Edit: Pi
Beta: Gờ
~~~~~
"Aiii, con bé này còn đứng đờ người ra đó làm gì? Người ta đợi con lâu lắm rồi. "
Mẹ Nhan bất mãn khi thấy Nhan Tịch đứng ngẩn ra, Nhan Tịch sực tỉnh, ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, hỏi dò:
"VAN ? "
"Ồ, Nhan Tịch, cuối cùng cũng gặp cô. "
Tiếng VAN vui vẻ, nét mặt cũng rất dịu dàng, chỉ có ánh mắt nhìn Nhan Tịch hơi sắc bén.
Nhan Tịch đứng chôn chân nhìn VAN, nhanh chóng nghĩ xem hắn đến Trung Quốc lúc nào, tại sao hắn lại tới nhà nàng.
"Tôi vừa nói chuyện phiếm với dì, dì nói cô rất được lòng sếp, chắc tối nay hai người lại cùng ăn tối phải không. "
VAN cầm tách trà trêи bàn lên, nhấp một ngụm cười nói, giọng nói thản nhiên, bình tĩnh. Nhan Tịch chợt ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt lóe lên cảnh giác.
"Chắc đúng rồi. "
Mẹ Nhan gật đầu, cười. Nếu không phải VAN nói, bà còn nghĩ Nhan Tịch nói dối gạt mình, không ngờ con gái bà cũng không tệ lắm, may mà được lòng sếp.
Nhan Tịch nhíu mày, bước đến sô pha ngồi, ngẩng đầu nhìn VAN.
"Sếp có biết anh sang đây không? "
"Tôi vừa xuống máy bay đã đến tìm cô. "
"Có chuyện gì không? "
"Tới xem thử mặt mũi Nhan Tịch, người luôn được sếp khen không ngừng. "
"Giờ xem rồi, có giống anh nghĩ không? "
"Ồ, ngoài dự liệu của tôi luôn đấy chứ. "
Mẹ Nhan cau mày nghe hai người lấp lửng, linh cảm mách bảo bà quan hệ giữa Nhan Tịch và VAN tuyệt đối không đơn giản như vậy, ngẩng đầu liếc Nhan Tịch, bà nói nhỏ:
"Mẹ còn mấy bộ đồ trong phòng chưa giặt, hai người cứ trò chuyện đi. "
Nhan Tịch gật đầu, mẹ Nhan cười lịch sự với VAN, đứng dậy đi vào phòng ngủ.
VAN nhìn theo mẹ Nhan, khóe miệng khẽ nhếch.
"Mẹ cô rất thông minh . "
"Anh tìm tôi làm gì?"
Mẹ Nhan đi rồi, Nhan Tịch cũng không còn do dự nữa, không tiếp tục che giấu. Nàng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn VAN.
"Chỉ vậy mà tức giận sao?"
Nhấp một hớp trà, VAN nhìn Nhan Tịch, cười.
Không sai, Nhan Tịch đang tức giận, nếu gặp VAN ở tình huống bình thường, dù trong lòng có thành kiến, nhưng chắc chắn vẫn lịch sự, nhưng là hôm nay gặp ở nhà nàng, trước mặt mẹ nàng. Ý định của VAN rất rõ, hắn dùng mẹ Nhan trói buộc nàng, rốt cuộc hắn đang suy tính chuyện gì?
VAN ngước lên nhìn chằm chằm Nhan Tịch một hồi, nhẹ nhàng cười, lắc đầu.
"Tôi còn tưởng Claire yêu một người tốt thế nào, không ngờ, thật không ngờ. "
Bàn tay bên chân Nhan Tịch chợt nắm chặt, căm tức nhìn VAN, qua một lúc, nắm tay buông lỏng ra, học dáng vẻ VAN, nhẹ nhàng cười.
"Còn anh lại không khác những gì Claire từng nói lắm, trong hình dung của tôi. "
Quả nhiên, câu này đâm trúng tim đen của VAN, hắn ngẩn ra, chợt nhìn về phía Nhan Tịch bằng đôi mắt tràn đầy lửa giận, nhưng rất nhanh tan biến.
"Ừm, tài ăn nói của Nhan tiểu thư không tệ, chả trách có thể tán đổ người đẹp. "
Nhan Tịch cười không nói, thầm "hỏi thăm" trêи dưới cả nhà VAN, anh muốn gì? Đến tìm tôi đe dọa sao? Câu "Nhan tiểu thư" để nhắc nhở thân phận tôi? Còn tán đổ? Nếu ban đầu anh không rời bỏ Claire, tôi có cơ hội tán cô ấy sao? Đúng là hạng bần tiện!
Nhìn Nhan Tịch, VAN lắc đầu, thu lại nụ cười, đặt cái ly trêи tay xuống, nghiêng người về phía sau tựa vào sô pha, sau đó ngồi vắt chéo chân, dùng dáng vẻ sếp lớn nhìn nàng.
