Mặt trời nhô cao nơi cung uyển,
ánh nắng phủ kín chốn đình hầu.
Cao nhân kia là phương sĩ Đạo giáo, tên gọi Viên Tất. Viên Tất người này được cho là thông hiểu bát quái Chu Dịch, năng lực xoay chuyển càn khôn, định lại phong thủy cao thâm tới đâu tạm chưa xét tới, nhưng quả thực là có thứ tài năng khiến người ta nghe mà tin phục.
Trì Tái nhận mệnh của quân thượng cho thân tín tìm hiểu về Viên Tất, tưởng rằng ấy là do gần đây trên tiền triều sóng nổi mây mù, sau hậu đình ngọc thể Thái hậu cũng bất an. Tìm hiểu rõ ngọn ngành liền có linh cảm Viên Tất này cũng chỉ là dạng hữu danh vô thực mà thôi. Vậy là cũng giản lược, cho rằng một tên như thế đương nhiên sẽ không lọt được vào pháp nhãn của chủ tử, tới khi báo cáo lại cũng chẳng mấy chi tiết cặn kẽ.
Trên ngự án có một cuộn thẻ tre đang trải ngay ngắn, gió hạ thoảng qua, dường như mang theo cả hương trúc non xanh từ nơi bạt ngàn sơn cốc. Trên tay Đường Oanh là một tập thi, tác giả của tập thi này đỗ Tiến sĩ dưới đời Tiên đế, nhưng sau đáng tiếc không hợp ý thánh, dần dần thoái ẩn quy điền. Năm tháng mênh mang, nay lần lại dấu vết khi xưa, không dễ dàng mới có thể tìm được một tập thơ nguyên vẹn thế này.
Đường Oanh từng nghe Thái hậu đề cập đến vị Tiến sĩ này, cũng thấy nàng tỏ ý vừa lòng khen ngợi. Âu cũng vì lẽ đó mới cho người kiếm tìm thi tập, lại cho thợ thủ công khắc chữ lên thẻ tre, từng nét đều phải rõ ràng khúc chiết. Khắc đã không biết bao nhiêu lần, hôm nay cuối cùng mới được một cuộn vừa ý, về tới trong tay.
Nàng nâng gáy sách, từng chữ từng dòng so sánh với thẻ tre. Vừa so lại vừa nghe Trì Tái đứng bên báo cáo tin tức, thấy hắn nói chưa đến mấy câu đã im lặng.
"Người đang ở đâu? Yến Kinh?"
Trì Tái ngẩn ra một khắc, bèn nói không rõ tung tích.
Đường Oanh nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt bắn về phía Trì Tái, ngữ điệu ôn hòa nhưng lành lạnh: "Tìm hiểu tiếp."
Trì Tái cúi đầu lĩnh mệnh, trong lòng lại càng thấy không thể hiểu nổi tâm tư của chủ tử - Bệ hạ nhất quyết muốn tìm một tên bát quái giang hồ, rốt cuộc là để làm chi?
Nhìn xuống cuốn thẻ tre kia, dù là những chữ đều được khắc rõ ràng từng nét, thế nhưng thợ thủ công dù sao cũng không rành thi phú, cũng vì thế mà lúc này Đường Oanh mới cẩn cẩn trọn trọng dò lại từng dòng, phòng khi thiếu nét thừa nét, nàng sẽ tự mình dùng dao găm khắc thêm.
Mới đầu nét chữ còn nghiêng nghiêng vẹo vẹo, nhưng rồi kiên trì từng nét, ước chừng cũng là quen tay hay việc.
Tới khi đã thực sự vừa lòng, lúc ấy Đường Oanh mới cuộn lại, thu vào trong ống tay áo, vừa đứng dậy đã muốn hướng về phía Trường Nhạc điện mà đi.
Giữa chiều, không khí oi bức. Mặt trời nhô cao nơi đình uyển, ánh nắng phủ kín khắp cung thành.
