Một đêm đó, tôi ôm đầu gối ngồi trên giường suốt một đêm. Tôi nghĩ đến Lâu Tập Nguyệt lần này chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho tôi, tôi như vậy là đang cùng hắn cứng đối cứng, chọc hắn giận, thậm chí vào ngày sinh nhật của hắn, cũng không chịu nói lời ngọt, những chuyện này nếu như trước đây, theo tính tình của hắn có lẽ tôi đã chết từ sớm rồi chẳng có ngày trở về.
Nghĩ vậy, trong lòng khó tránh khỏi có chút nao nao. Trong lòng sợ hại rất nhiều, rồi tôi lại hoang mang.
Lâu Tập Nguyệt làm gì dễ dãi với tôi đến bước này?? Tính tính ngày, hắn cũng nên bế quan luyện Thiên Nhất thần công tầng thứ chín, cũng là lúc giải độc tình cổ, vậy hắn vì sao còn chưa ra tay? Trong đầu tôi hiện lên một ý niệm, giật mình nhớ tới, có lẽ là tám năm hẹn ước vừa xong, Lâu Tập Nguyệt cảm thấy vào lúc này mà bế quan không thích hợp, cho nên dời lại.
Suy nghĩ mấy thứ này, trong lòng tôi như có một ma trận, thực phiền. Tôi không có khả năng giống như trước đây vậy, ngoan ngoãn dâng thân mình vào tay hắn, không oán không hối hận để cho bị giết hại. Nhưng mà, tôi có thể tránh không? Nếu tôi trốn thoát, Lâu Tập Nguyệt có thể vì vậy tẩu hỏa nhập ma hay không. . . . . .
Cả người kìm không được đánh cái rùng mình.
Hôm nay, là ngày giỗ của cha hắn.
Nếu tôi chạy trốn, Lâu Tập Nguyệt cũng sẽ như vậy sao?
Tưởng tượng đến Lâu Tập Nguyệt sẽ chết, lòng tôi bỗng đau đớn vô cùng, ngay cả hít thở cũng bị nghẹn. Tôi ôm lấy đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay, dùng sức kéo tóc, muốn đem ý nghĩ hình bóng này ra khỏi đầu, nhưng không có cách nào.
Tôi không có cách nào khác quên thưở xưa. Tất cả tiếng cười cùng nước mắt, tất cả đau đớn cùng ấm áp, bất kể là xuất phát từ thực tình hoặc giả dối, tôi chưa từng quên
Trong đầu có một giọng nói hãy còn tiếng vọng –
‘ Nhớ kỹ này đó, Tiểu Tự, nhớ kỹ cho ta, kể cả đau. . . . . . ’
‘ Nhớ kỹ này đó, Tiểu Tự, nhớ kỹ cho ta, kể cả đau. . . . . . ’
‘ Nhớ kỹ này đó, . . . . . . ’
“A –!”
Tôi hét lên, ra sức che lỗ tai lại không muốn nghe, nhưng vẫn vô ích. Âm thanh này từ sâu trong nội tâm tôi vang lên, từ một nơi sâu do tôi vô tình đụng chạm phải, tôi muốn xẻo đục đoạn kí ức này nhưng đều không có cách nào hết.
Rồi sau đó, liên tục hai ngày cũng chưa nhìn thấy Lâu Tập Nguyệt. Tôi cuối cùng cảm thấy tâm mình như một sợi dây lôi kéo treo lên, nhịn nhẫn, rốt cục hỏi tới người nọ vào trông nom tôi “Giáo chủ các ngươi đi đâu vậy?”
Người nọ vừa đem đồ ăn dọn lên, vừa cung kính trả lời: “Giáo chủ không có ra ngoài.”
Tôi sửng sốt một chút, “À” cúi đầu nhìn đồ ăn trên bàn.
Lâu Tập Nguyệt thực sự tức giận.
Tôi thở dài một tiếng, nhủ thầm với chính mình: Như vậy cũng tốt, ít gặp đỡ xấu hổ. Bưng lên chén cơm, tôi ăn mấy đũa lại buông xuống, đi tới cửa gọi người nọ, bảo họ đem hết đồ ăn hầu như con nguyên trên bàn dọn đi. Nhân lúc họ đang thu dọn, tôi nói với người nọ: “Về sau không cần nhiều thức ăn như vậy, ta ăn không hết.” Người nọ trả lời: “Này đó là giáo chủ căn dặn, thuộc hạ không dám giảm bớt.”
Lòng tôi không hiểu vì sao nhảy dựng.