Nhan Tịch lịch sự nhìn lại VAN, khuôn mặt vẫn luôn vui vẻ với nụ cười tự tin, tất cả đều do Claire cho nàng.
"Nếu anh đã biết, tôi cũng không cần nói gì khách sáo nữa. "
VAN khôi phục bản tính, kiêu ngạo nhìn Nhan Tịch.
"Tôi muốn Claire trở về bên cạnh tôi lần nữa. "
"Nếu anh cảm thấy bản thân có khả năng, anh có thể thử. "
Nhan Tịch vẫn cười, nhìn người đàn ông trước mặt, dường như nàng đã hiểu lý do Claire không chút quyến luyến hắn.
"Chỉ cần cô rút lui, tôi tin mình làm được. "
"Không bao giờ. "
Nhan Tịch thẳng thắn từ chối VAN, người đàn ông này điên rồi sao? Từ xa đến tìm nàng để yêu cầu nàng buông tay Claire?
Dường như đoán được phản ứng của Nhan Tịch, VAN cười.
"Cô cho rằng tôi không thể bắt cô buông tay cô ấy sao? Nhan tiểu thư, cô ngây thơ quá rồi."
Nhan Tịch nhìn chằm chằm VAN.
"Nếu anh nghĩ dùng mẹ tôi để uy hϊế͙p͙, tôi có thể cho anh biết, vô ích thôi. "
Từ lúc bắt đầu nói chuyện với VAN, Nhan Tịch đã đoán trước được, nếu thật sự như thế, nàng sẵn sàng bỏ nhà ra đi chứ không bỏ Claire.
VAN lại cầm ly trà lên, uống một hớp, nhẹ thở dài.
"Lâu rồi mới lại thưởng thức trà, hương vị vẫn vậy. "
Nhan Tịch nhìn VAN, không hiểu tại sao hắn nói vậy, nhưng lòng lại mơ hồ bất an.
"Chuyện tôi và Claire cô cũng biết? "
VAN đột nhiên nhìn về phía Nhan Tịch, Nhan Tịch gật đầu. VAN xoa cằm, trầm ngâm:
"Nếu không phải ban đầu lão già cản trở, tôi đã kết hôn với cô ấy rồi. "
"Do anh buông tay trước. "
Nhan Tịch không tiếp tục im lặng nữa, nhớ tới vẻ mặt tịch mịch của Claire, lửa giận trong lòng lại phừng phực cháy, sao trêи đời này lại có người đàn ông như vậy? Rõ ràng là hắn bỏ đi lập nghiệp, mấy năm không liên lạc với Claire, giờ quay lại đổ lỗi lên đầu người khác?
VAN lắc đầu, không đáp. Im lặng hồi lâu, hắn ngẩng đầu lên nhìn Nhan Tịch.
"Vậy chắc cô cũng biết tình hình hiện tại của tôi. "
Nhan Tịch gật đầu một cái, cười khẽ:
"Sự nghiệp thành công, tình yêu trọn vẹn. "
Sao VAN không nghe giọng nói mang theo chút mỉa mai và khinh bỉ, sắc mặt không tốt nhìn Nhan Tịch.
"Vậy cô có biết sự nghiệp thành công, tình yêu trọn vẹn nhờ đâu không? "
Nhan Tịch mím môi nhìn VAN, chẳng lẽ...?
VAN cười đắc ý.
"Tôi cho cô biết, Nhan Tịch, lúc lão già đó dùng lời sỉ vả tôi, tôi đã thề sẽ trả thù. Cô đoán không sai, lâu nay tôi đều ở Trung quốc. Tôi nghĩ giờ cô cũng đoán được tại sao dù Thượng Hoa phát triển ổn định ở Trung quốc mấy năm nay, nhưng lại không thấy cải thiện? "
Cơ thể Nhan Tịch cứng đờ, nhìn VAN không chớp mắt. Là hắn? Hắn chính là kẻ luôn giở trò sau lưng, Nhan Tịch nhớ tới dáng vẻ vất vả tiều tụy của Claire vì Thượng Hoa, không nén được nữa, nghiến răng, gằn từng chữ.
"Đồ cặn bã. "
VAN lơ đễnh cười.
"Nhan tiểu thư, lời này tôi nghe nhiều rồi, tại cô ngây thơ quá thôi. Có hiểu luật cá lớn nuốt cá bé không? "
"Anh nói yêu Claire mà. "
"Nhưng tôi còn hận lão già kia hơn. "
Nhắc đến cha Claire, mặt VAN đanh lại.
"Tôi yêu Claire, tôi làm tất ả đều vì cô ấy. Tôi không bao giờ cho phép cô ấy rời xa tôi như vậy, lấy được cô ấy, tôi sẽ vui vẻ, còn lão già kia thì......"
