Sau khi uống một ngụm nước suối, Trương Quang Bảo mỉm cười liếc nhìn màn hình rồi tắt máy tính.
Ôi, công việc sáng tác đã xong, chuyện tiếp theo không phải là chuyện mà anh nên lo lắng.
Hôm nay thời tiết tốt, ánh mặt trời đã lâu không xuất hiện từ từ hiện ra, không cùng Dương Ngân Hạ đi chơi thì thật là đáng tiếc.
Trương Quang Bảo chợt nhận ra, tại sao mình lại chủ động rủ Dương Ngân Hạ đi chơi.
Trước đây, không phải anh ghét đi chơi nhất sao? Sau một hồi suy nghĩ, anh tự nói với bản thân rằng có lẽ con người ta khi gặp phải chuyện vui thì tinh thần sảng khoái, haha...
“Đi đâu vậy Quang Bảo?” Lý Đức đang nhìn chằm chằm vào màn hình, số phiếu bầu chọn "Một tiếng cười nhạt" của Trương Quang Bảo tiếp tục tăng, khi nhìn thấy Trương Quang Bảo mặc áo khoác đi ra ngoài, anh không khỏi lo lắng.
“Đi chơi với vợ xả stress, ở ký túc xá hai ngày nay, cả người bức bối chết mất.
À, mọi người cũng đi ra ngoài cho thoải mái đi.” Nói rồi nghênh ngang đi mất.
Lý Đức ở đằng sau lắc đầu, người này sao không biết lo âu gì hết vậy? Hiện tại mới chỉ là vị trí thứ 12, nhỡ có ngày bị người ta vắt kiệt sức mà không vào nổi top 100 thì phải làm sao?
Sau khi ra khỏi ký túc xá, Trương Quang Bảo uể oải duỗi lưng, ánh nắng ấm áp chiếu lên người thật sự rất thoải mái.
Vừa mới lấy điện thoại di động ra định gọi cho Dương Ngân Hạ, đúng lúc này, có một cuộc gọi đến, nhìn số thì nhận ra là số của Triệu Cảnh.
“Alo, con nhỏ điên, nhớ tôi rồi hả……”
“Trương Quang Bảo, cứu tôi với, tôi bị cướp rồi!” Giọng Triệu Cảnh đột nhiên vang lên thảm thiết từ đầu dây bên kia.
Trương Quang Bảo đầu tiên là sững sờ, sau đó anh lao thẳng vào phòng ngủ như phản xạ có điều kiện, chợt nhớ ra anh không biết cô ấy đang ở đâu.
“Tôi đang ở công viên Cửu Lý Đê, anh mau tới đây đi, ưm ưm……”
Trương Quang Bảo vừa nghe thấy tiếng này liền biết xong rồi, nhất định có người bịt miệng cô ấy lại.
Cúp điện thoại, Trương Quang Bảo chạy như bay về phòng ngủ, vừa vào phòng ngủ liền lớn tiếng nói:
“Lý Đức, Lương Cẩm, mau đi với tôi!” Nói rồi lòng như lửa đốt mà chạy như điên.
Lý Đức và Lương Cẩm sững sờ một lúc, sau đó không thèm quan tâm đã xảy ra chuyện gì mà chạy theo.
Trên đường phố phía Tây Bắc của Thành Đô, ba thanh niên khoảng hai mươi tuổi đang chạy như bay, người qua đường nhìn qua tưởng rằng cảnh sát đang bắt cướp, thậm chí một số người dân còn muốn xông vào cản ba thanh niên này lại.
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của họ, bọn họ lại nhát chết.
Công viên Cửu Lý Đê ở ngay trước mặt, ba người Trương Quang Bảo hăng hái chạy tới.
Sau đó, nhanh chóng chia nhau ra đi tìm tung tích của Triệu Cảnh.
Lúc này là khoảng mười giờ sáng, có rất nhiều người trong công viên nên rất khó để tìm thấy một người nào đó.
Trương Quang Bảo đoán rằng nếu bọn cướp dám làm chuyện này vào ban ngày thì chắc chắn sẽ hành động ở một nơi bí mật, vì vậy, anh đã đến những nơi vắng người để tìm kiếm.
dường như đã lật tung cả công viên lên rồi mà vẫn không thấy người đâu.
Trương Quang Bảo lo lắng đến mức không thể làm gì được, bọn cướp kia đều là những kẻ coi thường pháp luật, cho dù là anh em của anh so với bọn chúng cũng chỉ như châu chấu đá xe, cho dù Trương Quang Bảo có hung hăng cỡ nào thì bản thân anh dám giết người sao? Nhưng mà bọn cướp thì dám, đến lúc chó cùng rứt giậu thì cái gì bọn chúng cũng dám làm.
