Bên cạnh hồ sen trong vườn có một chiếc chum trồng sen to bằng mấy người ôm, chỉ cần nhấc nhẹ chum sen lên, bên dưới chum sen là một tấm đá xanh, trên tấm đá có một vòng tròn nhô lên, ta đưa tay ấn xuống, tấm đá tự động dịch chuyển, lộ ra một lối vào tối om.
Ta cầm đèn lồng, dẫn mọi người trong Khương phủ men theo bậc thang chật hẹp chậm rãi đi xuống.
Đợi sau khi tất cả mọi người đã vào trong mật thất, ta lần mò tìm thấy một vòng tròn trên vách đá, ấn xuống, tấm đá xanh dần dần khép lại, không chút dấu vết.
Khương phu nhân vừa sợ hãi vừa tò mò, dưới ánh nến lờ mờ, bà ấy nắm chặt lấy tay áo ta.
"Định Vi, ở trong mật thất này có bị c h ế t ngạt không? Có chuột không?"
Ta lắc đầu an ủi bà ấy: "Mật thất có lỗ thông gió, đều được giấu ở nơi bí mật, còn chuột, cho dù có, cũng tốt hơn là rơi vào tay quân phản loạn gấp trăm lần."
Đêm hôm đó, quân phản loạn của Tam vương gia đã cướp phá Khương phủ.Bọn chúng tay lăm lăm đao kiếm nhuốm máu, lục soát từng gian phòng, đập phá đồ gốm sứ, tranh chữ, châm lửa đốt Lãm Nguyệt các của ta.
Thế nhưng, người nhà họ Khương lại giống như bốc hơi khỏi trần gian.
Quân phản loạn tìm kiếm khắp nơi mà không thấy bóng dáng ai.
Trong mật thất, chúng ta nghe tiếng quân phản loạn đập phá, cướp bóc, chửi rủa om sòm, ai nấy đều nín thở, im lặng không dám ho he, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng.
Mãi cho đến khi quân phản loạn rời đi đã lâu, chúng ta vẫn không dám động đậy, cho đến khi nghe thấy tiếng gọi đầy lo lắng của Khương Thì vọng xuống từ trên mặt đất, mới run rẩy ấn vào vòng tròn trong mật thất.
Đêm đó Khương Thì ngủ lại trong cung, không có mặt ở Khương phủ.
Nhưng mà khi hắn nhìn thấy người nhà họ Khương đều bình an vô sự, sạch sẽ chỉnh tề xuất hiện trước mặt mình, vị thiếu niên ngày thường kiêu ngạo ngỗ ngược, tuấn tú phi phàm kia lại ngồi xổm trên mặt đất đầy bùn đất, trong nháy mắt liền bật khóc nức nở.
Đêm hôm đó, Tam vương gia câu kết với tên đạo sĩ kia, bắt cóc mấy chục vị đại thần và người nhà của họ, dẫn theo ba nghìn binh mã xông vào hoàng cung, ý đồ g i ế t vua soán ngôi.
Thiếu khanh Ngự lâm quân Khương Thì dẫn theo năm trăm Ngự lâm vệ liều c h ế t bảo vệ Hoàng thượng.
Cuối cùng, tất cả Ngự lâm vệ đều anh dũng hi sinh, chỉ còn lại một mình Khương Thì toàn thân đầy máu, cõng Hoàng thượng chạy lên đỉnh Lăng Tiêu các.
Nếu như Cửu vương gia không kịp thời dẫn binh mã quay về kinh thành, g i ế t Tam vương gia và tên đạo sĩ kia, thì giang sơn này đã rơi vào tay kẻ khác rồi.
Mà sau biến cố này, lòng dân thiên hạ đều quy về Cửu vương gia.
Ngọn lửa do quân phản loạn gây ra, suýt chút nữa đã thiêu rụi Lãm Nguyệt các.
May mà trời còn thương, sáng sớm hôm sau đã đổ một trận mưa xuân không lớn không nhỏ.
Nhưng cho dù có trận mưa đó, Lãm Nguyệt các vẫn bị thiêu rụi đến mức không thể nhìn nổi, sách vở cũng bị thiêu hủy một nửa.
Ta đau lòng đến mức ba ngày liền không nuốt nổi cơm.
Ngày thứ tư, Khương lão gia và Khương phu nhân cho mời hai tỷ muội ta sang.