"Ngày mai được nghỉ, em có thể đến nhà anh chơi được không?" Tiêu Tiêu nhìn Triển Lệnh Quân, đầy mắt chờ mong.
Hai người tay nắm tay trong xe, nói chuyện như hai bạn nhỏ học lớp mẫu giáo, lại không hề nhận ra điều này.
"Được, mai mẹ anh ra ngoài đi dạo phố". Triển Lệnh Quân đáp ứng không hề nghĩ ngợi.
Tiêu Tiêu chun mũi: "Làm gì mà sợ em gặp mẹ anh?"
Trước kia Hàn Đông Vũ cũng không cho cô gặp người nhà, nói là mẹ hắn không cho hắn yêu trong lúc đi học. Tiêu Tiêu cho rằng đó chỉ là nói láo, là Hàn Đông Vũ lấy cớ vì không định cùng cô đi tới cuối cùng mà thôi.
"Mẹ anh ở nhà thì em lại phải mua quà, quá phiền phức". Triển Lệnh Quân đáp không hề chột dạ: "Nếu em muốn chính thức gặp thì anh không có ý kiến gì".
"Không, không cần!" Tiêu Tiêu vội xua tay. Cô cũng chỉ nói vậy chứ chưa có ý định chính thức gặp phụ huynh vào lúc này. Hai người bọn họ vừa mới bắt đầu yêu nhau, còn chưa tới lúc chính thức đến thăm nhà, bây giờ mà gặp sẽ quá đường đột, hơn nữa còn tỏ ra nông nổi.
Triển Lệnh Quân nhìn vẻ mặt cô thay đổi không ngừng, không nhịn được bật cười.
Lúc này Tiêu Tiêu mới phát hiện mình bị gã này trêu chọc. Triển Lệnh Quân lớn hơn cô ba tuổi chắc chắn biết bây giờ không phải lúc tới thăm nhà, cô đưa tay chọc anh ta: "Thích trêu em lắm hả?"
"Ờ". Triển Lệnh Quân nắm ngón tay cô, thành thật thừa nhận.
Tiêu Tiêu ghé sát vào, trợn mắt nhìn anh ta.
"Ghé vào gần như vậy làm gì?" Triển Lệnh Quân cũng ghé vào, chạm mũi vào mũi cô.
"Em hơi bị cận thị, áp vào gần ánh mắt mới có sức uy hiếp". Tiêu Tiêu hung ác nhướng mày.
"Ha ha ha ha..." Triển Lệnh Quân triệt để bị cô đánh bại, không ngờ lại bật cười to. Anh ta cực ít khi cười như vậy, những đường nét lạnh lùng cũng trở nên dịu bớt, đôi mắt sâu sắc cong như trăng non cực kì đáng yêu.
Tiêu Tiêu mê mẩn nhìn anh ta: "Anh cười lên thật đẹp, anh chàng đẹp trai, có thể cho em xem điện thoại của anh không?"
"Cái gì?" Nét cười trên mặt Triển Lệnh Quân không giảm, thầm nghĩ tư duy của nhà nghệ thuật đúng là nhảy thật nhanh. Đầu óc IQ cao của anh ta cũng không theo kịp được.
"Ơ, bởi vì hôm nay có một chuyện chuyện". Tiêu Tiêu chờ mong nhìn anh ta, giơ ba ngón tay lên thề: "Thật mà, không phải em kiểm tra mà chỉ xem trang cá nhân của anh thôi. Em cũng cho anh xem của em được không?"
Xem WeChat còn không phải kiểm tra? Đây là lần đầu tiên Triển Lệnh Quân bị người khác yêu cầu như vậy, cảm thấy rất lạ lẫm, giống như là lãnh địa của mình bị người khác xâm nhập. Nhưng bởi vì kẻ xâm nhập là người phụ nữ anh ta yêu, nên chủ nhân lãnh địa lại có chút vui vẻ.
Lúc Tiêu Tiêu cho rằng Triển Lệnh Quân sẽ không cho cô xem, đang định bảo thôi thì Triển Lệnh Quân lại lấy điện thoại trong túi ra, mở khóa đưa cho cô.
Tiêu Tiêu hoan hô một tiếng, cầm điện thoại di động ngó nghiêng.