Triệu Cảnh chỉ là một cô gái, giờ phút này e rằng cô ấy đã sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu rồi, trời ơi, lo chết mất! Cô đang ở đâu vậy Triệu Cảnh? Lúc này không thể gọi cho cô ấy nữa, điều đó sẽ chỉ làm hại tới cô ấy.
……
Bỗng nhiên trời đất tối sầm, có người bịt mắt Trương Quang Bảo.
Mẹ kiếp, đụng vào đầu anh rồi! Trương Quang Bảo nhanh chóng nắm lấy hai tay người đó, dùng hết sức nâng vai quật ngã đối phương.
Một tiếng “bịch” giòn giã vang lên, người đó bị Trương Quang Bảo quật cho ngã chổng vó.
“Ui da…Ui da…” Tiếng rên la thảm thiết của đối phương không ngừng vang lên, đang lúc Trương Quang Bảo định xông đến tấn công thì nhận ra người đó lại là Triệu Cảnh.Trông anh như vừa mới nhìn thấy quỷ, sao lại là cô ấy?
Anh nhanh chóng chạy lại đỡ cô ấy ngồi xuống băng ghế bên cạnh.
Lần này Triệu Cảnh có vẻ bị ngã rất nặng, xoa mông rên rỉ, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
“Sao cô lại chạy ra được đây vậy? Bọn cướp đâu? Không được, tôi phải mau báo cảnh sát thôi.” Gương mặt Trương Quang Bảo u ám, nói là làm, móc điện thoại ra định gọi cho 110.
Triệu Cảnh nhìn thấy thì sợ mất mật, giật điện thoại trong tay Trương Quang Bảo, nhịn đau nói: “Đừng gọi mà! Đừng gọi! Ui da…”
Trương Quang Bảo khó hiểu, cô ấy đã chạy thoát rồi thì còn sợ gì nữa?
“Ui da, cái tên lưu manh chết tiệt này, sao lại ra tay nặng như vậy, làm cho mông tôi đau quá.
Ui da…” Triệu Cảnh đau đến nhe răng trợn mắt cằn nhằn.
Trương Quang Bảo đang thở hổn hà hổn hển, nghe xong lời cô nói bèn không vui nói: “Không phải tôi đang trong trạng thái chiến đấu cao nhất hay sao? Tự cô nhào ra lại còn trách tôi? À mà bọn cướp đâu rồi?” Trương Quang Bảo nói rồi bật dậy, xắn tay áo chuẩn bị tư thế sẵn sàng nhập cuộc.
Gương mặt xinh xắn của Triệu Cảnh méo xẹo vì đau đớn, đột nhiên lộ ra nụ cười mỉm: “Hihi, thực ra không có bọn cướp nào hết, giữa ban ngày ban mặt, trời còn trong xanh như này, ai lại dám giở trò cướp bóc ở công viên cơ chứ? Haha, Ui da…” Vừa cười lên đã cảm thấy toàn thân đau đớn.
Trương Quang Bảo ngồi dựa vào lưng ghế, không nói tiếng nào.
Lúc này Lý Đức và Lương Cẩm cũng thở không ra hơi chạy lại, vừa nhìn thấy Triệu Cảnh thì cả người đều sững sờ, cô gái này làm sao mà chạy thoát được vậy? Còn chưa kịp hỏi thì cô ấy đã tự nói ra sự thật, Lý Đức và Lương Cẩm đều dở khóc dở cười, con nhỏ điên này, chuyện này còn có thể đem ra đùa được hả?
Cả hai người họ đều trợn mắt nhìn cô ấy, còn muốn răn đe cô ấy vài lời, thấy Trương Quang Bảo đang ngồi bên, OK, họ không cần tốn công vô ích nữa.
Để Trương Quang Bảo nói chuyện với cô ấy đi.
Lúc này, cả hai chào Trương Quang Bảo rồi quay trở lại trường học.
Trương Quang Bảo tức giận thật lâu không nói được lời nào, một đứa con gái như cô ấy thường ngày bày trò điên khùng thì thôi đi, mọi người chỉ cho rằng cô ấy nghịch ngợm, nhưng chuyện lần này thật là quá đáng.
Chuyện cướp giật có thể tùy tiện lôi ra đùa được hả? Cũng may là anh không báo cảnh sát trước, nếu không thì gặp rắc rối lớn hơn rồi! Thật sự coi trời bằng vung, ngực to não tàn điển hình.
