Tiêu Tiêu báo cáo tỉ mỉ chuyện ở châu Phi cho chủ tịch và chỉ đạo nghệ thuật. Nói tóm lại, chuyến công tác châu Phi lần này chỉ chụp được hai bộ ảnh, nhân viên của LY đều về nước an toàn, những người thuê đến như người mẫu và nhiếp ảnh gia thì phải bồi thường.
Lâm Tư Viễn đau đầu day thái dương: "Năm ngoái còn yaan lành, tại sao lại đột nhiên loạn hết lên thế..."
Tám bộ ảnh theo kế hoạch mới chỉ chụp được hai bộ, còn phải tranh thủ thời gian chụp lại mới có thể kịp thời tuyên truyền trong họp báo mùa đông.
"Nhiệm vụ không hoàn thành, lại rước lấy một đống phiền phức, tôi rất xin lỗi". Tiêu Tiêu chủ động kéo trách nhiệm về phía mình.
"Đây không phải lỗi của cô". La Dự đầu tóc bừa bộn đi vào, vừa vặn nghe thấy câu này của Tiêu Tiêu liền nói một câu công bằng: "Những người bên ngoài đó tạm thời đã được trấn an, tôi đã hẹn vợ của Trương Dương ngày mai đàm phán".
Nhiếp ảnh gia đó không phải nhân viên LY mà là chủ một studio tên gọi Dương Quang Rực Rỡ, là đối tác hợp tác dài hạn tương đối ổn định của LY. Nói nghiêm khắc thì bọn họ chỉ là quan hệ bên A bên B, LY có trách nhiệm nhất định đối với cái chết của Trương Dương, nhưng không phải là toàn bộ trách nhiệm.
Việc này cũng giống như công nhân xây dựng ngã từ trên giàn giáo xuống, chủ thầu và bên thi công đều có trách nhiệm. Vấn đề là bản thân Trương Dương vừa là công nhân xây dựng lại vừa là chủ thầu, cho nên muốn Ly phải gánh vác toàn bộ.
Chu Thái Nhiên gật đầu: "Ngày mai đàm phán tìm người quay phim chụp ảnh rõ ràng. Chuyện áp phích chỉ đạo Lâm sắp xếp lại một lần nữa. Tiêu Tiêu tạm thời đừng tham dự, nghỉ ngơi vài ngày rồi tính".
"Cảm ơn chủ tịch Chu". Tiêu Tiêu thầm thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì vất vả trong thời gian dài, thân thể cô quả thật cần nghỉ ngơi.
Đi làm về, Tiêu Tiêu không đi thẳng về nhà mà chuẩn bị đến bệnh viện ăn tối với Triển Lệnh Quân.
"Có muốn quá giang không?" Chu Thái Nhiên lái chiếc xe đua màu vàng lẳng lơ đến dừng lại bên cạnh Tiêu Tiêu: "Mẹ của Lệnh Quân cần chăm sóc anh trai cậu ấy nên nhờ tôi đến đưa cơm cho cậu ấy".
Tiêu Tiêu nhìn ghế ngồi trống trơn: "Cơm đâu?"
"Đến bệnh viện rồi mau thoi". Chu Thái Nhiên nhún vai, chẳng lẽ Tiêu Tiêu lại hi vọng ngài chủ tịch này nấu một nồi canh vịt cho vào cặp lồng giữ nhiệt mang đến hay sao?
Trong phòng bệnh cao cấp ở bệnh viện Nhân Dân, Triển Lệnh Quân vô cùng buồn chán nằm đọc sách trên giường.
"Khái luận các thương hiệu xa xỉ đương đại? Cuối cùng cậu cũng quyết định phải đổi nghề à?" Chu Thái Nhiên đi vào, ngạc nhiên đưa tay chỉ quyển sách Triển Lệnh Quân đang đọc.
"Chỉ là nghiên cứu một chút xem anh quản lí LY kém thế nào thôi mà". Triển Lệnh Quân mở sách ra đặt trên đầu gối, chỉ trang sách mình đang đọc, quả nhiên là giới thiệu về LY.
