Edit: Pi
Beta: Gờ
~~~~~
Từ sau ngày Nhan Tịch rời nhà Claire, hai người bắt đầu chiến tranh lạnh.
Nhan Tịch vẫn còn do dự rốt cuộc có nên đi Thượng Hải không, nàng sợ, sợ cái giá của lần rời đi này là phải chia tay Claire, nàng đã phải khó khăn thế nào mới có thể giữ lấy tình yêu này sao có thể buông tay như vậy, hơn nữa tất cả những gì nàng làm cũng chỉ vì muốn cuộc sống mình và Claire sau này có thể bớt khó khăn hơn, nương tựa lẫn nhau chứ không phải luôn là kẻ yếu đuối để cô ấy phải chăm sóc. Nếu Claire không có ở đây, tất cả những gì nàng đều không có ý nghĩa.
Mẹ Nhan có chút không hiểu Nhan Tịch, ở Thượng Hải hết lần này đến lần khác điện về thúc giục Nhan Tịch, nhưng nàng luôn ậm ừ đối phó, không biết lòng đang nghĩ gì. Mẹ Nhan mơ hồ đoán ra nguyên nhân có thể khiến Nhan Tịch không muốn rời đi, nhưng những câu hỏi kia luôn giữ trong lòng không dám hỏi Nhan Tịch, theo quan điểm của bà, chuyện này quá hoang đường.
Một tuần chiến tranh lạnh, Nhan Tịch không chịu được nữa. Sau khi tan ca, nàng không về nhà ngay, mà núp ở bãi đậu xe, chờ Claire.
Sáu giờ tan tầm, mãi đến tám giờ Nhan Tịch mới thấy Claire bước vào bãi đậu xe, bước chân rất chậm, không giống dáng vẻ ngẩng cao đầu bước đi ngày thường, thậm chí còn hơi cúi đầu, vẻ mặt đầy mỏi mệt. Nhan Tịch có chút đau lòng, từ sau xe chui ra, nghênh đón.
"Claire--"
Nhan Tịch gọi, Claire dừng bước một chút, ngẩng đầu nhìn thấy nàng, không nói lời nào tiếp tục đi .
"..."
Không phải chứ, Nhan Tịch buồn bực, tuy hôm đó nàng không đúng, nhưng nàng đã đến nhận lỗi, chẳng lẽ vậy Claire cũng không thèm để ý đến nàng ?
Nhan Tịch cũng không nói lời nào, nhìn Claire đi lướt qua từ mình, mở cửa xe, nàng cũng lon ton đi theo, đưa tay định mở cửa, nhưng nàng chưa kịp đụng vào, xe đã nổ máy, chân ga bị đạp mạnh, chỉ để lại cho Nhan Tịch khói bụi đầy trời.
Nhan Tịch ngây người, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn theo hướng xe rời đi hồi lâu, không lên tiếng, cúi thấp đầu bước đi.
Ngày đầu tiên như vậy, ngày thứ hai vẫn vậy, ngày thứ ba... mãi đến thứ sáu, Nhan Tịch đứng ở bãi đậu xe, vô định nhìn theo.
Nhìn theo hướng xe Claire rời đi, mắt dần nhạt nhòa, lòng bắt đầu khó chịu.
Rốt cuộc Claire muốn thế nào? Nàng đã không đi Thượng Hải nữa, không những không đi còn đích thân đến xin lỗi, còn bắt nàng làm gì nữa?
Thứ bảy, Nhan Tịch vẫn xuất hiện với dáng vẻ bơ phờ, nằm ngửa mặt trêи sô pha, mẹ Nhan nằm trêи cái sô pha khác xem ti vi, bà cũng không thèm để ý tới dáng vẻ sống dở chết dở của Nhan Tịch, vừa xem chương trình hài trêи ti vi, vừa cười lăn lộn.
Nhan Tịch đờ đẫn nhìn trần nhà, bên tai là tiếng cười của mẹ Nhan, trong đầu một mớ hỗn độn.
Có tiếng ba qua song sắt nói với nàng: chăm sóc mẹ con thật tốt, cái nhà này nhờ cả vào con.
Có Claire kéo tay nàng nói: Nhan Tịch, tôi chỉ muốn cuộc sống an ổn.
Có Tiêu Mạc Ngôn nói: tình yêu là chuyện của hai người, muốn biết phải làm sao, tự hỏi lòng em đi.
Còn có tiếng rất nhiều người nói: cô hoàn toàn không xứng với Claire...
Trong vô thức, dòng lệ ấm tràn ra từ hốc mắt nàng, trượt xuống hai bên má, Nhan Tịch sợ mẹ Nhan nhìn thấy, giơ tay lên che mặt.
Nước mắt trong im lặng, khóc không ra tiếng, lòng bị đè nén rất lâu nay rốt cục dễ chịu hơn đôi chút...
Nhưng ở nhà Claire, dường như không được yên bình như vậy.