Triệu Cảnh nhìn chằm chằm Trương Quang Bảo hồi lâu, cuối cùng nhích qua cưới hihi dưới ánh mắt của anh: “Sao vậy? Giận rồi hả?”
“Hừ!” Trương Quang Bảo khịt mũi, không thèm đáp lại lời cô ấy.
Nhìn thấy bộ dạng của anh, hai mắt Triệu Cảnh trợn to, đột nhiên thò tay cù vào nách anh, Trương Quang Bảo còn đang bực mình cũng chịu không nổi mà bật cười.
Nói ra thì cũng hơi thất vọng, bình thường trông anh giống như một người anh hùng nhưng thật ra lại sợ trò này nhất.
“Haha, cười rồi nè, cười rồi nha…” Triệu Cảnh vỗ tay cười, không bao lâu sau lại khóc, sờ mông của mình, đau muốn rớt nước mắt.
Cười một lúc thì cảm thấy cơn giận cũng vơi đi bớt, Trương Quang Bảo trừng mắt nhìn cô ấy, nghiêm giọng: “Triệu Cảnh, trò đùa lần này của cô hơi quá rồi đó.
Cô nghĩ lại xem, chuyện nghiêm trọng như cướp giật mà cũng đem ra đùa giỡn được hả? Con nhỏ này, lúc đó tưởng cô bị cướp thật, suýt nữa thì tôi đã báo cảnh sát rồi…”
Còn chưa nói xong thì Triệu Cảnh đã vội cắt lời: “Vậy là anh cũng có chút quan tâm đến tôi nhỉ?”
Trương Quang Bảo nghẹn lời thật lâu, con nhỏ này thật là, thật là…haiz, thật không biết diễn tả cô ấy như nào.
Nói cô ấy điên quả không sai, dường như cô ấy hiểu hết mọi chuyện, trên đời này kỳ lạ nhất là lòng dạ phụ nữ.
Vốn dĩ muốn dạy cho cô ấy một bài học, nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ của cô ấy, dường như lại không cảm thấy giận dữ như lúc nãy nữa.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì lại cảm thấy không ổn.
Chuyện lần này rất nghiêm trọng, nếu không răn đe cô ấy, không chừng lần sau sẽ còn có trò đùa tai quái hơn.
Lần này là bị cướp, lần sau có lẽ là tự sát cũng nên?
“Còn đang nói chuyện nghiêm túc đó, cô đứng đắn lên tí đi.” Trương Quang Bảo xụ mặt nói.
Triệu Cảnh không nghe lọt tai được chữ nào, hai tròng mắt muốn rớt ra, nghiến răng nghiến lợi, hai tay đưa ra sau lưng khẽ nắm chặt, thô lỗ quát: “Hừm, anh thì nhất rồi! Tôi còn chưa nổi giận vì anh quật tôi ngã thê thảm như thế này, giờ lại ngồi đây lải nhải.
Mẹ nó! Anh muốn gì đây hả?”
Vẻ mặt của Trương Quang Bảo giống như bị dội một chậu nước lạnh giữa trời đông giá rét, cả người đều ngây như phỗng.
Đây là loại phụ nữ gì vậy, rõ ràng cô ấy làm sai, vậy mà còn hét to hơn cả anh.
Nhìn vào đôi mắt hạnh nhân và đôi lông mày dựng ngược của cô ấy, dường như muốn nhào đến ăn tươi nuốt sống anh vậy.
Kết quả là Trương Quang Bảo không cảm thấy tức giận nữa, chẳng những không tức giận mà còn bật cười.
Thật thú vị, Trương Quang Bảo anh đây vậy mà lại bị một người phụ nữ hét vào mặt.
“Sao nào? Sao không nói nữa đi? Chột dạ rồi hả? Anh nói xem có phải là anh đuối lý rồi không?” Triệu Cảnh vươn tay phải đẩy Trương Quang Bảo, tức giận hỏi.
Trương Quang Bảo bó tay lắc đầu: “Tôi nói này Triệu Cảnh, à không phải, chị Triệu, bà chị Triệu, có phải Trương Quang Bảo tôi đây đã mắc nợ gì cô không? Sao cô cứ giày vò tôi mãi vậy? Từ lúc biết cô tới giờ, chỉ cần thấy cô là sẽ không xảy ra chuyện gì tốt cả.
Xin cô đó, sau này tránh xa tôi một chút thôi được không? Làm ơn sau này đừng tới hành hạ tôi nữa!”
