Hàn Đông Vũ bị đấm ngã, phản ứng đầu tiên chính là bò dậy đánh lại, nhưng nghe thấy Triển Lệnh Quân nói như vậy lập tức lại ngớ ra, không dám tin hỏi Tiêu Tiêu đứng bên cạnh Triển Lệnh Quân: “Anh ta đúng là bạn trai của em?”
Sở dĩ hắn quyết định đến thủ đô cũng là bởi vì ngẫu nhiên trò chuyện với Chu Sảnh trên WeChat, được biết Tiêu Tiêu là bị ốm thật, mà mặt cũng sưng như mặt lợn vì uống thuốc. Thế là hắn liền liên tưởng đến lần nọ hai người gặp mặt, Tiêu Tiêu vẫn đeo khẩu trang, liền bắt đầu hoài nghi tính chân thực của cái gọi là “bạn trai” của Tiêu Tiêu.
Bị ốm mặt biến dạng còn có thể tìm được bạn trai tốt hơn hắn? Chuyện này hiển nhiên không hợp với lẽ thường. Mà căn cứ một người bạn của hắn đã kết bạn với Tiêu Tiêu tiết lộ, Tiêu Tiêu chưa bao giờ khoe bạn trai trên weibo, điều này khiến lòng tin của hắn tăng vùn vụt.
Tiêu Tiêu tức giận đến tái mặt, vốn tưởng Hàn Đông Vũ là một người có sĩ diện, sau khi chia tay nhất quyết không quay lại tìm cô, không ngờ lại là một kẻ không cần thể diện như vậy. Cô đưa tay giữ cánh tay Triển Lệnh Quân lại: “Đúng chứ sao nữa, lần trước tôi đã giới thiệu cho anh rồi còn gì?”
Hàn Đông Vũ đứng lên, trong mắt toàn là ấm ức: “Không thể thế được, Chu Sảnh rõ ràng đã nói với anh, em không có bạn trai, chỉ cần anh tới tìm em là em sẽ quay lại với anh...”
”Hàn Đông Vũ, anh có biết xấu hổ không? Ai thèm quay lại với anh hả?” Lương Tĩnh Dao dẫn nhân viên an nih của đài truyền hình đi tới: “Lúc Tiêu Tiêu nằm viện anh không thấy đâu, chính tôi phải cõng cô ấy xuống lầu đưa tới bệnh viện, nằm viện nửa tháng không thèm hỏi thăm lấy một lời, trên weibo còn nhìn thấy anh chơi game đạt điểm cao. Bây giờ đến đây làm bộ nặng tình cái gì, thật mẹ nó buồn nôn!”
Hai ba câu đã lột trần bản chất của Hàn Đông Vũ. Hàn Đông Vũ đỏ mặt lên, đứng sững tại chỗ không động.
”Chào anh, mời anh ra khỏi đây!” Nhân viên an ninh đi tới định cưỡng chế lôi hắn ra ngoài.
Hàn Đông Vũ nắm chặt nắm đấm, nhìn Triển Lệnh Quân cao to đẹp trai đứng chắn phía trước Tiêu Tiêu, không khỏi đỏ mắt, dùng mu bàn tay hùng hổ lau mắt, đi thẳng không quay đầu lại.
Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn Triển Lệnh Quân đã giải vây cho cô.
Lương Tĩnh Dao lại hùng hổ đi tới chỗ Chu Sảnh, mặc dù Lương Tĩnh Dao thấp hơn Chu Sảnh một cái đầu nhưng Chu Sảnh vẫn không khống chế được lui lại một bước.
”Chu Sảnh, mày nói càn cái gì với Hàn Đông Vũ đấy?” Lương Tĩnh Dao hung dữ trợn mắt nhìn Chu Sảnh, hai chân một trước một sau, tay phải buông bên người, người hơi nghiêng về sau, nói rõ câu trả lời của Chu Sảnh không thể làm cô hài lòng, một cái tát sẽ giáng thẳng vào mặt cô ta.
”Tôi không nói với hắn!” Chu Sảnh bất giác phủ nhận: “Tôi cũng không biết tại sao hắn lại có WeChat của tôi, tùy tiện trò chuyện mấy câu...”