Tiêu Mạc Ngôn đang nằm trêи sô pha, bắt chéo hai chân, thích chí ăn nho. Còn Hạ Linh Doanh ngồi cạnh, cưng chìu nhìn cô, thỉnh thoảng vuốt tóc cô, Tiêu Mạc Ngôn híp mắt cười, vẻ mặt đầy hưởng thụ.
Claire không hỏi lý do vì sao hai người họ đến, thật ra lòng cô hiểu rõ. Biết không phải là cải thiện cuộc sống như Tiêu Mạc Ngôn nói, đường đường là chủ tịch Tiêu, cải thiện cuộc sống cần gì đến chỗ cô, chẳng qua là biết cô và Nhan Tịch cãi nhau nên đến, cô biết họ có lòng, dù cảm động cô cũng không nói ra miệng, nhưng sẽ ghi tạc trong lòng.
Thấy Claire khoanh tay nhìn ngoài cửa sổ, Hạ Linh Doanh thở dài, nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
"Sao chị còn ăn, không nghĩ biện pháp gì đi? "
Tiêu Mạc Ngôn vừa nhai nho, vừa nhìn Hạ Linh Doanh, cười như nghĩ ra điều gì. Vừa thấy cô như vậy, Hạ Linh Doanh biết Tiêu Mạc Ngôn chắc chắn lại nghĩ lệch đi, trong lòng một khí , đưa tay liền nhéo mặt của nàng.
"Ai da--"
"Chị đang nghĩ cái gì?"
"Ai ui, em và Claire vốn không giống người bình thường, sao không cho chị nghĩ? "
Tiêu Mạc Ngôn vừa xoa xoa bên mặt bị Hạ Linh Doanh nhéo, vừa mạnh miệng. Có mơ cô cũng không ngờ, có ngày sẽ bị một người phụ nữ chèn ép thê thảm như thế, ai, tuổi trẻ tươi đẹp đã một đi không trở lại, làm gì còn Hạ Linh Doanh yếu đuối như cừu nữa, giờ nghĩ lại, chẳng qua là sói đội lốt cừu thôi.
Buông tay nhéo Tiêu Mạc Ngôn ra, Hạ Linh Doanh nhìn về bóng lưng tịch mịch của Claire, thở dài.
"Cô ấy mang trêи lưng quá nhiều gánh nặng, giống chị năm lúc trước. "
Sự nghiệp gia tộc, người yêu lại không hiểu, còn bị VAN quấy rầy, gánh nặng trêи vai Claire không nhỏ hơn Tiêu Mạc Ngôn năm đó là mấy, mà cô ấy lại một mình yên lặng gánh chịu tất cả, sau khi xác lập quan hệ với Nhan Tịch, cô dùng toàn bộ trái tim yêu nàng. Cãi nhau hay chiến tranh lạnh cũng chỉ vì không muốn nàng rời đi, tại sao Nhan Tịch lại không chịu hiểu?
"Nói vậy, em yêu ai yêu cả đường đi? "
Một câu nói khiến Tiêu Mạc Ngôn mặt mày hớn hở, Hạ Linh Doanh bị cô khiến cho dở khóc dở cười.
"Ừm, cậu ấy thật có chút giống chị hồi trước. "
Tiêu Mạc Ngôn cười nói .
"Nhưng bản chất bọn chị có một sự khác biệt . "
"Khác gì? "
Hạ Linh Doanh nhìn Tiêu Mạc Ngôn, thầm nghĩ, người này sẽ không mèo khen mèo dài đuôi nữa chứ?
"Ừm, năm đó, dù chị có rối rắm thế nào, có chuyện chị cũng sẽ nói với em trước dù em có muốn nghe hay không, còn Claire, cô ấy giấu mọi chuyện trong lòng, điểm này bọn chị hoàn toàn trái ngược nhau. "
Hạ Linh Doanh gật đầu, đúng vậy, khả năng biểu đạt kém là một vết thương trí mệnh. Đã là tình nhân, không nhiều thì ít cũng sẽ có cãi nhau, biện pháp tốt nhất là nói hết những lời muốn nói ra, nhưng với tính Claire thì...
nhìn Claire , Tiêu Mạc Ngôn cười cười.
"Thật ra Claire quan tâm Nhan Tịch đến mức nào, có lẽ ngay cậu ấy cũng không rõ. "
"Có ý gì? "
Hạ Linh Doanh không hiểu nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn giơ tay ôm eo cô.
"À~ Hạ Hạ, sống chung với chị em có tự ti không? "
"Sao hỏi vậy? "
Nghe mùi hương trêи người Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh cười nhẹ. Tự ti, tất nhiên là có vì dù sao Tiêu Mạc Ngôn cũng quá ưu tú, đã từng có lúc cô giống Nhan Tịch, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện, cô biết Tiêu Mạc Ngôn yêu là cô như vậy, có lẽ, với thân phận khác, tính cách khác, cô sẽ không còn là cô, Tiêu Mạc Ngôn cũng không còn yêu cô nữa.
"Không sao, chỉ muốn hỏi vậy thôi. "
Tiêu Mạc Ngôn mỉm cười, áp má vào eo Hạ Linh Doanh, thì thầm:
"Thật ra chị thấy họ không có vấn đề gì lớn, chẳng qua là nhàn rỗi quá nên vậy, không sao cả."
