(): Tắng là nồi đất. Đoạ tắng - nồi đất đã vỡ rồi thì cũng là thôi, không nghĩ đến nữa. Đoạ tắng bất cố, tức khi sự đã rồi thì cũng quyết đoán bước tiếp, không tiếc nuối.
Nhan Y
Cả tẩm điện ngập tràn mùi thuốc.
Gió xuân cũng chẳng thể xua tan cái cay đắng. Hương thuốc quanh quẩn trong không gian, nán lại thật lâu, hòa vào không khí, tụ lại thành một thứ gánh nặng vô hình, khiến cho tòa cung thành rộng lớn này trở nên chật chội.
Nhẫn Đông và Từ Cửu Cửu, người tả người hữu, lĩnh cung nhân lui xuống. Hai cánh cửa điện mở ra rồi khép lại, cuối cùng cũng trả lại cho tẩm điện này sự yên lặng quen thuộc.
Nhan Y khép đôi mi lại, tựa lưng trên gối. Dù biết mình đã thoát khỏi cơn ác mộng, nhưng cả một hồi mộng cảnh lại như đã khắc sâu vào trong tiềm thức, rõ ràng đến mức nàng xúc mục kinh tâm, chỉ cần nghĩ lại cũng đã đủ đau lòng. Bàn tay dò dẫm sang bên cạnh mình, gối vẫn còn ẩm, hẳn là nước mắt đã thấm ướt lớp gấm.
Uống thuốc rồi ngất đi, đây đã chẳng phải lần đầu tiên. Nhưng nguy hiểm đến thế này, có lẽ đây thực là lần đầu.
Ngón tay mảnh khảnh đặt trên gối, vuốt qua nơi bị nước mắt thấm ướt. Nhan Y không khỏi bật cười, lại thầm nghĩ, có lẽ lần này đã khiến Tiểu Thất kinh hoảng lo lắng lắm. Đôi môi nhợt nhạt hé mở, nàng buông một tiếng thở than, rồi nhắm đôi mắt lại, nàng để mình làm quen với bóng đêm vô tận. Gần đây thị lực nàng càng lúc càng kém, chỉ cần mặt trời khuất lấp, nàng gần như không thể nhìn rõ thứ gì.
Cho nên, đối với nàng mà nói, bóng tối này cũng chẳng có mấy phần xa lạ.
Chỉ là, lúc này đang hẵng còn là buổi sáng. Ngưng thần lắng nghe sẽ nghe thấy được âm thanh của sự sống ngay bên ngoài khung cửa sổ, tiếng tùng trúc xào xạc trong gió, tiếng chim trời bay đến bay đi. Ấy không phải âm thanh của đêm sâu quạnh quẽ. Nàng biết rõ, nàng cũng biết, chẳng bao lâu nữa mình sẽ thực sự trở thành một người mù.
Nghĩ vậy, ấy thế mà Nhan Y lại nở một nụ cười. Nét cười bên môi nhạt nhòa, nét cười không chua xót, không cay đắng, không châm biếm, cũng chẳng phải là miễn cưỡng. Nụ cười của nàng thoang thoảng cái thản nhiên, lại chất chứa vài phần thoải mái. Sớm biết ngày này sẽ đến, dù không thể nói nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng cũng là bình thản mà chờ đợi, ngày trôi qua ngày, đến khi bóng tối kéo đến bủa vây, nàng cũng sẽ để mình đón nhận, tựa như ấy là điều theo lẽ tự nhiên. Nhan Tốn hay Tiên đế, nay lòng nàng đã chẳng hề có nửa câu oán hận trách móc.
Nhưng ai cũng chỉ là người phàm mà thôi. Người phàm khác với thánh thần. Người phàm sẽ luôn phạm sai lầm, sẽ luôn có khuyết điểm
Hàng mi khẽ run, ác mộng đêm qua lại hiện về trước mắt, lấp đầy khoảng không tối tăm quanh nàng.
