Mà dạo này, mỗi khi nhắc đến Hoàng thượng, Khương Nam đều đỏ bừng hai má, ánh mắt dịu dàng, hai lúm đồng tiền nhỏ xinh đều là vẻ e thẹn của thiếu nữ đang tuổi xuân thì.
"Nhà ta đã náo nhiệt như vậy rồi, sao Vi tỷ tỷ không sớm gả đến đây cho xong chuyện? Nhị ca ta năm sau là mười chín tuổi rồi đấy."
Ta giả vờ như không hiểu: "Lời này là có ý gì?"
"Hay là bắt đầu từ chuyện hôm đó, có một người thợ mộc đang sửa chữa Lãm Nguyệt các không cẩn thận bị ngã, nhị ca ta lại tưởng người bị thương là tỷ, vội vàng chạy đến cứu người thì sao?"
"Đó là do nhị công tử nhân từ."
"Huynh ấy mà nhân từ á?" Khương Nam không nhịn được cười khẩy, "Nghe nói năm ngoái nhị ca ta theo hoàng thượng đi thảo phạt sơn tặc, một mình xông vào hang ổ của bọn chúng, trong nháy mắt đã c h ế t mấy chục tên, người ta đặt cho huynh ấy biệt danh là "Khương Diêm Vương". Thôi, chuyện này không nói nữa, Vi tỷ tỷ, hôm qua mẹ ta hỏi hắn có người trong lòng chưa, nhị ca ta nói nữ tử hắn yêu mến thông minh tuyệt đỉnh, học rộng tài cao, còn xinh đẹp hơn cả tiên nữ trên trời, hơn nữa còn ở ngay trước mắt, ngày nào chúng ta cũng gặp mặt. Nam Nhi ngu ngốc, không đoán ra được, hay là Vi tỷ tỷ giúp ta đoán xem, nữ tử đó là ai?"
Một câu nói, khiến mặt ta đỏ bừng, Nghi Nhi đang ngồi bên cạnh đọc sách bỗng nhiên lên tiếng:
"Nghe miêu tả, giống như là tỷ tỷ vậy."Ta lập tức trừng mắt liếc nó một cái: "Con bé này, biết gì mà nói?"
Từ sau ngày ta nhận cành gai của Khương Thì, hắn liền ba ngày hai đều tìm cớ đến tìm ta.
Có lúc là đến tặng sách thơ mới xuất bản, có lúc là đến hỏi ta những câu khó hiểu trong binh thư, cổ tịch, nhưng mà phần lớn thời gian là đến cùng với đại phu bắt mạch cho ta.
Hắn muốn giúp ta điều dưỡng tinh thần, sớm ngày thoát khỏi ác mộng.
Nhưng mà tâm ma dù sao cũng là tâm ma, làm sao có thể dễ dàng loại bỏ chỉ bằng mấy chén thuốc được?
Sau khi lên ngôi, tân đế ngày đêm lo lắng việc triều chính, vất vả không ngừng, tiến hành rất nhiều cải cách về lao dịch, thuế muối, tuyển chọn nhân tài, chế độ quan lại, ruộng đất..., thay đổi hoàn toàn bầu không khí u mê, xa hoa, trì trệ của triều đại trước.
Mãi cho đến tháng mười một, tân đế mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Một ngày nọ, tuyết rơi dày đặc, tân đế đột nhiên nhớ đến cảnh tượng mặc áo choàng, ngồi quanh lò sưởi trong lều tre ở Khương phủ vào năm ngoái, nên liền dẫn theo mấy tên thái giám đến Khương phủ.
Lần này, hắn còn đặc biệt muốn gặp ta.
Trong đại sảnh Khương phủ, tân đế mặc thường phục màu xanh thẫm thêu hoa văn chữ Phúc, ngồi trên ghế, mỉm cười hỏi: "Năm ngoái nhờ có lời nói của ngươi, trẫm mới có thể vạch trần được quỷ kế của tên đạo sĩ kia, mùa xuân năm nay ngươi lại cứu cả Khương phủ. Công lao lớn như vậy, trẫm nên thưởng cho ngươi cái gì đây?"
Ta cúi đầu, cung kính đáp: "Đa tạ Hoàng thượng, nhưng mà dân nữ không dám nhận công lao, cũng không có gì mong muốn."
"Thật sự là không có gì mong muốn sao?"
Tân đế liếc nhìn Khương Thì đang đứng bên cạnh, ý cười trên môi sắp sửa không kìm nén được nữa.
"Trẫm nghe nói ngươi đã đến tuổi cập kê, chẳng lẽ không muốn xin một ân điển cho hôn sự sau này của mình sao? Hay là hôm nay trẫm..."
Chưa đợi tân đế nói hết lời, ta vội vàng quỳ xuống đất, dập đầu lia lịa.
"Đa tạ Hoàng thượng đã ban ân, dân nữ vừa mới nghĩ ra một chuyện muốn xin."
"Ồ? Là chuyện gì?"
Ta cắn răng, hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nói: "Dân nữ muốn vào cung."
Tân đế: "..."
Lời vừa nói ra, giống như sấm sét giữa trời quang.