Triệu Cảnh cười hihi đầy nham hiểm, giơ tay nâng cằm Trương Quang Bảo lên ngắm nghía, gương mặt dí sát đến: “Hihi, còn lâu, chị đây chấm anh rồi.
Nói cho anh biết, anh chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu! Khà khà…..” Nói rồi còn đá lông nheo với Trương Quang Bảo một cái.
Trương Quang Bảo thật sự cạn lời rồi, ông trời ơi, rốt cuộc kiếp trước con đã tạo nghiệt gì mà bây giờ người lại trừng phạt con như vậy?
Triệu Cảnh buông Trương Quang Bảo ra, cẩn thận ngồi thẳng lưng, ho khan hai tiếng, nghiêm túc nói: “Nghi phạm Trương!”
Ban đầu Trương Quang Bảo còn không có phản ứng, sau đó Triệu Cảnh hừ một tiếng trừng mắt nhìn anh, lúc này anh mới hiểu ra, dám gọi Trương Quang Bảo anh là nghi phạm sao? Anh trở thành tội phạm từ lúc nào vậy?
“Làm gì vậy?” Trương Quang Bảo lúc này không còn tức giận nữa, cười haha nhìn cô.
“Bây giờ chị đây muốn tra hỏi anh, anh phải thành thật kể lại toàn bộ quá trình phạm tội của mình, anh cũng biết chính sách của Đảng ta rồi đó, đó là…”
Không chờ cô ấy nói xong, Trương Quang Bảo đã cướp lời: “Ừm, tôi biết rồi! Là thành thật sẽ nhận được sự khoan hồng của pháp luật.”
Triệu Cảnh hài lòng gật đầu, rồi đưa tay sờ mặt Trương Quang Bảo cười nói: “Ừm, thái độ của thằng nhóc này được đó.”
“Bây giờ chị đây hỏi anh, anh làm thế nào để lừa gạt nạn nhân Triệu? Mau thành thật khai báo, nếu không sẽ bị nghiêm trị.” Triệu Cảnh giơ tay diễn tả hành động cắt cổ.
Trương Quang Bảo ngẫm nghĩ, nhân vật nạn nhân Triệu này chắc là nói cô ấy nhỉ.
“Vâng, thưa sếp, tôi sẽ kể lại toàn bộ sự thật.
Kể từ khi quen biết nạn nhân Triệu, tôi đã bị vẻ đẹp của cô ấy mê hoặc.
Người phụ nữ này là loại ngực to não bé điển hình, rất ngu ngốc.
Vì điều này nên mới lừa dối cô ấy, kết hợp một vài thủ đoạn, cuối cùng mới hạ gục được nạn nhân Triệu.
Ừm, chỉ có nhiêu đó thôi, đây là toàn bộ quá trình phạm tội, không một lời gian dối.” Nếu cô ấy muốn chơi thì anh sẽ hầu tới cùng.
Triệu Cảnh nghe đến đây, bèn quay đầu trừng Trương Quang Bảo, lấy làm lạ hỏi: “Cái gì? Còn có tình tiết phạm tội khác nữa hả? Hừm, khoan nói đến việc này, chị đây hỏi anh, vì sao lúc nào cũng giấu giếm nạn nhân Triệu, chính là việc anh là Cậu Bảo ấy.”
Trương Quang Bảo ngẩn người, thì ra cô ấy nói đến việc này.
“Sao cô biết được?” Trương Quang Bảo hỏi lại.
Triệu Cảnh không ngừng cười gằn: “Thằng nhóc, còn không mau thành thật.
Tôi đã thấy tác phẩm của anh trên trang web chính thức của Cúp Tiểu Cường, chính là “Một tiếng cười nhạt”, xếp hạng 12, số phiếu bầu lúc tôi đi là 8749, đúng không?”
Trương Quang Bảo bật cười, lúc bình thường thấy cô ấy hậu đậu cẩu thả, không ngờ cũng có lúc tinh ý như vậy.
Đến cả việc xếp hạng bao nhiêu, đạt được bao nhiêu phiếu, cô ấy cũng đều để ý hết.
Ồ, cho dù cô ấy biết đến người này thì cũng không thể nào đoán được anh chính là Cậu Bảo chứ.
“Thằng nhóc, đang tự hỏi tại sao tôi biết anh là Cậu Bảo đúng không?” Triệu Cảnh như nhìn thấu suy nghĩ của anh, đắc chí hỏi.
Trương Quang Bảo nở một nụ cười gượng gạo, gặp phải thứ dữ rồi, vậy mà cô ấy có thể biết được anh đang nghĩ gì.