”Bốp!” Lương Tĩnh Dao tát một cái thẳng tay: “Không phải mẹ nó dài dòng, mày là cái loại gì tưởng tao không biết hả?”
”Dao Dao!” Thấy Chu Sảnh phản ứng lại định trả đòn, Tiêu Tiêu vội đi đến can ngăn, đương nhiên là giữ Chu Sảnh lại: “Đừng đánh nhau, đừng đánh nhau!”
Cuối cùng Lương Tĩnh Dao và Chu Sảnh đều bị kéo ra ngoài.
Bị Hàn Đông Vũ dọa toát mồ hôi, lại vướng vào chuyện này nữa, trang điểm đã có chút nhòe nhoẹt, Tiêu Tiêu vội vã vào phòng trang điểm chỉnh lại. Ban tổ chức đã thông báo cô chuẩn bị lên sân đấu.
Tâm tình còn chưa bình tĩnh lại, Tiêu Tiêu đã bị ép đi vào trường quay. Trước khi nhà thiết kế vào thi đấu, các giám khảo đã được giới thiệu. Trong tiếng nhạc vui vẻ, mười nhà thiết kế tổ một lần lượt đi ra cho MC giới thiệu, sau đó tuyên bố quy chế thi đấu.
”Những năm trước vòng bán kết của chúng ta đều ra đề mục từ trước, năm nay quy chế thay đổi, phải thực hiện tại chỗ. Ở đây có mười hộp đánh số từ đến , trong mỗi hộp có một chiếc quần áo cũ, trên giá phía sau các thí sinh có các loại đồ trang trí và vải vụn, mọi người đã đoán được cần làm gì chưa ạ?” Người dẫn chương trình là của đài truyền hình thủ đô, không phải dạng MC nhí nhố chuyên dẫn game show, ăn nói tương đối nghiêm túc.
”Sửa lại trang phục cũ“. Micro được đưa tới bên miệng Diêu Tinh Châu, hắn cười nhạt, không nhanh không chậm nói ra đáp án.
Lần này Paula cũng tài trợ, ban tổ chức đương nhiên phải dành nhiều ống kính cho nhà thiết kế của Paula.
”Không sai, chính là chỉnh sửa lại trang phục cũ“. Người dẫn chương trình tiếp lời: “Thời trang mỗi quý đều có kiểu dáng mới, quần áo năm ngoái sang năm nay đã trở nên lỗi thời, rất lãng phí. Vậy hãy để các nhà thiết kế đứng đầu toàn quốc của chúng ta cho mọi người thấy quần áo cũ lỗi thời được chỉnh sửa thành trang phục thời thượng như thế nào“.
Theo thứ tự vào sân, chọn ngẫu nhiên một hộp, sau khi mở ra phải chỉnh sửa xong quần áo trong vòng năm mươi phút.
Để chương trình hấp dẫn hơn, Ban tổ chức đã sắp xếp cho hai thí sinh hạt giống ở hai đầu, Tiêu Tiêu thi đầu tiên, Diêu Tinh Châu thì chốt cuối cùng.
Thi đầu tiên xem như rất xui xẻo, bởi vì sản phẩm làm ra đầu tiên không có gì để đối chiếu so sánh, giám khảo chấm điểm hoàn toàn dựa vào cảm giác, rất dễ bị thua thiệt. Hơn nữa Tiêu Tiêu còn chưa bình tĩnh lại sau chuyện hỗn loạn bên ngoài vừa rồi đã phải ngơ ngác đứng giữa sân khấu.
Trên màn hình lớn bắt đầu chiếu lại đoạn VCR của Tiêu Tiêu.
”Tôi tên là Tiêu Tiêu, đến từ công ty thiết kế LY, năm nay tuổi...” Xét thấy các nhà thiết kế có thể không được hoạt ngôn, khâu tự giới thiệu liền được đưa vào trong VCR, đây là mấy ngày hôm trước đến công ty của các nhà thiết kế để ghi hình. Tiêu Tiêu mượn sảnh trưng bày ở tầng một, nhân tiện giới thiệu sơ qua trang phục của LY.
