Hàng về nhân ngày nghỉ lễ (và cũng nhờ có các cậu động viên cổ vũ ;;;v;;;)
Lúc này mới là , giờ tối, cho dù Lục Trác Niên có đi vòng ra ngoại thành thì vẫn bị tắc đường. Không giống với lúc đi, bây giờ Lục Trác Niên không hé răng nói nửa lời, lúc lái xe đến bờ sông hắn mới lên tiếng hỏi Kỳ Duật: “Xuống đi bộ tí không?”
Kỳ Duật quay đầu nhìn hắn. Hắn nói: “Dù gì cũng đang tắc đường.” Anh trầm ngâm gật đầu một cái rồi nói thêm: “Cũng được.”
Buổi tối có rất nhiều người thích ra bờ sông ngắm cảnh, cũng may phong cảnh chỗ này cũng chỉ bình thường, cho nên cũng không nhiều người lắm, đa phần là người chạy bộ buổi tối. Lục Trác Niên tìm chỗ đỗ xe ở gần đó rồi cùng Kỳ Duật chậm rãi tản bộ.
Gió thổi ở bờ sông khá mạnh. Kỳ Duật mặc đồ mỏng nhưng không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng đi bên cạnh Lục Trác Niên. Anh chưa từng đi bộ cùng ai như thế này, Lục Trác Niên không mở miệng nên anh cũng chẳng biết nói gì. Gió thổi làm rối tóc anh, Lục Trác Niên tình cờ quay ra nhìn thấy thì cười: “Chả mấy khi thấy cậu như thế này.”
Kỳ Duật hơi ngượng ngùng, vội vàng lấy tay cào cào tóc cho gọn, nhưng cào xong lại thấy tóc vẫn rối như cũ nên kệ luôn. Ngước lên thì thấy đầu tóc của Lục Trác Niên cũng chả khác gì, tỏ ý anh thì khác tôi đấy.
Lục Trác Niên là công tử chơi bời phóng khoáng quen rồi, thường ngày cũng rất chú ý đến vẻ ngoài của mình. Sáng nào hắn cũng phải xịt keo xịt tóc rồi chải chuốt đầu tóc cho gọn gàng đẹp trai mới chịu được, nhưng hôm nay lại khác mọi ngày: bình thường Kỳ Duật hầu như không dùng keo xịt tóc mà Lục Trác Niên cũng chẳng tìm thấy, nên hôm nay hắn không thể chải chuốt được. Ngoài ra còn một lý do thầm kín khác: hắn sợ Kỳ Duật sẽ thấy hắn quá để ý đến vẻ ngoài, chẳng có chút đàn ông nào cả mà quá điệu đà, cho nên hắn không dám hỏi Kỳ Duật keo xịt tóc để đỡ phiền phức, lại còn tự an ủi rằng về nhà chơi thì cần quái gì cầu kỳ.
Bây giờ bị Kỳ Duật nhìn vậy, Lục Trác Niên mới nhớ lại dòng suy nghĩ của mình lúc đó, tự nhiên lại thấy buồn cười: trong cuộc hôn nhân này, có khi Kỳ Duật còn nhìn thoáng hơn hắn, bởi anh có mục đích rất rõ: không yêu đương.
Lục Trác Niên không nhìn Kỳ Duật nữa mà nhìn thẳng về phía trước, nói: “Hai người lúc nào cũng làm chuyện đúng đắn.”
“…Hai người tức là cậu với anh tôi.” Lục Trác Niên hơi cúi đầu, nhìn xuống giày của mình với dáng vẻ buồn chán, sau đó lại ngẩng đầu lên đón cơn gió thổi tới khiến tóc hắn bị thổi bù xù, làm lộ ra cả trán.
Kỳ Duật yên lặng chờ đợi, một lúc sau mới thấy Lục Trác Niên nói tiếp: “Hai người mới giống nhau.”
Trong nháy mắt đó hình như anh ấy nhớ đến người đó thì phải, Kỳ Duật thầm nghĩ. Lục Trác Niên thường nhắc đến Lục Trác Hoa một cách rất tự nhiên, sau đó lại gạt cái tên đó đi, không muốn nói thêm về nó với ai nữa.