Tiêu Tiêu tò mò nhìn, trong sách viết:
LY là thương hiệu cá nhân của nhà thiết kế thiên tài Leo, trải qua một số năm phát triển đã có một chút danh tiếng trên thị trường quốc tế. Nhưng Ly không còn Leo đã không phải là thương hiệu độc lập tràn đầy linh khí không ngừng làm cho người đời phải thán phục của năm đó nữa, từ từ bị đồng hóa theo các thương hiệu Âu Mỹ khác.
"..." Chu Thái Nhiên lập tức nghẹn lời: "Cậu không thích anh đến thế cơ à?"
"Đâu có, em thích anh Teddy nhất". Triển Lệnh Quân ném quyển sách sang bên cạnh, mặt không biểu cảm nhìn anh ta.
Teddy...
Tiêu Tiêu vội tự véo mình một cái mới ngăn được tiếng cười sắp bật ra. Vị chủ tịch hội đồng quản trị này của cô đẹp trai lắm tiền lại còn độc thân, bởi vì có một đôi mắt hoa đào nên luôn cho người khác một giả tượng phong lưu đa tình. Nghe nói số bạn gái từng bị anh ta đá đủ để mở một xưởng may, người trong công ty cũng lén bàn tán, tổng giám đốc Chu không nên tên là Chu Thái Nhiên mà nên tên là Chu Thái Địch. (ND: Thái Địch là Teddy, không rõ ý tác giả là tên một loài chó hay tên con gấu bông nữa)
Cái tên Teddy này được gọi ra từ miệng một người nghiêm túc như Triển Lệnh Quân tỏ ra rất buồn cười.
"Thằng ranh này!" Chu Thái Nhiên làm bộ định đánh, bị Tiêu Tiêu cản lại.
"Trên người anh ấy còn có vết thương!" Cũng không phải Tiêu Tiêu sợ Chu Thái Nhiên đánh Triển Lệnh Quân thật mà là sợ hai người bọn họ đùa nhau làm động vết thương. Triển Lệnh Quân được Tiêu Tiêu bảo vệ sau lưng, đối mặt với Chu Thái Nhiên, trong đôi mắt sâu thẳm không giấu được vẻ đắc ý.
"Tặc tặc, có bạn gái thương quả nhiên không giống trước". Chu Thái Nhiên bực bội bỏ nắm đấm xuống, không nhịn được chế nhạo anh ta.
Bạn gái! Mặt Tiêu Tiêu lập tức đỏ lên, nhỏ giọng nói với Triển Lệnh Quân: "Tại sao anh đã nói với người ta rồi?"
Hai người bọn họ vừa yêu nhau, Tiêu Tiêu có cảm giác căng thẳng như ba tháng đầu có thai, sợ không cẩn thận động thai một cái lại mất, không dám nói với người khác.
"Anh không nói". Triển Lệnh Quân vẻ mặt vô tội.
Chu Thái Nhiên đang cầm điện thoại di động gọi đưa cơm cười một tiếng: "Đúng, cậu không nói, chỉ đăng trạng thái thôi".
Trạng thái? Tiêu Tiêu lấy điện thoại ra tìm kiếm.
Triển Lệnh Quân S: Tạm không nhận khám, WeChat không thể kịp thời trả lời, xin thứ lỗi.
Triển Lệnh Quân S: Chia sẻ liên kết: Chăm sóc cơ chân cho bệnh nhân liệt nửa người.
Vẫn là phong cách vô cùng đứng đắn như trước, hoàn toàn không có ảnh ọt gì.
"Ơ thế em lại không có tài khoản cá nhân của cậu ấy à?" Chu Thái Nhiên gọi đồ ăn xong ghé vào nhìn một cái, lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
"Tài khoản cá nhân gì?" Chuông báo động reo lên mãnh liệt trong lòng, Tiêu Tiêu quay sang nhìn về phía Triển Lệnh Quân.