Ảnh nền điện thoại là ảnh bầu trời nguyên bản của hệ thống, không có gì đặc biệt. Màn hình chính gọn gàng đến kinh người, mỗi một ứng dụng đều được phân loại xếp theo nhóm, ngay cả màu sắc cũng được sắp xếp từ nhạt đến đậm. Chiếc điện thoại này cũng giống hệt như Triển Lệnh Quân, gọn gàng, sạch sẽ, ngăn nắp, trật tự.
"Cho anh này, cứ xem thoải mái, đừng khách khí". Tiêu Tiêu lấy chiếc điện thoại màu hồng của mình đưa cho anh ta, hào phóng phất tay rồi chăm chú xem trang cá nhân của Triển Lệnh Quân.
Hôm nay là đêm giao thừa, bạn bè rất là náo nhiệt. Những người Triển Lệnh Quân biết dường như rất nhiều, tài khoản cá nhân cũng cực kì náo nhiệt. Kéo một hồi lâu mới xuống đến phần những người ở Tang Du đăng.
Tống từ Đường thi: Một đám nát rượu! Đăng kèm ảnh đám người Tang Du uống say khướt, bao gồm Lý Manh ngồi dưới đất khóc, Điềm Điềm nằm trên sofa ngủ và Mạc Tinh Tinh vẻ mặt nghiêm túc xem chỉ tay cho người ta.
Trước đó có Điềm Điềm đăng ảnh bàn ăn liên hoan, Lý Manh đăng ảnh cảnh đêm, cô đều đã xem rồi. Chỉ chưa xem trạng thái của Liêu Nhất Phàm vì không phải là bạn bè trên mạng.
Nhất Phàm Phong Thuận: Đón năm mới. Đăng kèm bức ảnh, là ảnh chụp riêng với từng đồng nghiệp, bao gồm tấm ảnh chụp với Triển Lệnh Quân. Bức ảnh này nếu để riêng thì còn có thẻ làm người ta hiểu lầm, nhưng để chung với những tấm ảnh khác lại rất bình thường.
Tiêu Tiêu khẽ nhướng mày, đại khái đã biết là chuyện gì. Chu Sảnh đúng là chỗ nào cũng có mặt, tại sao cô ta lại biết Liêu Nhất Phàm?
Sau khi nhìn thấy thứ muốn nhìn, Tiêu Tiêu liền khóa màn hình điện thoại lại. Cô không có ý định dò xét bí mật của Triển Lệnh Quân, nói chuyện phải giữ lời, phải có chừng có mực. Quay lại trả điện thoại, cô phát hiện Triển Lệnh Quân không xem WeChat của cô mà xem bộ sưu tập ảnh chụp của cô.
"Ơ, đừng xem!" Tiêu Tiêu vội cướp lại nhưng Triển Lệnh Quân đã nhẹ nhàng né tránh.
"Em chụp bao giờ đấy?" Triển Lệnh Quân nhìn cô trêu đùa. Trong bộ sưu tập có rất nhiều ảnh chụp anh ta từ bên cạnh hoặc sau lưng, các loại góc độ, các loại phông nền, quả thực như một kẻ cuồng theo dõi.
"Chỉ... tiện tay chụp thôi mà. Em đang chụp cảnh, ai biết anh lại chui vào đó làm gì". Tiêu Tiêu mạnh miệng nói, lại tiếp tục tìm cách cướp lại điện thoại.
"Bức này thú vị, gửi cho anh đi!" Triển Lệnh Quân lật đến một bức ảnh tự sướng của Tiêu Tiêu, đó là bức ảnh mặt to, lúc béo nhất vì uống hormone, hai má rũ xuống, hốc mắt hãm sâu, xấu đến mức mẹ cô cũng không nhận ra.
"Không được!" Tiêu Tiêu chọc tay vào nách Triển Lệnh Quân, anh ta vừa rút tay về theo phản xạ có điều kiện liền nhanh tay nhanh mắt cướp lại được điện thoại. Bức ảnh đó là cô dùng để ghi lại sự thay đổi của khuôn mặt, chính mình nhìn lâu cũng phải mơ thấy ác mộng, để Triển Lệnh Quân ngày ngày nhìn thấy thì sợ là chỉ vài ngày sẽ phải chia tay.
Đưa Tiêu Tiêu về đến nhà xong, Triển Lệnh Quân gọi điện thoại cho cô em họ: "Ngày mai em không bận gì chứ?"
"Không, anh định mời em đi ăn à?" Lương Tĩnh Dao cười hì hì trả lời.
"Em gạ mẹ anh ngày mai đi dạo phố đi, đi từ buổi sáng ấy". Triển Lệnh Quân nói rất lạnh lùng bạc bẽo.