Lúc này anh bất lực gật đầu, chờ đợi câu trả lời của cô.
“Tôi tra trên trang thông tin của Baidu, phát hiện anh có đăng một status để lôi kéo lượt bình chọn đúng không? Tôi đã rủ rê hết tất cả mọi người xung quanh bình chọn cho anh, sau đó tôi chạy đến quán net, bầu cho anh từng phiếu một, dần dần mới nhận ra bản thân đã theo chân bọn anh từ lúc nào.” Triệu Cảnh từ tốn nói, nhưng Trương Quang Bảo lại nghe được một loại cảm giác khác.
Cô gái này tuy rằng hơi điên khùng, nhưng cũng là một người sống thật lòng, vì một bài hát của anh, vậy mà lại chạy đôn chạy đáo khắp các quán net rồi trở thành fan của anh.
Chỉ dựa vào tấm lòng này của cô ấy, việc vội vàng chạy đến cứu cô ấy cũng không đáng là bao.
Cô gái này càng nhìn càng thấy xinh đẹp, dễ thương, haha.
“Này, sao tôi lại nhìn thấy ý đồ xấu xa từ mắt của anh vậy.
Có phải là suy nghĩ đến chuyện lệch lạc nào không?” Triệu Cảnh đột nhiên nhìn chằm chằm Trương Quang Bảo, mím môi hỏi.
Chương ????ới nhất tại # TR????MT RU????????N.vn #
Trương Quang Bảo cười mỉm, nhẹ giọng nói: “Cám ơn cô, Triệu Cảnh.”
Triệu Cảnh nghe vậy thì khuôn mặt cười tươi như hoa, đắc chí lắc lư đầu nói: “Nói có một câu vậy mà được à? Không có hành động thực tế nào hả?”
Trương Quang Bảo vừa cười vừa lắc đầu: “Vậy cô còn muốn tôi làm gì nữa? Nếu không phải nơi này đông người, thì tôi rất muốn tặng cho cô một cái ôm.
Haiz, làm khó cô quá…” Chưa kịp nói xong thì đã nuốt vào những lời còn lại, vì khi anh vừa nói đến “rất muốn tặng cho cô một cái ôm” thì Triệu Cảnh đã nhào tới ôm chặt lấy anh.
Hôm nay, hình như cô ấy đã đổi sang một loại nước hoa khác, ngửi kỹ mới thấy hương hoa nhài thoang thoảng rất dễ chịu.
“Tên lưu manh này, ngay từ đầu tại sao không nói với tôi anh là Cậu Bảo hả?” Triệu Cảnh ôm cổ Trương Quang Bảo, đặt cằm lên vai anh, bĩu môi hỏi.
Triệu Quang Bảo bật cười, đẩy cô ra, nhìn vào mắt cô rồi dịu dàng nói: “Là do cô ngu ngốc, nhìn mà không nhận ra.
Quang Bảo, Cậu Bảo, không phải trông giống nhau hay sao?”
“Ờ ha, tên lưu manh, thật là không phát hiện ra anh còn có tài năng âm nhạc bẩm sinh nữa! Trước đây đúng là xem thường anh rồi, haha…” Triệu Cảnh cười vui vẻ.
Khi cười, cô ấy thật giống một cô gái ngây thơ trong sáng, nụ cười của cô ấy rất chân thành và rực rỡ như bỗng chốc trăm hoa đua nở, đua nhau khoe sắc, đẹp đến khó tả.
Nếu là vào thời cổ đại, chỉ có thể dùng câu “khuynh quốc khuynh thành” để diễn tả nụ cười này.
Trương Quang Bảo chưa bao giờ cho rằng mình là một người đàn ông chân chính, vì vậy anh chằm chằm nhìn Triệu Cảnh thật kỹ, tận hưởng sự thoải mái do nụ cười rạng rỡ đó mang lại.
Triệu Cảnh đưa tay huơ qua huơ lại trước mắt Trương Quang Bảo, lúc này hồn vía của anh mới quay trở về.
“Ê, anh đừng có bày ra vẻ mặt đó được không? Nhìn tôi mà nước miếng sắp rớt xuống luôn kìa.
Mặc dù tôi có đẹp thật, nhưng mà anh cũng đừng thể hiện dáng vẻ si mê đó chứ.” Lời nói của Triệu Cảnh đã hoàn toàn phá tan tâm trạng vừa rồi của Trương Quang Bảo.
Làm sao mà một người phụ nữ lại có thể nói rằng bản thân mình rất xinh đẹp được? Thật là một người tự phụ..