Kết luận Tiêu Mạc Ngôn đưa ra khiến gương mặt Hạ Linh Doanh sầm xuống, người này không nói được lời nào tốt.
"À, hay mình tìm ai đó khích Claire đi. "
Tiêu Mạc Ngôn nhìn chằm chằm bóng lưng Claire, cười xấu xa. Hạ Linh Doanh có chút không vui, cau mày.
"Sao lại khích Claire mà không phải Nhan Tịch, lần này cô ấy không sai, sao lúc nào chị muốn ăn hϊế͙p͙ người ta? "
Tiêu Mạc Ngôn cười, vòng tay ôm Hạ Linh Doanh khẽ siết chặt.
"Ai bảo lần trước cậu ấy dám hôn em. "
"..."
Hạ Linh Doanh không nói lời nào, thở dài, cầm tay Tiêu Mạc Ngôn.
"Chị định làm gì? "
Tiêu Mạc Ngôn nhướn mày, đắc ý.
"Dù Claire đã ba mươi, nhưng ở phương diện yêu đương chẳng khác nào thiếu nữ mới lớn. Cái gì cũng không hiểu, chuyện gì cũng chịu đựng, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, chị sẽ phá tan ranh giới đó, để cậu ấy phải kϊƈɦ động một lần. "
Hạ Linh Doanh nhíu mày, Claire kϊƈɦ động? Sao có thể? Nhan Tịch còn may ra.
"Ai, em đừng có nghĩ đến Nhan Tịch nữa, bảo vệ con nít như vậy là không được, em càng bảo vệ Claire, chị lại càng muốn bắt nạt cậu ấy. "
Vừa thấy Hạ Linh Doanh cau mày, Tiêu Mạc Ngôn không vui, sao, không lẽ nụ hôn lần trước đã bén lửa hai người? Xem ra dạy bài học vậy vẫn chưa đủ, về nhà phải tiếp tục.
"Không như chị nghĩ đâu..."
Giọng Hạ Linh Doanh có chút vô lực, cô thật không biết phải đối phó với tên vô lại_chủ tịch Tiêu trước mặt như thế nào.
"Ừm, lát em gọi Nhan Tịch, chị tìm thêm một người đến, chúng ta tâm sự với nhau chút. "
"Chị định làm gì "
Hạ Linh Doanh cảnh giác, Tiêu Mạc Ngôn thấy dáng vẻ híp mắt mê người của cô, lòng rạo rực, đứng dậy, ôm cổ cô, dưới ánh mắt khó hiểu của Hạ Linh Doanh, kéo xuống, hôn lên hôn đôi môi đỏ hồng.
Ừm, đôi môi mềm mại, hương vị ngọt ngào, dù đã hôn bao nhiêu năm vẫn có mùi thơm ngát nhàn nhạt, tựa như dâu tây, lại giống kẹo mềm, khiến người ta muốn nuốt vào bụng.
"Ưm--"
Hạ Linh Doanh lập tức đỏ mặt, dùng sức đẩy Tiêu Mạc Ngôn ra, chị ấy làm gì? Đây là nhà Claire!
Tiêu Mạc Ngôn bị đẩy ra, khó chịu, ɭϊếʍ môi nhìn Hạ Linh Doanh, tóc Hạ Linh Doanh tán loạn đang hốt hoảng sửa lại quần áo bị cô kéo loạn, ngẩng đầu, cáu giận liếc cô.
"Có gì phải ngượng chứ, có ai thấy đâu! "
Tiêu Mạc Ngôn bất mãn. Thật là, tâm trạng Claire không tốt, làm gì có thời gian để ý đến họ? Đúng là càng ngày càng không lãng mạn. Tiêu Mạc Ngôn vừa nghĩ vừa nghiêng đầu, mới vừa quay đầu một chút đã thấy ánh mắt màu xanh ngọc bích của Claire đang nhìn chằm hai người họ, mặt lập tức đỏ lựng.
Claire nhìn dáng vẻ Tiêu Mạc Ngôn và Hạ Linh Doanh, khóe môi khẽ cong lên.
"Cậu、 cậu nhìn cái gì?"
Tiêu Mạc Ngôn tức giận, giọng điệu không còn khéo léo bình thường, thật không ngờ Claire lại là người không thuần khiết vậy!
Claire khoanh tay, nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nhàn nhạt hỏi:
"Cậu xấu hổ sao?"
"..."
Tiêu Mạc Ngôn nghẹn lời, cắn răng nhìn Claire, được lắm, tớ đang phân vân không biết rốt cuộc có nên giúp Nhan Tịch khích cậu không, giờ nghĩ lại, cần lắm!
~~~~~Hết Chương ~~~~~
Ai đoán coi " người nữa" mà Tiêu định gọi đến là ai?
p/s: tui đã trở lại!!!! =)))) năm rồi á, thôi, nhất định hè này cố gắng hoàn LLN.