Ở Vị Ương cung, vào một ngày kia, cũng chẳng biết ấy là bao nhiêu năm về trước, chỉ biết lúc ấy Tiên đế còn tại thế. Ấy là một ngày Đông, đang tiết Đại Tuyết, tuyết phủ trắng cung thành, rơi xuống ào ào như lông ngỗng, ấy vậy mà Hải Đường trong đình uyển lại nở rộ. Sắc hoa đỏ rực phai trong làn tuyết trắng muốt, tựa như giữa đất trời mênh mang này chỉ còn lại hai loại màu sắc mà thôi.
Dưới tàng cây Hải Đường có một bộ bàn ghế đá. Có một chén ngọc đặt trên bàn, chén đã cạn đáy, chỉ còn dư lại chút chất lỏng đen kịt, đặc sệt. Hoa tuyết phiêu phiêu trong không trung, rơi vào trong bát ngọc, tức khắc, chất lỏng kia hóa thành một màu đỏ tươi như màu máu, quỷ dị chói mắt. Trong mộng, nàng vẫn đứng đó, chẳng hề nhúc nhích, chỉ là yên lặng đứng nhìn mà thôi. Nhìn thật lâu, thật lâu, nàng nhận ra cái chết năm xưa của hai vị Tự quân, cũng chính là vì bát ngọc này. Hình dáng ấy, nàng không thể nhầm lẫn được.
Lí trí biết rằng nay Tiên đế đã không còn nữa, chuyện cũng đã lùi vào dĩ vãng, nhưng nàng lại như bị ai thúc giục, chợt nghĩ, nhất định phải tìm cho ra người đã uống chén thuốc này. Dù người ấy là ai, nếu được chẩn trị kịp thời, nhất định sẽ giữ được tính mạng.
Nhấc chân tiến vài bước, khung cảnh bốn bề đã tan vào hư không.
Chỉ còn tuyết, tuyết vẫn đổ xuống nhân gian. Tuyết ào ào rơi trên đất, ngập đến ngang mũi giày, đất trời vẫn chỉ còn hai màu trắng đỏ. Thế nhưng màu đỏ tươi kia, nay đã chẳng còn phải là màu Hải đường, mà là màu máu. Cách nơi nàng đứng không xa có một vũng máu loang trên nền tuyết.
Nhan Y cảm thấy thần kinh mình như căng ra, mỗi một bước tiến lên là một bước lún sâu trong tuyết, từng bước đều gian nan. Nàng đến càng gần, bước chân càng chậm, cuối cùng dừng lại. Cũng chưa tới được tận nơi, nàng đã thấy rõ được người trước mắt, nàng thấy rõ ràng gương mặt của người đang nằm trong vũng máu. Đôi môi khô khốc hé mở, muốn gào thét lại chẳng thể thốt ra tiếng, chỉ có giọt lệ ứa ra từ khóe mắt, trượt xuống lướt qua môi. Nhan Y không tiến lại gần thêm nữa, nàng chỉ chôn chân đứng đó, lặng đi thật lâu. Lâu, rất lâu, cũng chẳng biết đứng đến khi nào, chỉ biết nàng cứ đứng mãi, mặc cho tuyết ngập đầy đất, tuyết đổ đầy trời. Mặc cho gió sương bao phủ, biến nàng thành một gốc ngọc thụ quỳnh chi.
Hé môi, hơi thở cuối cùng của nàng biến thành một làn sương khói mỏng manh, tản bay, hòa vào cơn mưa tuyết.
Sau đó, nàng choàng tỉnh.
Mộng sẽ mãi là mộng, không thể coi là thật. Nhưng vẫn luôn nói mộng khởi phát từ suy tư, cũng không phải là không đúng.
Vậy thì, vì cớ gì mà nàng có một hồi mộng như vậy?
Phải chăng là, không sinh cùng người nhưng sẽ chết cùng người?
Nhan Y suy nghĩ ngược xuôi, không có câu trả lời. Đầu mày nhíu chặt, lồng ngực nặng như bị đá đè, mà nghĩ đến bốn chữ 'sẽ chết cùng người' cũng đã đủ tâm hồn nàng rệu rã. Nàng ho khan không dứt, đến mức khó thở.
