hay.
Chúc cậu đạt được kết quả tốt trong cuộc thi Cúp Tiểu Cường."
Trương Quang Bảo khẽ gật đầu, cười với chị đẹp.
Đối với người đẹp, thái độ của anh cũng tốt hơn chút.
Tiếp theo, các phóng viên lần lượt đặt câu hỏi cho Trương Quang Bảo, còn Trương Quang Bảo dùng những câu trả lời dí dỏm hài hước của mình khiến toàn bộ phòng hội nghị tràn ngập tiếng cười.
Cuộc họp báo hôm nay giống như một bữa tiệc, không có cảm giác đối đầu gay gắt mà mọi người thường nghĩ đến.
"Được rồi, buổi họp báo ngày hôm nay của chúng ta kết thúc tại đây, cảm ơn các bạn phóng viên đã tham gia, cảm ơn mọi người." Trạm trưởng Trần đứng lên, chắp tay về phía mọi người nói.
Ngay sau đó, ông ta xoay người nói với Trương Quang Bảo: "Cậu Trương, mời cậu ở lại, xin cậu chút thời gian." Trương Quang Bảo gật đầu, lúc này, Trương Nam Tĩnh đi tới.
"Hơ, anh Tĩnh!" Trương Quang Bảo đưa tay ra, Trương Nam Tĩnh tươi cười, vui vẻ đập tay với anh.
"Nhóc con, không ngờ cậu giỏi vậy luôn, ha ha, dám trêu ghẹo hoa khôi trong ban biên tập của chúng tôi! Nhóc con, cậu không biết đó là đối tượng mà anh cậu đang theo đuổi hả?" Trương Nam Tĩnh nói đùa.
"Cậu Trương, mời cậu qua bên này để chúng tôi chụp bức hình." Có một phóng viên bên cạnh kêu lên.
Trương Quang Bảo quay người lại, vỗ vai anh ta một cái, sau đó nói với Trương Nam Tĩnh: "Anh nói gì thế, tôi cũng chỉ nói đùa với chị ấy thôi, chị ấy còn cười rất vui vẻ kìa."
"Tên nhóc này, miệng lưỡi cũng ngọt đấy, sao vậy, hai người quen nhau à?" Chị gái xinh đẹp đi tới, đứng bên cạnh Trương Nam Tĩnh hỏi, chắc do vừa rồi nghe thấy hai người Trương Quang Bảo nói chuyện, hiện tại đang nhìn anh nở nụ cười.
"Xem trí nhớ của em kìa, lần trước Giải trí Tencent chúng ta chẳng phải đã phỏng vấn cậu ấy rồi sao? Nào, Quang Bảo, để tôi giới thiệu một chút, người này là chị dâu tương lai của cậu, cô ấy tên là Chu Diệu Hàm, chào hỏi đi." Trương Nam Tĩnh nghiêm túc giới thiệu với Trương Quang Bảo, như thể người ta thật sự có gì đó với mình vậy.
"Chào chị dâu!" Trương Quang Bảo lập tức sửa lại xưng hô, gật đầu thật mạnh với Chu Diệu Hàm, gọi lớn một tiếng.
"Thôi đi, cậu đừng nghe anh cậu nói bậy.
Đúng rồi, tôi nhớ bài hát của cậu đứng ở vị trí thứ năm ở khu vực Tây Nam đúng không?" Chu Diệu Hàm hỏi.
Trương Quang Bảo gật đầu: "Vâng, tối nay chắc là có thể lọt vào top bốn."
"Xin lỗi, làm phiền mọi người một chút." Trạm trưởng Trần đi tới, mỉm cười với mấy người họ.
Trương Nam Tĩnh và Chu Diệu Hàm đều rất hiểu ý, nói với Trương Quang Bảo là chờ anh ở ngoài, rồi đi trước.
Các phóng viên gần như đã đi hết, trong phòng hội nghị chỉ còn lại người của ban tổ chức.
Trạm trưởng Trần mời Trương Quang Bảo ngồi xuống.
"Cậu Trương..." Trạm trưởng Trần rất khách sáo, một câu cậu hai câu cậu.
"Trạm trưởng Trần, đừng gọi vậy, tôi nghe không được thoải mái, cứ gọi tôi Quang Bảo được rồi." Trương Quang Bảo cười nói.
Trạm trưởng Trần cũng thấy anh không phải người ngoài, mỉm cười gật đầu: "Vậy được rồi, Quang Bảo, màn biểu diễn vừa rồi của cậu khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác xưa."
"Ồ, trạm trưởng có ý gì?" Trương Quang Bảo dường như không hiểu trạm trưởng Trần đang nói cái gì.
Trạm trưởng Trần mỉm cười, quan sát Trương Quang Bảo một lượt: "Ý tôi là đối mặt với nhiều phóng viên như vậy mà cậu lại không hề sợ hãi, còn có thể đối đáp rất trôi chảy khôn khéo, hiếm có người nào được thế."
Trương Quang Bảo khẽ cười: "Không có gì, tôi trời sinh gan đã lớn, không biết sợ là gì."
Nghe xong, trạm trưởng Trần lại nhìn anh, quả nhiên anh là một thanh niên của thời đại mới, thích khoe khoang, tính cách hướng ngoại, một chú nghé con mới sinh không sợ cọp, là một chất liệu tốt.
"À đúng rồi, trạm trưởng Trần, tôi còn chưa nói lời cảm ơn ông." Trương Quang Bảo đột nhiên nói.
"Trạm trưởng Trần nhướng mày, cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Cảm ơn tôi? Cảm ơn cái gì?"
Trương Quang Bảo cũng cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ ông ta không biết tác phẩm đầu tay của anh được đăng trên trang web của họ sao?
"Trạm trưởng Trần, ông không biết tôi là ai hả?"
Trạm trưởng Trần cau mày, suy nghĩ một lúc lâu vẫn không nhớ ra đã gặp người thanh niên này ở đâu, hay là giao dịch gì với cậu ta.
"Ha ha, quý nhân quên nhiều chuyện, trước đây trên mạng tôi có tên là cậu Bảo." Trương Quang Bảo nói.
Trạm trưởng Trần vỗ trán cười lớn: "Ôi trời, xem đầu óc của tôi này! Quang Bảo, cậu Bảo, chẳng phải là cùng một người sao? Trời đất ạ, có lỗi có lỗi quá.
Thì ra cậu chính là cậu Bảo, ha ha, chúng ta có thể coi là bạn cũ."
Trương Quang Bảo gật đầu: "Đúng vậy, là bạn cũ.
Trạm trưởng Trần đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi chưa có cơ hội cảm ơn ông, bây giờ có thể đích thân nói lời cảm ơn rồi."
Trạm trưởng Trần không đáp lại lời của Trương Quang Bảo, mà dừng lại đánh giá anh..