Lượng Thân Định Chế

chương 79: nuôi em

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tình hình một lần nữa trở nên tồi tệ, Chu Thái Nhiên đứng bên tường kính trong văn phòng nhìn tòa nhà của đài truyền hình xa xa, ánh mắt lúc sáng lúc tối.

"Hiện nay xem ra dẹp yên rắc rối bảo vệ danh dự là hàng đầu, chính quyền về cơ bản đã đóng đinh quan tài, có phản bác cũng không tốt, chúng ta được đưa ra thái độ gì đó". La Dự đứng sau lưng Chu Thái Nhiên ôn tồn khuyên bảo.

"Thái độ gì?" Chu Thái Nhiên quay lại nhìn hắn.

"Chẳng hạn như tạm cách chức nhà thiết kế và thủ tịch". La Dự thăm dò, thấy Chu Thái Nhiên không lập tức phản đối liền nói tiếp: "Đám dân mạng đó chẳng qua là muốn xem náo nhiệt, chúng ta làm ra phản ứng để thỏa mãn nguyện vọng của bọn chúng, bọn chúng tự nhiên sẽ giải tán".

Tình hình bây giờ là có người muốn mượn chuyện của Tiêu Tiêu để hủy diệt LY. Trong môi trường hiện nay, hễ là công ty có dính dáng đến vấn đề khuynh hướng chính trị đều rất khó sinh tồn. Nếu Leo còn ở đây thì tốt, có thể đến quốc gia khác tiếp tục kinh doanh thương hiệu của Leo, nhưng bây giờ Leo không còn, LY chỉ có thể tử thủ một mẫu ba sào đang có.

Chu Thái Nhiên nhíu mày, yên lặng rất lâu: "Để tôi suy nghĩ".

Thí tốt giữ xe, trong tình hình này là khả thi. Đối với Chu Thái Nhiên thì giữ được LY mới là chuyện quan trọng nhất.

Tiêu Tiêu cảm nhận được rõ ràng cơn áp thấp trong công ty, dạo này các bộ phận đều ngược xuôi bôn tẩu vì chuyện của cô, lượng nghiệp vụ cũng kịch liệt giảm bớt. Phòng chat nặc danh trong công ty tái xuất giang hồ, một lần nữa bàn tán về Tiêu Tiêu.

Nặc danh | vàng anh: Tất cả đều vì một mình nó, tôi đã phải làm thêm giờ ba ngày liên tục rồi.

Nặc danh | hoạ mi: Mọi người trên mạng đều nói, chỉ cần khai trừ nó là việc này coi như xong.

Nặc danh | quạ đen: Nếu là tôi tôi sẽ chủ động từ chức, cây cần vỏ người cần mặt, cứ mặt dày không đi như vậy, chẳng lẽ muốn để cả công ty phải lao đao theo à?

Nặc danh | kền kền: Hừ, mọi người không biết sao? Người ta là bảo bối của chủ tịch đấy, chủ tịch chắc chắn sẽ hết sức bảo vệ. Lần trước tôi còn nhìn thấy hai người bọn họ cùng đi ăn cơm.

Nặc danh | hoạ mi: Thật không? Oa, tin này hot quá!

Đám đồng nghiệp nặc danh tận tình phát tiết sự bất mãn của mình trong phòng chat, Tiêu Tiêu nhìn những lời bàn tán này, cảm thấy áp lực trên đầu sắp đè cho mình không thở nổi.

Buổi sáng rời giường, Tiêu Tiêu đứng trước gương chải tóc, mấy sợi tóc rơi xuống lả tả trước mắt, cô đưa tay gạt ra, lại phát hiện trên chiếc lược trong tay nằm nguyên một lọn tóc rụng.

Con người ngày nào cũng rụng tóc, chuyện này rất bình thường, nhưng rụng nguyên một lọn thì lại khác. Cô cúi đầu nhìn bồn rửa mặt, trong bồn đã trải nguên một lớp tóc mỏng.

"Á..." Tiêu Tiêu không nhịn được hét rầm lên, bàn tay cầm lược hơi run run.