Sau khi tự giới thiệu là một số hình ảnh trong vòng thi trước, không hề có âm thanh mà chỉ có hình ảnh thực tế của các sản phẩm thiết kế. Lúc này đèn trên sân khấu tắt đi, Tiêu Tiêu có thể nhìn thấy người của Tang Du ngồi bên dưới. Trong hội sở Tang Du, trừ Liêu Nhất Phàm và Điềm Điềm, mấy chuyên gia trị liệu đều đến đây, còn có cả mấy y tá và nhân viên phục vụ. Lý Manh ngây ngô giơ bảng đèn LED, bên trên lấp lánh hai chữ Tiêu Tiêu.
Triển Lệnh Quân ngồi bên ngoài cùng, cũng đang nhìn về phía cô. Ánh mắt hai người gặp nhau trên không trung, tim của Tiêu Tiêu chợt đập lạc mất mấy nhịp. Lúc này đã rất căng thẳng, cô lại không khống chế được hồi tưởng lời của Triển Lệnh Quân vừa rồi.
”Giáo viên mầm non không dạy mày không được dây dưa với bạn gái của người khác à?”
Bạn gái của người khác... Bạn gái...
Đèn sân khấu chợt sáng lên xua tan ảo tưởng của Tiêu Tiêu, ánh đèn chói mắt cũng cắt đứt ánh mắt dính lấy nhau của hai người. Người dẫn chương trình đi tới mời cô chọn một số.
”Số !” Tiêu Tiêu chọn bừa, một nhân viên đi tới mở hộp.
”A...” Quá trình mở hộp cực kì chậm rãi, khơi gợi đầy đủ lòng hiếu kì của người xem, đến khi hoàn toàn mở ra, mọi người không nhịn được phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn. Trong hộp là một chiếc áo sơ mi kẻ ca rô thịnh hành mấy năm trước, đuôi áo thật dài có thể che kín mông, trọng điểm là sau lưng áo còn thêu chữ cái to sặc sỡ, lộ ra hơi thở nông thôn nồng đậm.
Khóe miệng Tiêu Tiêu giật giật, cải tạo thứ này thật sự rất khó khăn. Cải tạo quần áo cũ không phải sở trường của cô, vốn đã không được tự tin, bây giờ nhìn thấy thứ này lại càng chán nản. Cô hít sâu một hơi, cầm lấy chiếc áo lên tỉ mỉ quan sát. Trong hộp còn có các loại dụng cụ như kéo, thước, kim chỉ, Tiêu Tiêu lần lượt cầm lên kiểm tra, xác định mấy thứ này không có vấn đề gì mới ôm hộp đi tới phòng thi số .
Phía sau giá chứa đồ trang trí là một loạt phòng thi che kín ba mặt, mặt quay về khía khán giả được mở rộng để mọi người có thể nhìn thấy quá trình làm bài của thí sinh.
Tiêu Tiêu đặt chiếc áo và dụng cụ lên bàn, sau đó đi ra chọn lựa đồ trang trí. Áo sơ mi dài không dễ chỉnh sửa, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là sửa thành một chiếc váy tương đối tốt, Tiêu Tiêu lấy một sợi dây chun, bởi vì chiếc sơ mi ca rô này màu trắng xám nên lại lấy một mảnh vải màu xám và một nắm trân châu.
Đợi Tiêu Tiêu quay về phòng thi, người dẫn chương trình mới mời thí sinh thứ hai lên sân khấu. Mỗi người chiếu VCR và chọn lựa đồ trang trí đại khái mất khoảng năm phút, đến lúc tất cả các thí sinh đều giới thiệu xong thì trang phục đầu tiên cũng đã được làm ra.
Tiêu Tiêu cắt vạt áo sơ mi ra, cắt hai mảnh vải xám, dùng dây chun làm thành nếp nhăn may vào vạt áo. Chiếc áo sơ mi lập tức biến thành áo vạt rộng. Cô trải áo ra, lại thêm một vòng dây chun quanh eo, dáng dấp của một chiếc váy liền xuất hiện, mặc dù đã dễ coi hơn một chút nhưng chỉnh thể vẫn còn rất xấu.
Lúc này thí sinh thứ tư đã chọn xong trang phục, Tiêu Tiêu ngẩng đầu thoáng nhìn, đó là một chiếc váy dài quá gối, chỉnh thể là một màu sắc, cực kì dễ sửa, không khỏi thầm sốt ruột.
