“Thường Dữ, ngươi đang nói bậy bạ gì đó.”
Ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng nói, khiến cả hai chúng tôi đều giật mình ngây dại, sau đó, cả hai ánh mắt đều dời đến trên người nọ.
Tô Mạc Phi đứng dưới bóng nắng mặt trời, sắc mặt không phải khó coi lắm, đi vào trong phòng, trong tay cầm bốn năm con thỏ đã được rửa sạch sẽ tuyết để trên bàn. Thường Dữ thoáng cái sắc mặt trở nên trắng, ánh mắt úp mở, ấp úng nói: “Việc này, nhị sư huynh, mặc dù huynh không nói rõ, nhưng mà, nhưng mà. . . . . .”
Tô Mạc Phi trầm giọng cắt ngang lời nói cậu ta, “Được rồi, chuẩn bị xuống núi đi, nếu không trời tối” Nói xong, rốt cục chuyển mắt nhìn về phía tôi, giọng điệu bình thường nói: “Thất lễ, Đường cô nương. Sư đệ của tại hạ tuổi nhỏ kích động, lời nói của cậu ta cô chớ có để bụng.” Tôi ngơ ngác ngồi dưới đất, giống như mất hồn nhìn phía anh ta. Tô Mạc Phi đi đến trước người tôi, cúi xuống đỡ tôi lên, đối với tôi thật tử tế : “Đường cô nương, tại hạ sẽ đem mấy con thỏ này chôn trong tuyết ở trước nhà, sau này cô chỉ cần đào lên là dùng được.”
Đồng tử tôi run lên, lúc anh ta xoay người hướng ra phía ngoài tôi mới hoảng hồn tỉnh lại, bước vài bước tới, giữ chặt anh ta, vội la lên: “Tô Mạc Phi, huynh thật sự. . . . . .” “Đường cô nương, ” Tô Mạc Phi không có quay đầu lại, mở miệng nói: “Đây là quyết định của ta, chẳng có liên quan tới người nào cả.”
Một câu, đã khiến câu nói khuyên nhủ suýt chút nữa tôi đã nói ra quay ngược trở về. Trong lòng buồn bực khó chịu, nhưng không có cách nào nói với anh ta cái gì. Tô Mạc Phi tình cảm của anh ta đối với sư môn không giống bình thường, tựa như trước kia, tôi biết rõ Lâu Tập Nguyệt sẽ giết tôi, tôi còn cố ý ở lại bên người hắn. Ngốc cũng tốt, ngốc cũng thế, chỉ có điều đó là cam tâm tình nguyện.
Tô Mạc Phi rút cánh tay về, ngoái đầu nhìn lại tôi, trong ánh mắt áp lực kìm nén đau khổ muốn biểu lộ, trong mắt sóng ngầm mãnh liệt. Cuối cùng, anh ta ôn hoà cười cười với tôi, nói: “Cô Tuyết Phong trận pháp rải rác, cho dù Lâu giáo chủ phái người đến cũng không nhất định tìm được cô, cô có thể lúc này yên tâm dưỡng bệnh. Đường cô nương, bảo trọng”, nói xong, cất bước ra phòng.
Tôi theo bản năng nhấc chân đi theo anh ta vài bước về trước, đứng ở cạnh cửa, nhìn thấy anh ta cúi người, dùng tay đào lớp tuyết đọng trên mặt đất bỏ mấy con thỏ xuống vùi kỹ, sau đó đứng dậy, từng bước đi về phía chân núi.
Nhìn thấy bóng dáng anh ta càng lúc càng xa, có lẽ là bị lạnh quá, mắt tôi khô khốc chua xót. Chớp mắt, chớp mắt cũng chỉ nhìn thấy thân ảnh màu xanh hoà vào tuyết trắng giữa trời đất, giống như trên tờ giấy lơ đãng có một nét bút, chỉ trong chốc lát sẽ hoàn toàn tán đi.
Tôi bỗng giật mình một cái, ý niệm trong đầu trong lòng kia tựa như nước thuỷ triều mãnh liệt, khiến cho tôi áp chế xuống không được. Tôi nhấc chân bước ra cánh cửa, bất ngờ bị một người túm lại.
