Khương Nam mỉm cười nói: “Từ sau khi nghe lời tỷ, ta không biết đã yêu thương bản thân mình đến mức nào rồi. Cũng lạ thật, ta càng yêu thương bản thân mình, Hoàng thượng lại càng không thể bỏ mặc ta, hôm qua còn nói sau khi ta sinh hạ hoàng tử, sẽ thăng vị cho ta.”
“Đạo lý đối nhân xử thế trong khuê phòng còn nhiều lắm, ngươi phải tự mình tìm hiểu.”
Khương Nam là người thông minh, vào cung chưa đầy hai năm, vậy mà đã sống rất tốt ở nơi này.
Mùa xuân năm Cảnh Hòa thứ tư,《Nội đình tắc huấn》do ta biên soạn được ban hành khắp lục cung, từ đó về sau, tất cả phi tần, công chúa trong lục cung đều cung kính gọi ta là “tiên sinh”.
Sau đó các vị hoàng tử trong cung cũng dần dần trưởng thành, sau khi tan học, bọn họ đều thích đến tìm ta đàm đạo văn chương.
Hoàng thượng cảm thấy kinh ngạc, liền hạ lệnh cho ta vào ngày mùng ba và mười chín hàng tháng đến Văn Hoa quán giảng dạy học thuyết Hoàng Lão cho các vị hoàng tử.
Vào cung nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn tin tưởng vào đạo lý “Phù duy bất tranh, cố thiên hạ mạc năng dữ chi tranh”, cho nên hàng ngày đều an phận thủ thường, không làm việc thì cũng đọc sách.
Thật ra lúc mới vào làm Bí giám, cũng có mấy vị đại thần cổ hủ dâng tấu chương lên án ta.
Bọn họ bôi nhọ ta là nữ nhi của tội thần, vu oan ta làm loạn nội cung, mắng ta không ra dáng nữ nhân.Nhưng mà Hoàng thượng sáng suốt, không những không để tâm, mà còn ngồi trên long ỷ, thản nhiên nói: “Tại sao các khanh không lên án tài năng và trí tuệ của nàng ấy? Là không muốn lên án, hay là không dám lên án?”
Tu thân dưỡng tính, đức hạnh mới là thật.
Đạo lý của thiên hạ chính là, ngọc quý cho dù bị bụi bẩn che lấp, thì cuối cùng cũng sẽ tỏa sáng rực rỡ, được người đời kính trọng.
Bởi vì không tranh giành, không đấu đá, sống ngay thẳng, chính trực, hơn nữa còn được Hoàng thượng che chở, cho nên sau đó mọi người cũng dần dần chấp nhận sự tồn tại của ta.
Mà những người trước kia từng bôi nhọ ta, sau đó cũng đều nguyện ý cung kính gọi ta một tiếng “Thẩm tiên sinh”.
Hàng tháng Khương Thì đều sai người gửi thư về kinh thành.
Thư gửi đến Ngự tiền, là báo cáo tình hình chiến sự.
Thư gửi đến Khương phủ, là báo bình an.
Còn thư gửi cho ta, là giục ta làm việc.
Trong thư hắn vô cùng mặt dày hỏi: [Một trăm chuyện trong sổ nhỏ, ngươi đã làm được mấy chuyện rồi?]
Ta rất bất mãn hồi âm cho hắn: [Chưa làm chuyện nào cả, tất cả đều vô nghĩa.]
Một tháng sau, hắn hồi âm: [Vốn dĩ là để cho ngươi giải khuây, còn có, sợ ngươi quên ta.]
Ta lại hồi âm: [Gần đây ta có một số suy nghĩ mới về binh pháp, đã viết cho ngươi rồi, Tần Châu lạnh lẽo, bảo trọng.]
Nhưng mà hắn rất lâu không hồi âm, mãi đến ba tháng sau, mới gửi lại một phong thư.
[A Vi, suy nghĩ mới của ngươi đến hơi muộn, ta suýt chút nữa thì bị người ta c h ế t, làm thành bánh bao thịt, may mà mạng lớn, đừng lo lắng.]
…
Tần Quan xa xôi, trăng sáng nơi biên cương, chiến sự khi căng thẳng, khi hòa hoãn, thư từ cũng ngày càng ít đi.
Vốn tưởng rằng một năm là có thể tiêu diệt toàn bộ phản tặc, không ngờ mãi đến năm Cảnh Hòa thứ sáu, Khương Thì vẫn chưa trở về.
Mấy năm nay, Hoàng thượng cũng không sống yên ổn.
Trị quốc giống như nấu cá nhỏ, tất cả mọi việc trong thiên hạ đều do một mình hắn gánh vác.
Nhưng hắn cũng chỉ là người trần mắt thịt, muốn cho bách tính được sống yên ổn, hắn chỉ có thể ngày đêm lo lắng, không dám lơ là dù chỉ một khắc.
“Định Vi, trong lòng ngươi có oán trách trẫm không?”
Một lần, hắn phê tấu chương đến mức đau đầu, vô ý ngủ gục trên long án.
Đợi sau khi tỉnh dậy, phát hiện trời đã khuya, mà ta vẫn đang dụi mắt, cố gắng sắp xếp tấu chương ở bên cạnh.