Glucocorticosteroid sẽ dẫn tới rụng tóc, việc này lúc trước cô đã biết, nhưng cô chưa bao giờ rụng nhiều thế này.

Trong lòng không yên, ngay cả trang điểm cũng không chú ý, cô chỉ kẻ lông mày rồi ra cửa. Vừa đến công ty đã nghe nói Adeline tạm rời chức vụ.

"Là tôi chủ động yêu cầu". Adeline vẫn làm việc của mình đâu vào đấy: "Cũng đến thời gian tôi nên nghỉ phép, chức vụ thủ tịch tạm thời do Tư Viễn thay thế, mọi người có việc cứ tìm cậu ấy".

Xử lí xong công việc trong tay, Adeline sẽ phải ra nước ngoài nghỉ phép một thời gian để nghỉ ngơi dưỡng sức, cũng để tìm cảm hứng.

Lâm Tư Viễn trở thành nhà thiết kế thủ tịch mới, thoạt nhìn hăng hái không hề giống thủ tịch tạm thời mà ngược lại như là quan mới nhận chức, ngay trong ngày đã triệu tập tất cả các nhà thiết kế đến họp.

"Chuyện bên noài mọi người không cần lo lắng, là nhà thiết kế, quan trọng nhất chính là tác phẩm". Lâm Tư Viễn mặc áo khoác ca rô màu lam, quần âu giầy mũi nhọn, mỗi một chi tiết đều được chăm chút tỉ mỉ.

Tiêu Tiêu lơ đãng nghe, không ngừng nghĩ chuyện Adeline nghỉ việc, kì thực đã là biến tướng từ chức. Thủ tịch bị cô làm liên lụy phải từ chức, cô còn không biết xấu hổ tiếp tục ở lại sao? Những lời trong phòng chat nặc danh không ngừng vang vọng trong đầu cô, Tiêu Tiêu cảm thấy hô hấp ngột ngạt.

"Tiêu Tiêu, sếp La gọi chị lên văn phòng một chuyến". Thư kí của La Dự đi vào gọi Tiêu Tiêu.

"Đi đi!" Lâm Tư Viễn tâm tình rất tốt, không hề tính toán, tiếp tục bàn bạc chủ đề của quý tiếp theo với mọi người.

Tiêu Tiêu nhíu mày, hết sức không tình nguyện đi ra phòng họp hỏi thư kí: "Sếp La gọi tôi có chuyện gì?"

"Chuyện này thì tôi không biết". Thư kí nhún vai, liếc nhìn cô: "Có lẽ liên quan đến quan hệ xã hội, Adeline cũng từ chức rồi, có thể có chuyện gì chủ tịch không tiện nói nên để sếp La nói với chị".

Lời này nghe rất quái dị, làm thư kí lãnh đạo mà để lộ tin tức mình suy đoán là rất không thích hợp, Tiêu Tiêu không khỏi nhìn thư kí của La Dự thêm một cái. Thư kí này là La Dự đưa tới tháng trước, ngoại hình không tồi, dáng người rất đẹp, đánh son đỏ rực, thoạt nhìn rất tươi tắn. Mặc dù không nên dùng ác ý để suy đoán về một cô gái, nhưng với nhân phẩm của La Dự thì Tiêu Tiêu không thể không hoài nghi động cơ của hắn khi tuyển một thư kí như vậy.

La Dự lạnh mặt ngồi trước bàn làm việc nhìn số liệu phòng thị trường vừa đưa lên, nhìn thấy Tiêu Tiêu vào cũng không nói gì, đợi một hồi lâu mới nói một tiếng: "Ngồi!"

Tiêu Tiêu ngồi xuống ghế bên cạnh bàn làm việc, hai tay đặt trên đầu gối.

La Dự bận rộn mười mấy phút mới dừng lại, dường như lúc này mới nhớ ra nơi này có người, quay lại nhìn về phía Tiêu Tiêu: "Nghe nói nguồn cảm hứng thiết kế của cô là một bức ảnh, mang ra cho tôi xem một chút".