Triển Lệnh Quân dừng lại một chút, cười mơ hồ: "Lúc trước em kết bạn đó là tài khoản công việc, còn có một tài khoản cá nhân, ăn cơm xong anh kết bạn với em. Ngoan nào, rót cho anh cốc nước". Vừa nói vừa đưa cho Tiêu Tiêu một chiếc cốc màu xanh lam nhạt.
Tiêu Tiêu bị tiếng "ngoan nào" dịu dàng lưu luyến này làm cho tay chân bủn rủn, ngơ ngác vâng lời, cầm cốc đi đến máy lọc nước lấy nước.
Triển Lệnh Quân thì xem như không chút hoang mang, kì thực động tác rất nhanh lấy điện thoại di động ra, khóa tất cả những trạng thái tương đối mất mặt lại.
Diễn đàn thời trang quốc tế đã bắt đầu được phát sóng trực tiếp, ba người vừa ăn vừa xem. Diễn đàn thời trang mỗi năm một lần là một ngày hội cho những nhà thiết kế thủ tịch của các công ty thiết kế lớn giao lưu với nhau. Mọi người cùng nhau bàn bạc về xu thế thịnh hành tương lai, đồng thời thể hiện năng lực của bản thân mình.
"Tiếp theo xin mời nhà thiết kế thủ tịch Adeline của công ty LY". Người dẫn chương trình mời Adeline lên sân khấu, đồng thời giới thiệu về lí lịch của bà.
Adeline mặc một chiếc váy đen đơn giản, ung dung đi lên sân khấu, sắc mặt bình thản gật đầu chào hỏi: "Chúc các quý ông quý bà một buổi tối tốt lành".
Diễn đàn thời trang hàng năm đều có một chủ đề, chủ đề năm nay là "trở lại huy hoàng". Mỗi một vị chuyên gia thiết kế lên sân khấu đều phải trình bày lí thuyết của mình xoay quanh luận đề này.
Sở dĩ đưa ra chủ đề này là bởi vì hiện nay giới thiết kế có một số người hơi bất mãn với phương hướng thiết kế càng ngày càng kì quái, muốn trở về phong cách thời Trung cổ. Nhưng một bộ phận khác lại không hề tán thành việc phục cổ, họ chủ trương kiên quyết tiến lên, sáng tạo ra xu thế thời trang mới.
Adeline là người ủng hộ phục cổ: "Thời trang không phải là vĩnh viễn khác nhau, xu thế thịnh hành cứ mười năm lại có một vòng luân hồi. Quần ống rộng thịnh hành cuối những năm chín mươi đến năm nay lại một lần nữa thịnh hành, những yếu tố kinh điển luôn có thể sử dụng lâu dài, chẳng hạn như chiếc váy này..."
Adeline vừa nói vừa đưa tay ra hiệu cho trợ lí Tiểu Kim mang tacs phẩm của mình ra. Đây là một chiếc váy dài phục cổ bà đã chuẩn bị, dùng thiết kế đăng ten và tay áo viền hoa thời Trung cổ.
Tiểu Kim đẩy giá áo di động tới, Adeline kéo tấm vải chống bụi xuống, mọi người dưới sân khấu đang chờ đợi một chiếc váy phục cổ không nhịn được sợ hãi kêu lên.
Đó là một chiếc váy ôm sát người do những vảy vàng sáng tạo thành, vạt váy so le không đồng đều giống như hình khối ba chiều, tạo hình phía trước tạo thành ấn tượng thị giác rất mạnh cho người xem. Đây đâu phải một chiếc váy phục cổ, rõ ràng là phong cách của trường phái thiết kế tiên tiến mà
Adeline cũng ngẩn ra, nhìn về phía trợ lí Tiểu Kim. Tiểu Kim cúi đầu, dường như vừa mới ý thức được mình mang nhầm hàng triển lãm ra, rất là bối rối.