"Cái gì? Anh muốn để Tiêu Tiêu đến nhà em chơi nên bắt em hi sinh à?" Lương Tĩnh Dao hết sức tức giận.
"Anh cho em tiền mua một đôi giầy". Triển Lệnh Quân nới cà vạt, thả lỏng người dựa vào lưng ghế.
"OK luôn, bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!" Lương Tĩnh Dao đứng thẳng người lên, trả lời rất hùng hồn, vừa dừng điện thoại liền gọi cho bà Triển: "Bác thân yêu của cháu, mai bác cháu mình đi dạo phố nhé!"
Hôm sau, Tiêu Tiêu đã ngủ đẫy giấc một lần nữa xách túi lớn túi nhỏ đựng đồ ăn vặt đi đến Lan Chỉ Giang Đinh.
"Đã đến lúc em nên mua xe chưa nhỉ? Dù sao em cũng là một người giàu có tài khoản con số rồi". Tiêu Tiêu đưa mắt nhìn quản gia đi xe điện ra ngoài, nghiêm túc hỏi.
"Em đã rút được số chưa?" Triển Lệnh Quân đáp lạnh nhạt, bóc một gói đồ ăn vặt cho ca ca: "Chỉ cho phép ăn một gói". (người dịch: đại loại là ở Bắc Kinh, ai định mua xe thì phải rút thăm, chọn , rút trúng thì được mua gì đó)
Rút số... Đúng là nỗi đau khó nói. Tiêu Tiêu lập tức ngồi bệt xuống sofa như một quả bóng xì hơi.
"Ăn rau chân vịt, em sẽ có sức mạnh!" Triển Lệnh Nghệ nhét vào miệng Tiêu Tiêu một miếng rong biển.
Tiêu Tiêu nhai lạo xạo, lập tức ngồi bật dậy: "Ơ, em thật sự có sức mạnh rồi. Thủy thủ Popeye, Keng keng keng!"
"Ha ha ha..." Triển Lệnh Nghệ bị chọc cười, quay sang nhỏ giọng nói với em trai: "Bạn gái em hình như hơi ngốc thì phải. Anh cho cô ấy ăn rong biển mà".
"..." Triển Lệnh Quân nhìn anh trai chằm chằm, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng hình như chỉ số thông minh của anh trai mình đã nâng cao một chút.
Đợi Tiêu Tiêu nhìn lại, cả hai anh em động loạt bày ra vẻ mặt vô tội "chuyện gì cũng không xảy ra cả".
Điện thoại của Triển Lệnh Quân đột nhiên đổ chuông, sau khi nghe máy, một giọng nói hơi già nua vang lên: "Lệnh Quân à, bác tự dưng bị trật hông, cháu có thể đến xem giúp bác được không?"
"Vâng, bác chờ một lát ạ". Triển Lệnh Quân gác điện thoại, đứng dậy đi lấy áo khoác: "Ông chu ở nhà số bị trật hông, em đi xem xem".
Ông chu này là hàng xóm của họ, đồng thời cũng là khách hàng VIP của Tang Du, bởi vì đi lại không tiện nên thường xuyên cần gọi chuyên gia trị liệu tới nhà phục vụ. Triển Lệnh Quân ở trong tiểu khu này nên cũng thuận tiện.
"Đi đi". Ca ca gật đầu, tiếp tục ăn rong biển lạo xạo.
Triển Lệnh Quân nhìn Tiêu Tiêu, ra hiệu cho cô trông ca ca giúp một lát. Tiêu Tiêu ra dấu OK, tỏ ý anh ta cứ yên tâm đi.
Đi ra quay lại nhìn ngồi nhà tràn ngập ánh nắng, Triển Lệnh Quân đột nhiên có cảm giác kì diệu là trong nhà có người trông nom, mình có thể yên tâm ra ngoài kiếm tiền. Nói thật, cảm giác này không hề xấu, giống như gành một thùng nước mười năm, đột nhiên có người vui lòng đỡ hộ một lát, trong lòng bỗng dưng thoải mái lên.
Triển Lệnh Nghệ thấy em trai đã đi liền đặt gói rong biển xuống, dùng khăn ướt lau ngón tay, nháy mắt với Tiêu Tiêu: "Em có muốn xem phòng vẽ tranh của anh không?"