Bỗng nhiên, tôi xuất phát từ trực giác ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy một thân ảnh tuấn dật lặng lẽ không tiếng động xuất hiện ở cạnh cửa.
Đón nhận tầm nhìn của tôi, Lâu Tập Nguyệt chậm rãi vào trong nhà. Hạ nhân kia thấy hắn, vội vàng buông mấy thứ trong tay, lập tức hành lễ. Lâu Tập Nguyệt liếc thoáng nhìn đồ ăn, quay ánh mắt nhìn về phía tôi, nói: “Đường Tự, muốn ta đút cho ngươi ăn sao?”
Lòng ta kinh hách, không cần nghĩ ngợi, giải thích: “Ta không muốn ăn”
Lâu Tập Nguyệt đi bước một đến gần, đứng ở trước mặt tôi, trong đôi đồng tử óng ánh như ngọc bị lông mi dài che khuất, sóng sánh lưu chuyển, nhìn trộm khiến lòng tôi hoảng loạn. Hắn từ trên cao nhìn xuống đánh giá tôi, nhẹ cong khóe miệng cười như không cười, nói: “Mới xa có vài ngày thì cơm nước ăn không ngon rồi?”
“Không có” Tôi nghĩ hắn đang nói tôi cùng hắn, giống như chột dạ vội vàng lên tiếng phủ định. Âm giọng còn chưa rơi xuống hết, đã nghe hắn ôn hoà nói tiếp: “Ngươi yên tâm, Mạc Phi ‘của ngươi’ không chết được, không cần phải lo lắng cho hắn như vậy.” Lời nói vừa hạ xuống, đã nói tiếp: “Đem đồ ăn đều ăn hết đi.”
Tôi há miệng thở dốc muốn nói cái gì, nhưng khoảnh khắc chạm đến ánh mắt lạnh như băng của hắn, lời muốn nói càng nuốt vào bụng. Tôi chỉ phải ngồi xuống lần nữa, nâng lên chén cơm kia, từng ngụm nhét vào miệng thức ăn ngày nọ, mãi đến khi dạ dày có chút đau, tôi còn đang không ngừng nuốt
Lâu Tập Nguyệt mặt không đổi sắc, giơ lên tay, đánh bay cái chén tôi xuống đất. Tiếng đồ sứ vỡ vụn, dường như trong nháy mắt đã xé nát cái gì đó.
Tôi vẫn duy trì dáng vẻ cầm chén, không nhúc nhích chút nào. Lâu Tập Nguyệt kéo cánh tay tôi, ẩn chứa tức giận lên tiếng nói nói: “Ngươi cố tình phải không Đường Tự?” Tôi trả lời: “Ta không có.” Hắn lại hỏi: “Vậy ngươi đây là đang làm cái gì?”
“Lâu Tập Nguyệt, ngươi muốn như thế nào nói rõ đi.” Tôi quay đầu nhìn chằm chằm vào hắn, “Ta không muốn suy đoán nữa’. Thuận theo cũng không vừa, nghịch ý cũng không ưa, tôi chịu đủ rồi.
Lâu Tập Nguyệt bỗng nhiên trầm mặc, sau không cho tôi kháng cự túm tôi kéo ra bên ngoài.
Ra cửa, tôi vừa nhấc mắt liền nhìn thấy hình dáng đứng thẳng tắp trong viện, kinh ngạc nói: “Triệu Đan đã trở lại?” Triệu Đan cũng thấy chúng tôi, cất bước đi tới, ôm quyền nói với Lâu Tập Nguyệt: “Sư phụ, Tử Kim Hoàn đã được đưa tới.” Nói xong, từ trong vật áo lấy ra một đoá hoa đã khô héo đưa cho Lâu Tập Nguyệt.
“Cho nàng ta xem” Lâu Tập Nguyệt không có vươn tay đón, lãnh nghiêm mặt nói: “Đây là Lăng Tiêu hoa duy nhất có ở Tử Thần Phong.”
Tôi vừa nghe lúc đầu kinh ngạc, giây lát sau đỏ mặt. Hoá ra Lâu Tập Nguyệt sớm dự đoán được tôi sẽ lo lắng Triệu Đan có thực sự đi Tử Thần phái không, cho nên bắt Triệu Đan mang về mấy thứ này, lấy chứng minh hắn thật sự đi qua.
Tôi từ tay Triệu Đan đón nhận đoá hoa khô, nghĩ đến bản thân mình vừa rồi có hành động giận dỗi, cúi đầu đối Lâu Tập Nguyệt nói: “Cám ơn ngươi.” Tô Mạc Phi rốt cục có thể biến nguy thành an, tâm tình của tôi cũng nhẹ nhõm rất nhiều.