Lật ngược chiếc áo lại, những chữ cái la tinh màu đỏ tươi mang lông tơ xấu xí thật sự chướng mắt, lại thêm cổ áo kiểu Ý, quả thực không thể quê hơn được nữa.
Ánh đèn sân khấu tối đi, thí sinh thứ năm lên sân khấu. Tiêu Tiêu hơi ngỡ ngàng ngẩng đầu lên nhìn về phía khán giả.
Triển Lệnh Quân vẫn giữ nguyên tư thế, ngồi thả lỏng mà không mất phong độ, bên cạnh là Lương Tĩnh Dao mặc lễ phục dạ hội cổ chữ V. Theo ời của Lương Tĩnh Dao thì chẳng mấy khi được lên ti vi, phải mặc rặc rỡ một chút mới được.
Cổ chữ V, đúng rồi! Chỗ xấu xí của chiếc áo sơ mi này chủ yếu chính là nằm ở cái cổ Ý cứng nhắc đó. Tiêu Tiêu cắn răng, cắt béng cả cổ áo lẫn chữ cái sau lưng, dùng máy vắt sổ do ban tổ chức trang bị nhanh chóng may lại, xâu trân châu thành nhiều chuỗi đính song song vào khoảng trống sau lưng,
Cuối cùng còn thừa một chút vải, dứt khoát làm một chiếc nơ con bướm khâu vào bên hông. Sau khi Tiêu Tiêu khâu xong, đèn trên đỉnh phòng thi số cũng sáng lên báo hiệu cô đã hết thời gian.
Diêu Tinh Châu vừa giới thiệu xong, sản phẩm của Tiêu Tiêu cũng được nộp lên cho người mẫu mặc thử, còn cô thì ra khu nghỉ ngơi bên cạnh ngồi xuống uống nước. Người dẫn chương trình tới ngồi xuống, bắt đầu phỏng vấn về cảm nhận của cô.
”Chiếc áo đó rất khó sửa, chữ cái sau lưng thật sự là rất xấu“. Tiêu Tiêu lau mồ hôi.
Sau đó người mẫu mặc trang phục đã chỉnh sửa đi ra. Để tiết kiệm thời gian, giám khảo không thể đợi tất cả các thí sinh đều hoàn thành mới chấm điểm. Lúc người mẫu trình diễn có rèm che ánh mắt của các thí sinh khác để đề phòng thí sinh tham khảo ý tưởng của người thi trước.
Người mẫu mặc trang phục Tiêu Tiêu đã sửa lại, bên ngoài thì khoác ọột chiếc giống hệt chiếc ban đầu trước khi sửa.
”Ha ha, tôi thừa nhận chiếc áo sơ mi này thật sự hơi xấu“. Người dẫn chương trình cười nói: “Áo sơ mi xám ca rô khô khan, nhà thiết kế Tiêu sẽ sửa lại như thế nào? Chúng ta hãy cùng chờ xem!”
Nhạc nền chuyển thành tiếng trống kích động lòng người, Tiêu Tiêu cố gắng duy trì nụ cười, nhưng tâm tình căng thẳng vẫn khiến khóe miệng không ngừng run run nên đành phải bỏ cuộc, chuyển thành vẻ mặt không biểu cảm, mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực.
”Oa!” Người xem không nhịn được kinh ngạc kêu lên, chiếc sơ mi kẻ ca rô lỗi thời được sửa thành chiếc váy ngắn kiểu Âu, chữ cái sau lưng bị khoét đi, để lộ phần lưng trắng muốt của người mẫu, lại bị một loạt chuỗi hạt che bớt, không tỏ ra quá mức hở hang.
Sự khác biệt quá lớn tạo thành hiệu ứng thị giác mãnh liệt, các giám khảo cho ba điểm , , , tổng là điểm. Điểm số này không phải là cao, bởi vì trong các thí sinh sau đó có hai người điểm cao hơn Tiêu Tiêu, mà điểm của Diêu Tinh Châu còn chưa công bố.