Hoàng đế vẫn còn đang nói chuyện với Thái y, hai người đi rất xa, không thể nghe thấy động tĩnh trong này. Cơn ho khan không chịu dứt, gò má nhợt nhạt cũng hồng lên. Có người đi vào, nàng để ý thấy, người ấy lại nhè nhẹ vỗ lưng cho mình, lại không nghe được tiếng chuông bạc, vậy người ấy chắc chắn không phải Tiểu Thất.
Hòa hoãn một chút, nàng thấp giọng phân phó: "Lấy một vò rượu tới đây."
"Điện hạ?"
Nhan Y nhắc lại: "Cùng với con lật đật, mang lên đây."
Chủ tử bệnh nặng, gầy yếu tiều tụy, nay vừa tỉnh đã cương quyết khăng khăng, cung nhân cũng đành xưng dạ mà làm theo.
Tẩm điện lại rơi vào khoảng không yên tĩnh quen thuộc.
Chén trà khi nãy Nhẫn Đông dâng lên còn đặt bên giường, Nhan Y sờ theo từng tấc, rốt cuộc cũng chạm được tới chén trà, chầm chậm đưa lên môi, uống một ngụm. Trà Lan Tuyết mát lạnh thanh thanh xoa dịu cổ họng nóng cháy, cũng như cơn mưa lành xoa dịu trái tim nàng.
Hương vị trà Lan Tuyết vẫn còn đang quanh quẩn nơi đầu lưỡi, bỗng có câu nói vang lên bên tai nàng: "Ngài thích hắn ư?"
Một câu kia, ngữ điệu thật thong dong điềm đạm, như là chỉ hỏi vu vơ mà thôi, nhưng nàng lại nghe ra được tia run rẩy giấu trong ấy.
Lúc ấy, Tống Tắc dâng trà Lan Tuyết lên cho nàng, mà hắn cũng thông hiểu y thuật, nhìn ra được đôi mắt của nàng có vấn đề, cho nên mới có lòng muốn chẩn bệnh, ở lại Vị Ương cung lâu hơn bình thường. Sau đó ít lâu, Tống Tắc lại bị chính tay người kia tiễn ra khỏi Yến Kinh, cả một màn này, Nhan Y nhìn làm sao lại không hiểu.
Mà, ấy cũng chẳng phải lần đầu. Nhưng nàng tự chất vấn bản thân mình, nếu đó không phải lần đầu, vậy thì bắt đầu từ lúc nào?
Nhan Y rơi vào dòng hồi tưởng, chuyện cũ đã từ lâu lại hiện lên trước mắt, ký ức chảy xuôi một dòng.
Đường Oanh là đứa trẻ thứ năm mà nàng thu nhận nuôi dưỡng. Nhưng hơn hết, người này là vũ khí mạnh mẽ nhất của nàng, là cơ hội cuối cùng của nàng, để nàng có thể bảo toàn thế cục, để nàng có thể ngăn chặn một hồi máu tưới hoàng quyền.
Về công về tư, Nhan Y tuyệt không cho phép bản thân mình có một chút, dù chỉ là một chút, sơ xuất.
Năm tháng trôi đi, đông qua xuân tới, người ngày càng trưởng thành, ngày càng thông tuệ. Mà nàng, nàng cũng dần sa vào quan tâm, hướng cho người làm một minh quân, để người giữ một lòng đoan chính, bảo vệ cho người khỏi thế trận hiểm nguy, bầu bạn bên người trong cung thành cô độc.
Mùa nối mùa, Hải Đường trong Vị Ương cung nở rồi lại tàn. Qua mấy mùa hoa tàn hoa nở, ấy mà đã gần hai mươi năm, chính mắt nàng thấy đứa trẻ năm xưa dần dần trưởng thành, dần dần thay đổi, trở thành Quân vương tọa trấn bốn phương. Mà Nhan Y nàng, đối với nàng mà nói, nàng cũng chỉ làm điều mà nàng cho là mình nên làm mà thôi. Dịu dàng mà ổn trọng, nghiêm khắc mà khoan dung, đôi khi sẽ có lúc dung túng, nhưng tuyệt đối sẽ không nhượng bộ. Vì đâu mà người kia lại nảy sinh ra thứ tình cảm này?