Tiêu Tiêu mở điện loạt chuyển đến bức ảnh đó cho La Dự xem.

"Vì sao không giao bức ảnh này cho bộ phận quan hệ xã hội?" Ngữ điệu của La Dự rất nghiêm khắc.

"Bức ảnh này là một người bạn của tôi, anh ấy không tiện lộ diện trước mặt công chúng". Tiêu Tiêu cất điện thoại, không có ý định chuyển bức ảnh cho La Dự.

"Tiêu Tiêu, tôi đè nghị cô thấy rõ vị trí của mình. Cô là nhà thiết kế của ngươi, danh dự của công ty phải được đặt lên trên danh dự của cá nhân cô. Giới thiết kế nhỏ bé thế nào chính cô cũng rất rõ ràng, nếu bởi vì nguyên nhân cá nhân của cô mà tạo thành tổn thất lớn cho công ty này, sau này cô cũng không tồn tại được trong giới thiết kế nữa". La Dự lạnh mặt, giọng nói cực kì nghiêm khắc, gần như đã là hăm dọa.

Hai tay nắm nhau, đầu ngón tay bóp chặt lóng bàn tay, Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, nói: "Ý của ngài là chuẩn bị bỏ tôi để giữ công ty đúng không? Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho việc làm của tôi, nhưng tôi tuyệt đối không chấp nhận chuyện bị đổ oan".

Nếu cứ thế từ chức thì khác nào thừa nhận thiết kế của cô có vấn đề, Tiêu Tiêu vẫn không tồn tại trong giới thiết kế được.

"Cô là tôi một tay bồi dưỡng lên, tôi sẽ không vứt bỏ cô". La Dự nhíu mày, cứ tưởng Tiêu Tiêu sẽ bị dọa, nếu cô bị dọa đến khóc lên, hắn sẽ có thể đưa ra điều kiện khác, dễ dàng bỏ cô vào trong túi, lại không nghĩ rằng Tiêu Tiêu nhìn mọi chuyện thấu triệt như vậy.

Rời khỏi văn phòng của La Dự, Tiêu Tiêu không có dũng khí lên tầng năm tìm Chu Thái Nhiên nữa, nói với Sofi một tiếng, xin phép nghỉ buổi chiều rồi vè thẳng nhà.

Tiêu Tiêu nhìn bức ảnh dán trên tường, ánh sáng mặt trời chiếu xuống người nhạc công dương cầm như là lưỡi kiếm xé rách đêm tối, chém hết dơ bẩn của thế gian.

LY đang cố gắng hạ thấp ảnh hưởng tiêu cực, nhưng bởi vì dính dáng đến Lam Mạc Như, chuyện này một giờ nửa khắc còn không thể hạ nhiệt độ được. Đám antifan còn đang dốc hết sức lực moi móc, cố gắng tìm ra nhiều điểm đen hơn để bóp chết Lam Mạc Như.

Một lần nữa cầm lấy điện thoại di động gọi điện cho Lam Mạc Như, vẫn là người đại diện nghe máy.

"Giúp tôi nói với Lam tiểu thư một tiếng xin lỗi, rất xin lỗi vì chuyện này lại liên lụy đến chị ấy, tôi sẽ giải quyết nhanh nhất có thể". Tiêu Tiêu nói có chút vô lực, phải giải quyết thế nào bây giờ cô còn không biết, bất kể cô nói gì mọi người cũng sẽ không tin.

"Biết rồi, tôi sẽ chuyển lời". Người đại diện trả lời lạnh nhạt rồi gác máy.

"Đây rõ ràng không phải lỗi của cô ấy, tôi phải nói rõ với cô ấy". Lam Mạc Như định giật điện thoại di động nhưng người đại diện đã nhanh chóng né tránh.

"Thôi mà, chị nghe tôi khuyên một câu đi, việc này tuyệt đối không thể trả lời, một thời gian nữa sẽ tốt". Người đại diện tận tình khuyên bảo.

"Không trả lời tôi sẽ uất ức!" Lam Mạc Như nắm chặt nắm đấm: "Con đĩ Liễu Lâm kia, năm đó lẽ ra tôi không nên hạ thủ lưu tình!"