Bước chân còn chưa tới Trường Nhạc điện đã nghe thấy tiếng người tranh cãi huyên náo. Cảm thấy nghi hoặc, Đường Oanh đi nhanh hơn một chút, mà Trì Tái cũng đã để ý thấy, liền cho hai nội thị phía sau tới phía trước kiểm tra. Nội thị chưa kịp quay về bẩm báo Đường Oanh đã kịp tiến lại gần, mà vừa tiến lại gần cũng đã dần hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Có người vội vàng gọi: "Mau! Thang gỗ, mau đi lấy thang gỗ tới đây, mau chút!"
Nghe có tiếng đồng tình đáp lại, nhưng cũng nghe thấy có người đè giọng quở trách: "Các ngươi yên lặng một chút, Điện hạ đang nghỉ trưa, ở ngoài này làm ầm ĩ cái gì! Một người trèo lên bắt nó xuống là được rồi!"
Lời vừa nói ra đã có người khác bác bỏ: "Loài này tính tình không thuận, trèo lên bắt nó làm nó bị thương rồi biết làm thế nào?"
Tiếng người vừa phản bác, nghe đôi phần giống tiếng Nhẫn Đông.
Đường Oanh bước dọc theo khúc quanh nơi hành lang, quả nhiên nhìn thấy Nhẫn Đông vừa bước vào điện, cánh cửa cũng khẽ khàng khép lại. Đường Oanh dừng bước, nhìn về nơi đình uyển. Trong đình uyển có một gốc cổ thụ rất cao, mà trên ấy có một con mèo toàn thân lông trắng như tuyết, không lớn không nhỏ. Nó ở nơi cành cao, nhìn xuống đám người đang nhao nhao bên dưới, dường như chẳng hề phiền lòng, bèn cuộn thành một đoàn rồi nhắm mắt nằm đó.
Con mèo này vốn là do khi ấy Đường Oanh đi săn dịp Hạ miêu tình cờ gặp phải, khi ấy nó gầy nhỏ, bị thương một chân, chẳng thể động đậy. Đưa về trị thương mấy ngày rồi lại thấy con vật thật biết nghe lời, có lẽ giờ này cũng chẳng còn tổ ấm, vậy là liền mang nó về cùng, để nó lại bầu bạn bên Thái hậu, cũng là bớt đi mấy phần nhàm chán.
Cung nhân sau cùng vẫn là quyết định lấy thang tới, dựng thang gỗ dưới tàng cây. Nhưng làm thế nào để lấy mèo xuống được mà không hại tới một sợi lông, ấy lại chẳng phải việc dễ.
Mọi người lại nghiêng đầu nhìn nhau, nhất thời bối rối. Đường Oanh đang muốn tới hỏi cho rõ ngọn ngành đầu đuôi, lại đã thấy cửa điện chợt mở, Thái hậu bước ra.
Nhẫn Đông vừa đỡ lấy tay chủ tử vừa kể lại: "Ngài vừa nghỉ chưa được bao lâu Yên Chi đã lẻn ra ngoài, leo lên gốc cây Thường Thanh kia. Cung nhân sợ nó ngã xuống, mà hôm nay trời nắng nóng như vậy cũng chẳng thể để nó ngoài nắng quá lâu, chỉ còn cách đợi cho nó ngủ rồi dùng thang trèo lên bế nó xuống."
Thái hậu đặt tên cho nó, Yên Chi.
Nàng nghe vậy, gật đầu. Có lẽ là vừa bị đánh thức, tưởng rằng có việc gấp gáp, cũng chưa kịp trang điểm cài trâm. Lúc này tóc mây dài đến ngang eo, nom như thác đổ, chẳng có trâm vàng hoa bạc, chẳng có thúy phượng hàm châu.
"Cái gì mà đợi nó ngủ say." Đường Oanh bấy giờ mới lên tiếng, đi tới bên Thái hậu, vừa giúp nàng sửa lại ngoại bào vừa nói với Nhẫn Đông, "Đây là mèo nơi hoang dã, đã quen với vùng rừng núi sơn lâm. Nó sinh ra ở nơi ấy, lớn lên cũng ở nơi ấy, đã quen với bốn phía nguy cơ, há lại ngủ say đợi các ngươi trèo thang lên bế xuống. Chỉ cần có một chút động tĩnh nó sẽ tỉnh ngay, bản tính rất nhạy bén."