Đêm ấy, trong Tuyên Thất điện, nàng lật tự thiếp của Đường Oanh. Cũng chỉ là vô tình mà thôi.
Cả một tấm tự thiếp, trên ấy chỉ toàn là tên của nàng, Nhan Y. Con cái luôn tránh viết tục danh của cha mẹ, không có chuyện thân là Hoàng đế mà không biết đạo lý ấy. Nhưng tên nàng bao phủ tấm tự thiếp kia, hai chữ Nhan Y viết rõ ràng rành mạch, không tăng một nét cũng chẳng giảm một nét. Chỉ có điều nét bút lung lay không vững, rõ ràng là tâm tư bất an, suy nghĩ rối loạn.
Ấy cũng là lúc nghi vấn trong lòng nàng càng thêm rõ ràng, chỉ là chưa từng nghĩ tới trường hợp kia.
Sau này...
Nhan Y không khỏi mỉm cười, nụ cười vẫn chỉ nhàn nhạt. Ngày ngày gặp mặt, thứ tình cảm cầu mà không được như thế, làm sao có thể che giấu cho chu toàn, làm sao có thể qua được đôi mắt nàng.
Nghi ngờ cũng giống như một hạt giống, một khi đã chôn xuống đáy lòng sẽ bắt đầu trưởng thành theo năm tháng. Tháng năm trôi đi, cái khắc chế ẩn nhẫn của người kia chính là gió, cái áy náy bối rối chính là mưa. Gió thổi mưa rơi, tâm tư dần trở thành một đồng cỏ bát ngát mênh mông, chôn giấu cất giữ một bí mật to lớn.
Năm ấy, một ngày Đông nào đó, Yến Kinh đón một trận tuyết lớn. Nhan Y còn nhớ mình cùng người ấy ngồi dưới mái hiên đọng tuyết, ném thức ăn cho một con chim tước rời đàn. Người ấy đột nhiên hỏi nàng, nếu như người phạm phải sai lầm, vậy nàng có tha thứ hay không?
Nhan Y nói, sẽ tha thứ.
Đương nhiên nàng sẽ tha thứ, dù cho người ấy không tha thứ cho chính bản thân mình. Huống hồ chuyện thành như thế, chẳng phải cũng là lỗi ở nàng mà ra hay sao? Nếu nói không thể tha thứ, có lẽ phải là Nhan Y sẽ không thể tha thứ cho chính mình.
Tay nàng đã nhuốm máu, trên tay nàng là bốn mạng người. Nay, người mà nàng nuôi dưỡng, tuy đã trưởng thành mạnh khỏe, thế nhưng rốt cuộc vẫn không thể tu thành chính đạo, vẫn không thể là một nữ tử giúp chồng dạy con. Dù cho không phải là một nữ tử giúp chồng dạy con, nhưng thân là Quân vương, là tấm gương cho thiên hạ, ấy thế mà vi phạm hiếu đạo, làm loạn triều cương.
Nếu năm xưa Đường Oanh không nhập cung, nếu nàng vẫn để Đường Oanh lại bên thân mẫu, chắc chắn chuyện này cũng sẽ không xảy ra.
Nhan Y đã nghĩ như thế, rất nhiều lần. Vô số lần.
Từ khi nhìn thấu tâm tư của Đường Oanh, Nhan Y cũng đã tự có hướng đi của chính mình. Nàng nổi lên trong đầu một ý niệm – người kia vẫn còn chưa tự chấp chính, căn cơ chưa vững, giả như ngày sau hoàng quyền thu về một mối, chuyện này rồi cũng sẽ dẫn đến sai lầm chồng chất, rốt cuộc thanh danh ngàn năm cũng mất trắng cả. Nếu đã như vậy, chi bằng kéo người rơi khỏi Đế vị, truất người ra khỏi Kinh sư. Trở về Cô Tô, người cũng tự sẽ có thân phụ mẫu yêu thương bầu bạn.