“Thay cái này đi. Ngươi cứ mang như vậy đi trong tuyết, chắc chắn sẽ bị tàn phế” Hồng Diệp trong tay nâng một bộ giầy bó bằng da thú đưa tới trước mặt tôi. Tôi ngay cả tạ ơn cũng không kịp nói, cuống quít đón nhận, cởi ra giầy vải trên chân thay đổi giầy da, tung hai chân chạy đuổi theo ra ngoài. Ngay tại lúc này, nghe thấy ở phía sau có tiếng nói chậm rãi: “Cho dù ngươi bây giờ cứu hắn, thì sẽ thế nào? Người luyện Tử Hà bí kíp, đó là tuyển chọn làm chưởng môn, cả đời không được cưới vợ. Đường Tự, Tô Mạc Phi thích ngươi đó, một người tốt như vậy, ngươi tình nguyện mặc hắn thanh đăng cổ phật quá cả đời, cũng không nguyện thử đón nhận hắn một lần?”
Tôi đứng ở trong tuyết, hơi thở từ miệng bay ra ngưng tụ thành một đám sương trắng lờ mờ, che phủ cả tầm mắt tôi.
“Ngươi nếu đối với hắn không có cảm tình, ta sẽ không nói những lời này. Đường Tự, ngươi xác định cảm tình của chính mình đối với Lâu Tập Nguyệt, không phải là ỷ lại sao?”
Nhóm Tô Mạc Phi họ đi không phải quá nhanh, cho nên không mất bao lâu từ xa xa tôi nhìn thấy bóng dáng anh ta, cất giọng hô lớn: “Tô Mạc Phi, huynh từ từ!” Anh ta nghe thấy thanh âm của tôi, thân hình ngừng lại, sau đó bỗng nhiên xoay người lại, đôi mắt toả sáng quay lại nhìn tôi, chạy tới trước người tôi, hỏi: “Đường cô nương, cô . . . . .”
“Tô Mạc Phi, tôi theo huynh xuống núi.” Tôi nói thẳng. Tô Mạc Phi lập tức sửng sốt, “Vì sao?” Tôi nói: “Tôi đến Minh Chủ Lâm đi tìm Thiết Minh Chủ, cho dù cầu xin hay cưỡng đoạt, tôi cũng muốn mang viên Tử Kim Hoàn về tới.”
Đồng tử đen láy đầy khiếp sợ quét qua, anh ta trầm mặc một lát, kéo tôi đi thẳng hướng vào khe núi bên cạnh, mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng Thường Dữ, buông tôi ra thấp giọng nói: “Đường cô nương, tại hạ quyết định làm chuyện này là vì sư môn, cô không cần. . . . . .”
“Tô Mạc Phi, mệnh cũng không còn, huynh lấy cái gì đi bảo hộ sư môn?” Tôi kích động nói tiếp, “Đây cũng là do tôi quyết định. Huynh đừng quản, chỉ cần đảm nhiệm đưa tôi xuống núi là tốt rồi. Huynh quay về Tử Thần phái của huynh, tôi đi Minh Chủ Lâm của tôi.” Tôi nói xong, toàn thân đang chuẩn bị cất bước, Tô Mạc Phi đột nhiên giữ tay của tôi ở sau, anh ta dường như cũng nóng nảy: “Đường cô nương, cô nên ở lại an tâm dưỡng bệnh.”
Tôi bướng bỉnh không chịu xoay người, sau một lúc lâu, khi mở lại miệng tiếng nói đã kiềm không được nghẹn ngào, tôi nói: “Tô Mạc Phi, huynh dựa vào cái gì coi là tôi sẽ không để ý?” Nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, bị tôi cưỡng ép không cho rơi xuống, “Huynh đợi không được đến đóa Tam Sinh hoa tiếp theo nở. Chẳng lẽ huynh muốn cho tôi nợ huynh, nhiều đến độ cả đời này trả cũng không hết sao?”
Ngón tay cầm lấy tay tôi khẽ run rẩy, nhưng một chữ đáp lại cũng chưa nói. Tôi hơi chút dùng sức vùng tránh ra khỏi trói buộc của anh ta, bước đi về trước, bước thấp bước cao anh dũng đi trên mặt tuyết. Bởi vì mang giầy bó da thú, tôi không cảm thấy lạnh, đi được vài bước, tăng tốc bước chân nhanh hơn, bỗng nhiên khi vừa giẫm chân xuống, lòng bàn chân thấy…
“Đường cô nương –!”