"Có được không?" Hai mắt Tiêu Tiêu phát sáng. Cái gọi là phòng vẽ tranh chính là phòng làm việc ở nhà của Triển Lệnh Nghệ. Đó là phòng làm việc của bậc thầy cấp thế giới, cô có nằm mơ cũng muốn xem xem.
"Suỵt, không được để Quân Quân biết". Triển Lệnh Nghệ ra hiệu cho Tiêu Tiêu đẩy anh ta đi vào thang máy.
Để thuận tiện cho Triển Lệnh Nghệ, dù nhà chỉ có hai tầng cũng lắp thang máy.
Mở ra một gian phòng quay về hướng nam, ánh mặt trời từ trên tường hai mặt đều là thủy tinh chiếu vào phòng, chiếu lên giá vẽ bằng gỗ thô và ma nơ canh màu trắng. Căn phòng thoạt nhìn hơi bừa bộn nhưng lại có trật tự một cách kì lạ. Đống bản thảo thiết kế để tùy tiện trên bàn, thước mây và bút chì vót nhọn nằm chỉnh tề trong ống đựng bút.
Trên mặt tường phía tây là giá đựng đồ đóng bằng gỗ thô, bên trên đặt đầy các loại cúp lớn nhỏ, chứng nhận cho sự huy hoàng trước đây của Leo.
Triển Lệnh Nghệ nhìn thấy những thứ này lại đau đầu, nhưng anh ta còn muốn nhìn nữa nên cố nhịn đau không nói.
Tiêu Tiêu quyến luyến không rời vuốt ve chiếc bàn làm việc, nghĩ sau này mình có nhà cũng phải làm một phòng làm việc như vậy, thật sự là quá có cảm hứng sáng tác: "Em có thể ngồi đây vẽ một chút không?"
"Có thể". Triển Lệnh Nghệ ra hiệu cho cô cứ tự nhiên, còn mình thì nhẹ nhàng vuốt ve đinh ghim trên ma nơ canh, không biết đang nghĩ gì. (người dịch: quên, ma nơ canh ở đây là loại ở hiệu may, chỉ có thân, không đầu không chân tay, dùng để ướm thử áo khi may ấy. Không biết có tên riêng không nữa)
Tiêu Tiêu ngồi trước bàn làm việc, nhanh chóng vẽ một bộ đồng phục. Đồng phục hội nghị thượng đỉnh nước, đến bây giờ cô vẫn chưa nghĩ ra ý tưởng gì, vừa rồi đột nhiên có linh cảm, có thể đưa những gì nhìn thấy ở châu Phi vào trong thiết kế.
Thảo nguyên cỏ mọc khắp nơi, báo đốm nguy hiểm mà xinh đẹp, còn có... những kẻ khủng bố cầm súng.
"Ôi..." Tiêu Tiêu dừng bút, thở dài. Vừa nghĩ đến châu Phi, trong đầu lại toàn mưa bom bão đạn, toàn bộ những phong cảnh đẹp đẽ đều bị lấn át hết.
"Không vẽ được à?" Triển Lệnh Nghệ quay sang nhìn cô.
"Em ở châu Phi nhận được rất nhiều gợi ý, muốn làm một chủ đề tiếp cận tự nhiên, nhưng vừa hồi tưởng lại nghĩ đến những phần tử khủng bố đó nên không vẽ được gì cả". Tiêu Tiêu vò bản nháp ném vào sọt giấy.
"Phần tử khủng bố là gì?" Triển Lệnh Nghệ nghi hoặc.
"Thì chính là những kẻ cầm súng, pằng pằng pằng..." Tiêu Tiêu nói tới đây đột nhiên dừng lại, sao lại quên mất ca ca chính là bị phần tử khủng bố hủy hoại chứ? Nhớ tới lời dặn của Triển Lệnh Quân lúc trước, cô lập tức không dám nói tiếp nữa.
Ca ca: Anh không muốn ăn rau chân vịt.
Quân Quân: Anh quên à, thủy thủ Popeye ăn rau chân vịt mới có sức mạnh, ngoan, há mồm nào...
Ca ca: Ực! A, ta có sức mạnh rồi!
Quân Quân: Thấy chưa, em có lừa anh đâu.
Ca ca (lẩm bẩm): Em trai mình hình như hơi ngốc, mình có cần nói với nó thực ra ăn rau chân vịt cũng không biến thành thủy thủ Popeye không?
Tiêu Tiêu: Tốt nhất là không nên nói với anh ấy, chân tướng quá tàn nhẫn