Phải, bằng cách ấy, triệt để cắt đứt sợi dây giữa hai người, một đao đoạn tuyệt tâm tư hoang đường.
Khi ấy Nhan Y vẫn còn thân phận Thái hậu bảo chính, sau lại vẫn còn Nhan thị. Nàng muốn phế Đế rồi lập tân Đế, dù không phải chuyện một sớm một chiều, nhưng cũng là không có gì khó.
Coi như bỏ lại tình nghĩa hơn mười năm, nàng đêm đêm suy tính đường đi nước bước, kín kẽ chu đáo không một kẽ hở. Ấy mới đúng là con người của nàng, Nhan Y vốn là dạng người tâm ngoan thủ lạt. Khi xưa ròng rã nhiều năm, nàng cắn răng đánh với Nhan Tốn một ván cờ đánh cược bằng cả tính mạng mình, nay chuyện vậy thì có khó chi?
Nhưng cuối cùng nàng lại bỏ cuộc.
Nàng nhượng bộ, chỉ là bởi vì tận mắt nàng nhìn thấy Đường Oanh càng ngày càng xa cách mình, tâm tư u sầu, gầy đi trông thấy. Nhan Y lại thường xuyên tự hỏi mình, từ khi nào mà mình bắt đầu đau lòng, bắt đầu nhượng bộ, bắt đầu luyến tiếc. Phế đế không khó, nhưng một khi Đế đã bị phế rồi, bảo vệ cho phế Đế an toàn cả quãng đời còn lại mới là chuyện khó hơn lên trời. Mà Nhan Y sẽ không đẩy người này vào hiểm cảnh, nhất định không.
Xuất phát từ chữ nghĩa, phần đau lòng, phần nhượng bộ, phần luyến tiếc này – đến tột cùng thì là từ lúc nào bắt đầu pha tạp cảm xúc khác, chuyện này, bản thân Nhan Y cũng không biết.
Lần lượt, nàng không kiểm soát được thế cục, không tự chủ được bản thân mà dung túng cho phép người kia tới gần mình, cho phép thân mật được xuất hiện, cho phép lời thề bị vi phạm. Nàng thậm chí còn thích khi đôi mắt của người kia chỉ có bóng hình của một mình mình, thích dáng vẻ ẩn nhẫn tự cường của người ấy mỗi khi lại gần mình, càng thích khi người khẽ gọi tên mình, thâm tình mà lưu luyến.
Lại nghĩ, giấc mộng đêm qua phải chăng là tấm gương phản chiếu tâm tư của chính mình. Nhan Y biết chắc một điều, nếu người kia biến mất khỏi thế gian này, nàng thực sự cũng sẽ liền đi theo, không có nửa phần do dự. Nếu ngày ấy có đến, thậm chí nàng còn cảm thấy cái chết mới là sự giải thoát, sống trên đời này cũng chỉ thêm trói buộc mà thôi.
Nếu đã như thế, nếu trước mắt đã là vực sâu vạn kiếp bất phục, chi bằng nắm chặt lấy tay nhau, cùng nhảy xuống đi thôi. Dù có là vạn kiếp, chính Nhan Y nàng sẽ ở bên người, chính nàng sẽ bảo vệ người, dù cho là ngàn năm sau thế nhân chỉ trích, cũng sẽ là chính nàng tới gánh chịu cùng người. Như vậy là được.
Đọa tắng bất cố, có khó gì đâu.
———
"Nhất phần tình trước liễu hoả
Nhất khoả tâm trước liễu ma
Thuỳ vi thuỳ thất hồn lạc phách?"
-
(Một phần tình đã rực lửa,
Một tấm lòng đã nhập ma,
Ai vì ai mà thất hồn lạc phách?)