Khi thân thể lao nhanh xuống dưới, trên lưng bỗng nhiên siết chặt, lập tức được ôm chuyển hướng khác. Trong tai chỉ nghe thấy một tiếng ‘rầm’ vang lớn, rơi xuống một thân thể ấm áp.
Tôi nhào vào thân người nọ, sửng sốt một lát, mở mắt ra, bốn phía đen tối không nhìn thấy năm ngón tay, khi ngẩng đầu nhìn lên trên, chỗ cao có một cửa động nho nhỏ, mơ hồ nhìn thấy chút ánh sáng.
“Tô Mạc Phi, Tô Mạc Phi huynh không sao chứ?” Bởi vì từng có thời gian trải qua mắt bị mù, ngay trong bóng tối này, tôi cũng không cần nhìn cũng biết rõ người theo ngã xuống là ai. Tôi đẩy đẩy thân anh ta, ngượng ngùng nói: “Hình như là giẫm phải khe hở rồi.” Tô Mạc Phi chỉ nhẹ nhàng ‘ ừ ’ một tiếng, không nói nữa. Tôi ngọ ngoạy trèo xuống khỏi người anh ta, cũng may tối đen nhìn không thấy gương mặt tôi đỏ ửng, che chóp mũi đau do va chạm phải ngực anh ta, nói lời xin lỗi: “Ngại qua, hại huynh cùng nhau ngã. . . . . . Tô Mạc Phi?”
Tôi cuối cùng cũng thấy không thích hợp, Tô Mạc Phi mới vừa rồi tới nay vẫn không nói chuyện. Tôi lần theo tay tìm đến cánh tay anh ta, dùng sức kéo anh ta một cái, “Tô Mạc Phi, huynh làm sao vậy?” Không có trả lời. Lòng tôi hoảng sợ, ngón tay run rẩy sờ soạng lên trên.”Tô Mạc Phi, nói chuyện với tôi nha, huynh làm sao vậy?” Tôi đều đã chạm vào cằm anh ta, anh ta vẫn không có phản ứng.
Trong lòng một ý niệm trong đầu bỗng nhiên lướt qua, tay của tôi run mạnh lên, tim đập nhanh đến độ hô hấp cũng ngừng lại. Tôi lại bất chấp kiêng dè, dùng sức vỗ hai má anh ta, run rẩy gọi anh: “Tô Mạc Phi, huynh tỉnh đi.” Cuống quít cúi đầu vùi vào ngực anh, khi nghe tới tiếng đập đầy lực trong ngực kia, tôi cơ hồ kích động chảy cả nước mắt.
Tôi quỳ gối bên người anh ta, hai tay dùng sức ôm anh ta ngồi dậy, thầm nghĩ anh ta hẳn là dưới tình thế cấp bách vì bảo vệ tôi, đã quên bảo hộ chính mình, đầu trực tiếp đập xuống mặt đá cứng dưới đáy động khiến hôn mê bất tỉnh.
Nhìn cửa động rất xa trên đỉnh đầu, tôi đứng lên sờ soạng chung quanh bốn phía một vòng, quanh mình đều là mặt đá cứng rắn. Sau một lát thoáng suy tư, tôi sờ soạng vào thắt lưng Tô Mạc Phi, tháo xuống Lam Ảnh kiếm, lại cởi đai lưng của mình, sau khi đem Tô Mạc Phi đặt ở trên lưng, dùng đây lưng cột chắc anh ta ngang vùng eo.
Tôi ngửa đầu nhìn thoáng qua phía trên, hít sâu một hơi, vọt người nhảy lên. Khi chân khí kém đi, tôi vội vàng dùng Lam Ảnh kiếm cắm vào thạch bích, ngón tay bám vào mặt đá, khi thở dốc qua đi, tiếp tục vận công hướng lên trên. . . . . .
Khi lần nhảy cuối cùng ra khỏi cửa động, chân tôi mới vừa chạm đất, thân thể cũng xụi lơ quỳ xuống, một đầu vùi thẳng vào trong tuyết. Tuyết lạnh như băng kích thích tôi khiến cả người run cầm cập, cánh tay chống đỡ hai bên, từ trong tuyết vùng vẫy đứng lên, lơ đãng nhìn thấy trong tuyết có vài vệt hồng. Tôi kinh ngạc nâng tay, lúc này mới phát hiện mười ngón tay của mình rớm máu, có lẽ vừa rồi lúc bám vào mặt động, trong đó có một lần kịch liệt, móng tay bị bẻ gẫy nửa, mà đối với tôi lại không có cảm giác đau đớn.
