Cửu vương gia và Đại công tử đồng thời thở dài một tiếng: "Haiz..."
Khương Thì đầu tiên là ngẩn người, sau đó kinh ngạc kêu lên: "Xảo quyệt!"
Ta phủi phủi tuyết trên vai, mỉm cười với nhị công tử nhà họ Khương đang ngơ ngác.
"Nhị công tử, sau này xin hãy gọi ta là "Thẩm cô nương"."
"Hahaha..." Khương đại công tử vốn hiền lành, nho nhã lập tức cười ngặt nghẽo, còn Cửu vương gia nhìn gương mặt lúc xanh lúc trắng của Khương Thì cũng nhịn không được bật cười.
Hắn uống cạn ly rượu, toàn thân toát lên khí chất vương giả.
"Nghe nói trong phủ có một vị tài nữ, hôm nay được gặp, quả nhiên là thông minh hơn người. Thẩm cô nương, bản vương có một chuyện khó hiểu, không biết có thể mạo muội quấy rầy cô nương một lát được không?"
Nói xong, hắn giơ tay ra làm động tác "mời".
Thân vương đương triều đã lên tiếng mời, ta nào dám không tuân theo?Vì vậy, ta liền cùng với Khương Thì đang phẫn nộ bất bình bước vào trong lều tre.
Trong lều than củi cháy hừng hực, hương thơm ấm áp phả vào mặt, Đại công tử thay Cửu vương gia chậm rãi nói ra chuyện phiền lòng.
Thì ra là mấy năm gần đây, Thánh thượng vẫn luôn mải mê tìm kiếm tiên đạo, nửa tháng trước, có một vị đạo sĩ ở Linh Đài quán tiến cung, hắn tự xưng là đã đắc đạo thành tiên, có thể nhịn ăn nửa tháng.
Thánh thượng vì muốn kiểm chứng lời hắn nói là thật hay giả, liền nhốt riêng hắn trong phòng, phái người ngày đêm theo dõi.
Bây giờ vị đạo sĩ kia đã nhịn ăn nhịn uống mười ngày, nhưng tinh thần vẫn khỏe mạnh.
Thánh thượng vui mừng khôn xiết, nhất quyết muốn đợi khi mãn hạn, sẽ phong cho hắn làm Quốc sư.
Cửu vương gia thở dài: "Bản vương biết rõ tên đạo sĩ kia là kẻ lừa đảo, nhưng mà nhiều ngày như vậy vẫn không tìm ra sơ hở của hắn."
Ta cúi đầu trầm ngâm: "Hay là hắn đã mua chuộc cung nhân, cung nhân nói dối?"
"Cung nhân đáng tin."
"Vậy thì là có người lén đưa thức ăn vào?"
"Không thể nào, bản vương vẫn luôn cho người giám sát nghiêm ngặt."
"Chẳng lẽ là hắn giấu thức ăn?"
Cửu vương gia lắc đầu: "Nhưng trên người hắn chỉ có y phục và phất trần, bản vương đoán, nếu có, thì chỉ có thể giấu trong cây phất trần kia, nhưng mà tên đạo sĩ kia nói phất trần là thần vật, nếu như không có chứng cứ xác thực, e rằng khó mà kiểm tra được."
"Tự cho là thông minh, ngươi nghĩ những chuyện này, các vị vương gia sẽ không nghĩ ra sao?" Khương Thì ở bên cạnh nhân cơ hội châm chọc khiêu khích.
Ta liếc hắn một cái, trầm ngâm một lát, sau đó mỉm cười với Cửu vương gia.
"Nếu đã như vậy, vậy thì chỉ có thể lệnh cho cung nhân kiểm tra một chút "vật thải" của tên đạo sĩ kia. Vương gia, phàm là người trần mắt thịt, ai mà thoát khỏi được chữ tục, mười ngày nay hắn nhất định đã lén ăn gì đó, đã ăn vào rồi, chẳng lẽ lại không đi "giải quyết" sao?"
Có lẽ là chưa từng nghĩ đến một nữ tử lại có thể trước mặt mọi người nói ra chuyện "vật thải" tục tĩu như vậy.
Trong nháy mắt, Cửu vương gia và hai vị công tử nhà họ Khương đều nhìn nhau: "..."
Một lát sau, Đại công tử vỗ tay khen ngợi: "Hay cho một kế sách tuyệt diệu!"
Nhị công tử vừa bực bội vừa buồn cười nói: "Quả nhiên là mèo mù vớ cá rán, kẻ gian xảo tự có đường lối riêng."
Cửu vương gia nhướng mày liếc Khương Thì một cái: "Đây chính là "đối xử bằng lễ" trong miệng ngươi sao? Hôm nay phạt ngươi uống thêm ba chén."
Tuyết rơi bên ngoài lều ngày càng dày đặc, mấy cây trúc xanh bị tuyết đè nặng phát ra tiếng "kẽo kẹt".
Khương Thì cũng là người biết co biết duỗi.
Nghe thấy Cửu vương gia nói vậy, hắn liền uống cạn ly rượu, hào khí ngất trời nói một câu "Đã đánh cược thì phải tâm phục khẩu phục", sau đó đứng dậy, đi đến trước mặt ta, chắp tay hành lễ một cách dứt khoát.
"Thẩm cô nương, vừa rồi là tại hạ lỡ lời, mong cô nương rộng lượng tha thứ."
Tuyết rơi trước trúc, thiếu niên tuấn tú mày kiếm mắt sáng mỉm cười nói với ta.