Dưới sân khấu vang lên tiếng rì rầm nho nhỏ, đèn flash bắt đầu tập trung chiếu vào Adeline và tác phẩm đó. Các hãng truyền thông sau khi ồ lên lập tức trở nên hưng phấn. Truyền thông Âu Mỹ luôn luôn không để ý đến tình cảm, sai lầm của một bậc thầy chính là một tin tức không tồi.
Tiêu Tiêu ngồi trước ti vi không khỏi ngồi thẳng người lên: "Sao lại như vậy?"
Adeline làm việc nghiêm cẩn thế nào, Tiêu Tiêu làm việc bên cạnh bà một thời gian dài nên biết rất rõ, bà không thể phạm một sai lầm cấp thấp như vậy được.
"Có lẽ là Tiểu Kim lấy nhầm rồi". Chu Thái Nhiên đặt miếng móng giò trong tay xuống, sắc mặt hơi khó coi. Lúc này Adeline không phải đại diện cho cá nhân mình mà là đại diện cho thương hiệu LY, bà ta xảy ra vấn đề, LY cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Nếp nhăn bên khóe miệng Adeline dần dần sâu hơn, nhưng hành động vẫn không hề loạn: "Xin lỗi, trợ lí của tôi lấy nhầm hàng triển lãm. Đây là nội dung tôi chuẩn bị nói tiếp theo, vậy thì bây giờ tôi sẽ nói luôn..."
Thái độ không hề bối rối này đã làm mọi người bị thuyết phục, các nhà thiết kế khác đều thông cảm, nhưng đối với truyền thông thì chuyện này chưa hề trôi qua, các bài báo tới tấp xuất hiện.
LY không có Leo đúng là ngày càng yếu kém.
Adeline đã già rồi, LY cần thay máu mới.
Nếu Leo còn không trở về, sợ rằng LY không cầm cự thêm được năm năm.
Những bài báo chê trách LY bay rợp trời ngập đất, trong mắt người bình thường, một bậc thầy lại phạm phải sai lầm cấp thấp là một việc không thể tha thứ được.
Chu Thái Nhiên nhìn các bài viết của truyền thông nước ngoài trên điện thoại di động, lập tức ngồi không nổi nữa: "Hai đứa ăn đi, anh phải đi trước đây".
Điện thoại di động của anh ta có phần mềm vượt tường lửa, có thể nhìn thấy những bài báo này trước. Thừa dịp tin tức còn chưa truyền về trong nước, LY phải nhanh chóng làm tốt phương án quan hệ xã hội.
Tiêu Tiêu thở dài, dạo này đúng là thời buổi rối ren: "Nếu còn tiếp tục thế này thì chắc là phải đóng cửa!"
"Có em ở đó, sẽ không có vấn đề gì". Triển Lệnh Quân cầm máy tính bảng xem các bài viết trong mục giải trí. Liên hoan phim châu Âu sắp khai mạc, tin tức Lam Mạc Như tham gia liên hoan phim đã là việc mọi người đều biết, ai cũng chờ mong thể hiện của Lam Mạc Như trên thảm đỏ.
Được bạn trai đánh giá cao như vậy, lập tức có cảm giác mình có thể cứu cả thế giới.
"Anh đánh giá em cao quá!" Tiêu Tiêu cười hê hê, xé một miếng thịt gà muối bón cho Triển Lệnh Quân. Nhìn anh ta ngoan ngoãn ăn, cô vui vẻ như đang nuôi lớn một con chó lông vàng, nhà thiết kế Tiêu vừa mới dâng lên một chút tinh thần trách nhiệm lập tức vứt béng sinh tử tồn vong của công ty lên chín tầng mây.
Quân Quân xóa những gì trên tường nhà mình?
Status : Hoa khôi trường cấp ba mới cưới chồng, xấu thật, may mà năm đó mềnh không nhận lời.
Status : Mặt hormone thực ra rất đáng yêu, chọc một cái lõm một lỗ.
Status : Vừa mới gặp anh Thái Nhiên trên đường. (Hình ảnh kèm theo là một con chó Teddy)
Tiêu Tiêu:???
Người dịch: Đã hiểu tác giả muốn nói đến Teddy nào.