Tiêu Tiêu hơi thấp thỏm, nếu xếp hạng thứ ba sẽ có thể yên tâm được vào vòng chung kết, nhưng nếu xếp thứ tư sẽ có nguy cơ bị loại, bởi vì hai tổ cùng tính thứ hạng cuối cùng, nếu tổ thứ hai rất mạnh có thể cô sẽ bị đẩy ra ngoài top .
Diêu Tinh Châu sửa lại một chiếc váy xòe rộng. Hắn sửa thành một chiếc váy ôm mông, lại gắn thêm đồ trang trí cực kì nổi bật, nhận được điểm rất cao là , nghiễm nhiên đứng thứ nhất, còn Tiêu Tiêu thì bị đẩy xuống vị trí thứ tư tương đối nguy hiểm.
Tiêu Tiêu bồn chồn ở bên ngoài chờ kết quả của tổ hai, người của Tang Du đã về, Triển Lệnh Quân và Lương Tĩnh Dao ở lại.
Lương Tĩnh Dao gọi đưa hàng, mời hai người bọn họ cùng ăn.
”Chuyện hôm nay cảm ơn anh“. Tâm tình Tiêu Tiêu hơi sa sút, trước khi vào thi bị quấy rối như vậy, dù nói thế nào thì cô vẫn không tránh khỏi bị ảnh hưởng, thực hiện nội dung thi không được tốt lắm.
”Đây là việc tôi nên làm“. Triển Lệnh Quân lấy chiếc thẻ trà sữa ba mươi cốc in hình chân mèo từ trong túi ra trả cho Tiêu Tiêu, ba mươi ô vuông đã in kín hình hoa.
Tiêu Tiêu nhận lấy, càng thêm mất mát. Thì ra vẫn là vì chiếc thẻ trà sữa này.
Điện thoại của Tiêu Tiêu lại đổ chuông, người gọi đến hiển thị là Hàn Đông Vũ. Tiêu Tiêu lập tức nổi điên, hỏi Triển Lệnh Quân: “Ứng dụng Tang Du có tính năng chặn cuộc gọi không?”
”Không có“. Triển Lệnh Quân lắc đầu: “Cô có thể sử dụng dịch vụ thủ công“.
”Dịch vụ thủ công?” Tiêu Tiêu không hiểu, điện thoại đã bị Triển Lệnh Quân cầm lấy nghe máy.
”Cô ấy ngủ rồi, có việc gì cứ nói với tôi“. Triển Lệnh Quân nói lạnh nhạt, cho một chiếc bánh bao nhỏ vào miệng.
Tiêu Tiêu trợn tròn mắt, nghe thấy bên kia điện thoại truyền đến tiếng chửi bới điên cuồng của Hàn Đông Vũ: “Tao yêu cô ấy nhiều năm như vậy mà còn không nỡ làm gì cô ấy, thế mà giờ mới chia tay mấy tháng đã lên giường với thằng khác rồi!”
Câu sau hơi khó nghe, Tiêu Tiêu định giật lại điện thoại nhưng Triển Lệnh Quân đã tránh ra: “Khả năng sinh lí có vấn đề, nên điều trị sớm sẽ tốt hơn“.
Giọng nói vẫn như mây mờ gió nhẹ, nói xong liền cúp điện thoại.
Tiêu Tiêu vẫn há miệng, một hồi lâu không tìm lại được âm thanh của mình.
Cạch... Đôi đũa trong tay rơi xuống đất, Lương Tĩnh Dao ngồi bên cạnh tặc lưỡi nói: “Này, điện thoại quả táo cập nhận tính năng chặn cuộc gọi rồi mà...”
Tiêu Tiêu có thể không biết, nhưng anh họ của Lương Tĩnh Dao nhất định biết điều đó, mấy hôm trước còn chặn số của cô mà.
Tiêu Tiêu: A a a, sự trong sạch của tôi bị hủy mất rồi!
Quân Quân: Rất tốt, không phải lằng nhằng giải thích nữa.
Tiêu Tiêu: Tốt cái gì mà tốt? Nhỡ đâu hắn phao tin khắp nơi, sau này chồng tôi hiểu lầm tôi là một phụ nữ dễ dãi thì làm thế nào?
Quân Quân: Không đâu, tôi biết là được.
Tiêu Tiêu: Anh biết thì có tác dụng gì... Ơ?