Kỳ Duật dè dặt hỏi: “Thế anh thì sao?”
“Tôi á?” Lục Trác Niên bật cười, “chưa nghe thấy tên tuổi của cậu hai nhà họ Lục bao giờ à?”
Hồi trước hứng cái gì là Lục Trác Niên chơi cái đó, có lẽ cả cái thành phố này chẳng tìm được ai chơi bời giỏi như hắn. Hắn là sự đối ngược hoàn toàn với Lục Trác Hoa, cứ nói đến hai cậu con trai nhà họ Lục là ai cũng lắc đầu, sau đó lại giơ ngón tay cái lên. So với những cậu ấm cô chiêu khác, tên tuổi của Lục Trác Niên cùng song hành với Lục Trác Hoa mà nổi danh gấp mấy lần, chỉ cần nhắc là ai cũng biết.
Tiếc thay Kỳ Duật lúc nào cũng chỉ ở trong nhà, chẳng qua lại với ai cả, cho nên đúng là chưa từng nghe đến chuyện này, vậy là chỉ yên lặng mỉm cười. Lục Trác Niên lại tưởng anh bắt đầu ra dáng công tử nho nhã nên nhướn mày giải thích: “Tôi với hai người không hề giống nhau. Sống thì phải biết tận hưởng, thích gì làm nấy, không thích thì thôi.” Thế nhưng lời này nói ra đến hắn cũng thấy nực cười. Anh hắn còn sống thì hắn mới có thể thích gì làm nấy được, không phải là hắn chẳng gặp chuyện phiền não gì, mà chỉ là những chuyện đó hắn không cần phải giải quyết.
Kỳ Duật gật gù, hai người lại yên lặng sóng đôi bên nhau. Đột nhiên Kỳ Duật lên tiếng: “Tôi xin lỗi.”
Lục Trác Niên quay đầu sang nhìn anh, ngơ ngác hỏi: “Gì?”
Kỳ Duật không nói gì mà chỉ lấy tay che miệng, cố gắng kiềm chế mà khẽ hắt hơi một cái. Chỉ thế thôi mà tai cũng đỏ ửng lên, Kỳ Duật lại cảm thấy đứng trước mặt người khác mà làm thế thì không lịch sự, bèn theo thói quen mà nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
“Sao cậu lúc nào cũng xin lỗi với chả cảm ơn thế nhỉ, nghiện à?” Lục Trác Niên chạm vào tay Kỳ Duật thấy lạnh cóng, thế là buồn cười nói: “Lạnh mà sao chả biết đường nói.”
Kỳ Duật cố gắng mỉm cười giải thích: “Cũng không lạnh lắm.”
Lục Trác Niên cởi áo khoác rồi choàng lên người Kỳ Duật, trước khi Kỳ Duật kịp lên tiếng thì nói luôn: “Đừng có nói nhiều, đi về mau lên.” Sau đó sải bước đi nhanh ra chỗ đỗ xe, không hề giống với dáng vẻ chậm rãi tản bộ vừa rồi. Kỳ Duật không quen với kiểu đi thế này nên không theo kịp, lúc qua đường lớn Lục Trác Niên bèn vươn tay dắt Kỳ Duật, vội vàng băng qua đường dành cho người đi bộ khi đèn xanh chỉ còn vài giây. Kỳ Duật sợ hãi hét lên: “Lục Trác Niên!”
Ngay lúc hai người vừa đi qua thì dòng xe cộ cũng lũ lượt ào lên. Đến được phía bên kia rồi, Kỳ Duật mới kéo lấy Lục Trác Niên: “Nguy hiểm quá đấy!”
Vẻ mặt của anh ánh lên vẻ nghiêm khắc, không hề giống với lúc thường. Lục Trác Niên nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, không nghĩ gì nhiều, chỉ ném chìa khóa xe cho anh rồi nói: “Vào trong xe đợi tôi.”
Kỳ Duật đứng yên tại chỗ, sắc mặt tái nhợt nhìn Lục Trác Niên sải bước rồi dần biến mất trong đám đông.