Nói cho hết lời, cằm bị hai ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng lên. Lâu Tập Nguyệt buộc tôi nhìn hắn, tức giận mới vừa rồi giống như bị gió to thổi tán, trên gương mặt tuấn mỹ của hắn không còn sót lại chút gì. Hắn bình tĩnh hỏi tôi: “Tiểu Tự, nếu có một ngày, sư phụ cùng Tô Mạc Phi đều bị vây khốn, ngươi sẽ cứu ai?”
Đồng tử tôi run rẩy kịch liệt, vừa định nói tới mấy chuyện này sẽ không xảy ra, môi bị Lâu Tập Nguyệt dùng ngón tay ngăn chận. Khuôn mặt hắn rất nghiêm túc nói: “Trả lời ta, Tiểu Tự.”
Giống như hoảng sợ chôn sâu trong lòng bị xé rách lôi ra ngoài không khí, để mặc cho mặt trời chói chang đốt cháy, đau lòng co rút thành một cụm. Tôi cắn môi dưới cân nhắc hồi lâu, run giọng nói: “Ta sẽ cứu. . . . . . Tô Mạc Phi.”
Lâu Tập Nguyệt sắc mặt đột nhiên biến, nén lại hết thảy tình cảm dao động, giống như không sao cả nhu hoà cười, sờ sờ mặt tôi: “Tiểu Tự ngốc, cũng không biết nói dối đánh lừa sư phụ.” Nói xong, mặc kệ bên cạnh còn có ai đứng, không coi ai ra gì kéo tôi vào lòng, cúi đầu ở bên tai tôi nói nhỏ: “Ngươi đã yêu hắn như vậy sao?”
Tôi bị hơi thở nóng từ miệng hắn phả vào làn da khiến nóng bừng, cố nén không có né tránh, đáp lời hắn: “Tô Mạc Phi rất tốt, ta không có lý do nào không thích hắn.”
Lâu Tập Nguyệt vậy mà gật đầu, “Đúng, Tô đại hiệp mà. Ai ai cũng khen ngợi. Mà hắn vì ngươi, cũng định bụng vứt bỏ chức vị chưởng môn, thực sự là có tình có nghĩa.” Hắn không nhẹ không nặng nhéo nhéo cằm tôi, chăm chú nhìn tôi, nét cười trên mặt dần dần nhạt đi, gằn từng chữ: “Nhưng ngươi đừng hòng sẽ được quay về bên người hắn, đừng hòng. Trừ phi ta chết.”
Nghe hắn nói chữ ‘chết’, tôi nhất thời kinh hồn táng đảm, ý niệm quanh quẩn trong đầu mấy ngày nay tức thì anh dũng trào ra, gấp đến độ tôi thốt ra “Ta ở chỗ này, ngươi còn có thể tẩu hỏa nhập ma sao? Năm đó ngươi không phải là vì mục đích này mới mang về ta sao?”
Lâu Tập Nguyệt nghe vậy, ngây người trong chốc lát, tôi cũng ngây dại. Chờ đến khi lấy được hồn, tôi thực sự muốn đem những lời nói vừa nãy, đều nuốt trở về.
Cái đó và trước kia có cái gì khác nhau? Đường Tự trước kia ngốc ngốc luôn tâm tâm niệm niệm ý nghĩ đó, bây giờ Đường Tự đúng là ngu ngốc đang chết đứng tại chỗ.
Lâu Tập Nguyệt đồng tử loé sáng, tôi kích động muốn xoay người chạy trốn, lại bị hắn ôm chặt lấy.
Hắn đem cằm đặt trên đỉnh đầu tôi, bả vai run rất nhỏ, tựa hồ là đang cười: “Tiểu Tự, chẳng lẽ chúng ta cứ muốn phải như vậy sao??” Hắn cúi đầu cắn cắn vành tai tôi, tiếng nói mê hoặc tựa như nước suối trong chảy xuống: “Tiểu Tự, trả lời vấn đề kia đi, trả lời đi. Ngươi cứu Tô Mạc Phi sau đó thì sao?”
Tôi cắn răng không nói..
Tôi không nói ra miệng. Ngay khi nghe thấy hắn hỏi vấn đề đó, trong đầu tôi hiện lên câu trả lời là — tôi sẽ cứu Tô Mạc Phi. Sau đó sẽ cùng Lâu Tập Nguyệt cùng một chổ, cho dù chết.