"Bây giờ nói những chuyện này thì có ích lợi gì? Tóm lại thời gian này tôi tạm thời tiếp quản tài khoản của chị, ngàn vạn lần đừng kích động.. Loại tin đồn không bằng chứng này đến nhanh đi cũng nhanh, một tuần nữa bọn nó sẽ quên, hoạt động của ta vẫn diễn ra như thường lệ". Người đại diện đã quen gặp những chuyện như thế này, không hề căng thẳng.

Thấy chủ nhân không vui còn Vàng đi tới dùng đầu cọ vào người bà chủ. Lam Mạc Như xoa cái đầu lông xù, nhớ tới hình ảnh Tiêu Tiêu chơi với chó khi đến nhà mình, khó chịu giật tóc.

Tiêu Tiêu nhìn thấy tin tức liên quan đến mình lại thấy ngạt thở, chỉ có thể tắt máy tính ngồi trên giường như người mất hồn. Trời tối dần, khớp xương ngón tay và đầu gối căng lên, Tiêu Tiêu cử động ngón tay, bóp da đầu, lại kéo xuống một lọn tóc rụng, sức chú ý lập tức lại chuyển sang thân thể càng ngày càng không khỏe.

Xem lại lịch, mấy ngày nay đều uống thuốc đúng giờ, tại sao lại như thế?

Lupus ban đỏ một khi tái phát sẽ khí thế hừng hực, nghiêm trọng hơn lần đầu tiên nhiều. Nhớ tới lúc mình nằm viện, nhìn thấy bệnh nhân tái phát nằm trên cáng bị khiêng gấp đến phòng mổ, bác sĩ nói với người nhà dữ nhiều lành ít, từng đợt hoang mang dâng lên trong lòng.

Triển Lệnh Quân vừa về đến nhà, xe còn chưa dừng hẳn đã nhận được điện thoại Tiêu Tiêu gọi tới.

"Hu hu hu... Lệnh Quân, hu hu..." Nghe thấy giọng Triển Lệnh Quân của Tiêu Tiêu không nhịn được khóc lên.

"Em ở đâu?" Triển Lệnh Quân trực tiếp hỏi một câu như vậy.

"Ở nhà". Tiêu Tiêu thành thật đáp.

"Ờ, xảy ra chuyện gì thế?" Triển Lệnh Quân quay đầu xe, lại lái ra khỏi Lan Chỉ Giang Đinh, nửa tiếng sau xuất hiện ngoài cửa nhà Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu mở cửa, nhìn thấy Triển Lệnh Quân mặc sơ mi màu đen, kinh ngạc há to miệng: "Anh..."

"Có dép lê không?" Triển Lệnh Quân nhìn căn hộ nhỏ nhìn một cái là thấy hết ben trong này, thấp giọng hỏi cô.

"Không có dép nam, em cũng đi chân đất". Tiêu Tiêu ngượng ngùng trả lời, chân trái thừa thãi giẫm chân phải.

Triển Lệnh Quân cởi giầy, đi chân đất vào, đưa túi nhựa trong tay cho Tiêu Tiêu: "Hôm nay cho phép em ăn chút dầu mỡ".

Tiêu Tiêu cầm lấy xem, hết sức vui mừng: "Cua nướng cay, trời ạ!"

Được ăn mỹ vị, tâm tình của Tiêu Tiêu lập tức tốt lên.

Triển Lệnh Quân xem tình hình của cô, kết luận cô áp lực quá lớn dẫn đến rụng tóc và đau khớp xương: "Áp lực, mệt nhọc là nguyên nhân tái phát".

Tiêu Tiêu như học sinh tiểu học làm sai, cúi đầu ăn cua nghe giáo huấn: "Em không khống chế được chính mình, việc này đi vào ngõ cụt, có thể em sẽ không theo được nữa".

Triển Lệnh Quân rót cho cô một cốc nc: "Sợ cái gì, cùng lắm là em mất việc, anh nuôi em".

Truyện Chữ Hay