Nhìn VAN cười rẻ mạt, trái tim Nhan Tịch như bị đóng băng, tại sao có thể có người như vậy? Đây là yêu? Đơn giản là hắn chỉ ích kỷ nghĩ cho mình!
"Anh về đi! Tôi sẽ không rời xa Claire. "
Nhan Tịch không thể nhịn được nữa, nói. VAN lại tựa như không nghe thấy, ngẩng đầu lên nhìn nàng.
"Cô thật sự không sợ tôi công bố quan hệ của hai người sao? "
Nhan Tịch nhíu mày, giờ nàng cũng không muốn nói với hắn câu nào nữa,.
"Nhan tiểu thư, cô phải hiểu, nếu Claire bên cạnh cô, cô ấy sẽ mãi vất vả vì Thượng Hoa, nhưng nếu ở cạnh tôi, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, cô ấy có thể an tâm nghỉ ngơi."
"Tôi không còn gì để nói với anh, mời anh về cho. "
Thấy Nhan Tịch thẳng thừng, VAN cười.
"Ngay cả một triệu kia cô cũng không muốn nói? "
"Anh nói cái gì?"
Nhan Tịch trợn tròn hai mắt nhìn hắn.
"Cô cho rằng, một triệu kia thật sự là của LARA sao, tôi cho cô biết, số tiền đó tất cả đều là của Claire. Giờ cô hiểu tại sao kinh phí xây dựng quý cuối cùng mãi kéo dài, tại sao một số những nhân viên lâu năm ở Thượng Hoa đã bắt đầu bất mãn với cô ấy rồi chứ? "
Mỗi câu nói của VAN đều sắc bén như kiếm, đâm từng nhát vào tim Nhan Tịch, đau lòng và hối hận lập tức lan khắp cơ thể nàng.
Claire chưa từng nói với nàng, chưa từng nói... Nhan Tịch đã hiểu, hiểu vì sao gần đây Claire phải bán mạng làm việc, một triệu, với một công ty lớn cũng không phải là gì, nhưng với một công ty vừa vực dậy như Thượng Hoa thì... mắt và tim đều ngập lệ, Nhan Tịch cúi đầu, im lặng.
"Cô ở cạnh cô ấy, chỉ có thể trở thành gánh nặng."
VAN nhìn dáng vẻ Nhan Tịch, cười.
"Nếu là tôi, tôi đã tự rời xa cô ấy. "
Nhan Tịch chậm rãi ngước lên nhìn VAN.
"Số tiền ấy, tôi sẽ từ từ trả. Nếu tôi ở cạnh sẽ trở thành gánh nặng của cô ấy, vậy, giao cô ấy cho anh chẳng khác nào uống độc, chỉ có thể đau khổ. "
VAN không nói gì, chỉ nhìn Nhan Tịch. Đúng, Nhan Tịch khiến hắn giật mình. Hắn tưởng nói vài câu khích tự trọng nàng, nàng sẽ biết khó mà lui, giống hắn năm đó... xem ra, phải dùng biện pháp mạnh hơn nữa.
"Nhan Tịch, bỏ qua chuyện một triệu, chúng ta nói chuyện ba cô một chút đi. "
"Cuối cùng anh muốn gì?! "
Nhan Tịch bị VAN chọc giận, VAN có xúc phạm nàng thế nào cũng không sao, nhưng ba Nhan là từ cấm trong lòng Nhan Tịch, dù là ai cũng không được phép đụng đến.
"Ở Trung quốc nhiều năm, tôi cũng biết không ít bạn bè giới chính trị. "
VAN thổi lá trà trong ly, nhàn nhã nói.
Nhan Tịch nắm chặt tay, căm tức nhìn VAN.
"Năm năm đã được ra, có phải sớm quá không? "
Nói xong, VAN cười, ngẩng đầu nhìn Nhan Tịch đã giận đến sắc mặt trắng bệch.
"Anh không cần dọa tôi. "
Nhan Tịch gằn giọng, hận không thể nuốt sống VAN.
VAN thở dài , lắc đầu.
"Một số người không bao giờ nghe khuyên bảo. "
Nói xong, hắn đứng dậy ra về, trước khi đi còn lấy một tấm danh thϊế͙p͙ giao cho Nhan Tịch, cười nói:
"Năm ngày sau, nhất định cô sẽ tìm tôi. "
Thấy Nhan Tịch vẫn ngồi yên trêи sô pha, không chịu nhận, khóe miệng VAN khẽ nhếch, đặt danh thϊế͙p͙ lên khay trà.
Bước đến cửa, VAN đột nhiên như nhớ tới cái gì, quay lại nhìn Nhan Tịch đang ngồi trêи sô pha.
"Chuyện hôm nay, tôi không hy vọng Claire biết, nếu cô ấy biết, doanh số bán hàng Thượng Hoa quý sau chắc chắn không cao. Còn nữa—— cha cô, sợ rằng cả đời phải ăn cơm tù. "
~~~~~Hết Chương ~~~~~