Hai chân tôi run run khởi động đứng lên, cơ hồ là kéo Tô Mạc Phi đi về trước. Trời đất trắng xoá một mảnh. Trong mảnh màu trắng này, tôi bỗng nhiên nhớ lại trước đây, tôi cũng như vậy, trên lưng cõng Bạch Khiêm, liều lĩnh đi về phía trước.
Trong tâm bỗng hoảng hốt, Tô Mạc Phi chắc sẽ không giống như Bạch Khiêm, ngay tại trước mắt tôi, bỗng nhiên ra đi?
Ý niệm đáng sợ trong đầu, sợ tới mức trong lòng nổi trống kịch liệt. Tôi đứng lại, trở tay sờ chóp mũi Tô Mạc Phi, đến khi cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh ta, trong lòng mới bình ổn lại
Ngay khi cánh tay tôi buông xuống, một bàn tay bỗng nhiên run rẩy bắt lấy ngón tay tôi. Tôi bỗng nhiên quay đầu lại, chạm vào một đôi mắt đen láy trong suốt ở sau người, ngây người.
Tô Mạc Phi mới tỉnh, vẻ mặt có chút đờ đẫn, lẩm bẩm nói: “Đường cô nương, chúng ta làm sao. . . . . .” Tôi cắt ngang lời nói của anh ta: “Tô Mạc Phi, huynh rốt cục tỉnh.” Nói xong trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Khi tôi khôi phục lại ý thức, dưới thân nằm không phải là băng tuyết giá lạnh, mà chiếc giường ấm áp. Tôi mở mắt ra, thấy Tô Mạc Phi ngồi ở bên giường, trên đầu quấn quít vải lụa trắng thật dày, khuôn mặt rất là tiều tụy.
Anh ta vừa thấy tôi tỉnh lại, đầu tiên là sửng sốt trong chốc lát, cuống quít đứng lên, quay đầu ra ngoài cửa vui sướng kêu lên: “Tiền bối, Đường. . . . . .” Tôi vươn bàn tay được băng bó miệng vết thương giữ chặt anh ta, hành động này khiến cho anh ta không nói ra tiếng nữa.
“Tô Mạc Phi, đi lấy Tử Kim Hoàn về đi” tiếng nói tôi khàn khàn, Tô Mạc Phi thoáng chần chừ một chút, nói: “Đó là thọ lễ Tử Thần phái tặng cho Thiết Minh chủ , không thể. . . . . . .”
“Nếu, đổi lại là tôi cần Tử Kim Hoàn cứu mạng thì sao?”
Tô Mạc Phi trầm mặc, sau một hồi, dùng giọng nói không thể thấp hơn nữa nói: “Ta sẽ đi.”
Tôi khốn khổ nở nụ cười với anh ta, “Tô Mạc Phi, tôi cũng vậy.” Tôi kéo lấy tay anh ta xuống, Tô Mạc Phi thuận thế ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Tô Mạc Phi, huynh còn thích muội không?” Tôi mở miệng nhẹ giọng hỏi anh. Sắc mặt Tô Mạc Phi lúng túng, nhưng không tránh ánh mắt tôi. Tôi nâng tay, ngón tay cách một tầng băng gạc vuốt nhẹ hai má anh, “Huynh đưa tay đây”
Tô Mạc Phi theo lời nghe theo.
Tôi run rẩy đưa một bàn tay toàn vẹn khác đặt vào trong lòng bàn tay anh, còn nghiêm túc nói: “Muội nghĩ nên lựa chọn một lần nữa, bây giờ, còn có thể không?”
Tô Mạc Phi hoàn toàn sửng sốt, đột nhiên, kích động nhào người tới ôm chặt lấy tôi, không chỉ cánh tay mà cả người đều ở phát run.
Tôi cuộn tròn trong lòng anh, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Tôi sẽ cố gắng yêu thương anh, Tô Mạc Phi. Bởi vì huynh đáng giá, so với ai khác đều đáng để tôi làm như vậy.