Nhẫn Đông nghe xong liền ngốc: "Bệ hạ? Vậy... vậy giờ làm thế nào?" Lại tự trả lời - Chờ mèo nằm tới độ say nắng, lúc ấy sẽ tự rơi xuống?
Mới nghe Đường Oanh nói: "Ta tới dụ nó xuống, cũng có khả năng ở dưới có quá nhiều người, nó sợ."
Nói xong, đi về phía đình uyển.
Thái hậu trước sau chẳng hề lên tiếng, lúc này cũng chỉ là khe khẽ vỗ tay Nhẫn Đông. Nhẫn Đông hiểu ý, dìu chủ tử xuống bậc ngũ cấp, đi theo sau Đường Oanh. Nàng tuy chẳng còn nhìn thấy, nhưng rốt cuộc vẫn phải cảm giác được sự tồn tại của người kia ở bên mình, lúc ấy mới an tâm.
Dựng thang lên mới nhận ra rằng dù có thang nhưng vẫn là phải trèo lên thân cây mới tới được nơi mèo đang ngụ. Chủ tử kiên quyết, cung nhân cũng chẳng dám khuyên bảo, chỉ có thể đề phòng trái phải.
Đường Oanh vừa đặt chân lên thang đã nghe có tiếng nói vọng lên ngay sau lưng: "Trường Canh, xuống mau."
Nói xong không thấy có ai đáp lại, cũng chẳng thấy có động tĩnh khác, Thái hậu lại nói tiếp, lần này có chút khẩn trương: "Mèo tới lúc khát sẽ tự xuống tìm nước, đói sẽ tự xuống tìm ăn. Nó sống trong rừng ở trên cây cả đời còn đến lượt ngươi bây giờ lo lắng?" Khi nãy Đường Oanh xuất hiện đột ngột, mà nàng cũng vừa mới thức giấc, không biết vì sao mà ngây ngốc một hồi, suýt nữa đã để người này làm chuyện mạo hiểm.
Đường Oanh nghe lời kia cũng bèn đi xuống, tới trước Thái hậu, vui vẻ đáp: "Ta không lo cho nó, ta chỉ là lo người sẽ lo cho nó. Mà nay xem ra người còn lo cho ta hơn là lo cho nó?"
Nói một tràng hồ đồ, khiến người nghe vào cũng muốn hồ đồ theo lời ấy.
Thái hậu cũng chỉ cười, nụ cười nhàn nhạt, không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận, trực tiếp lờ người kia đi.
Nhưng rốt cuộc là không thể lờ đi được, Đường Oanh nhất quyết gặng hỏi, cuối cùng tâm phiền ý loạn mà đành nghiêm mặt cho một câu trả lời: "Phải đấy, đúng rồi, ta lo lắng cho ngươi. Ta lo lắng ngươi sẽ làm Yên Chi sợ hãi mà ngã xuống."
Trên đời có một vài chuyện, trong lòng đã tỏ là một chuyện, nhưng nghe lời thừa nhận lại là một chuyện khác.
Đường Oanh còn đang muốn gặng hỏi thêm nữa, bỗng cảm thấy như ai đang nhìn mình. Quả thật, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Yên Chi ló đầu hé mắt nhìn xuống, như thể là đang xem một màn kịch hay. Nàng hướng về phía nó, vươn tay, giọng ngọt ngào mà dịu dàng: "Tới đây, Yên Chi ngoan. Tới?"
Thái hậu nghe thế, cũng hướng về phía tàng cây. Nàng khe khẽ ngửa đầu, nét mặt thanh nhu.
Yên Chi xem xét tình hình, rốt cuộc tung mình lao đi trong ánh nắng, trong một cái chớp mắt đã nhẹ nhàng đặt chân xuống mặt đất. Nó chạy tới bên chân Thái hậu, cọ mặt vào tà váy, như đang xin một cái ôm.
Thái hậu nhận ra, khóe môi cong lên nét cười, cũng muốn cúi xuống bế nó lên, mà bỗng nhiên lại chẳng còn thấy động tĩnh nữa, chỉ nghe tiếng kêu nho nhỏ của Yên Chi.
Nàng chỉ đành thở dài: "Tiểu Thất?"
Trao mèo nhỏ cho Trì Tái, Đường Oanh đang muốn nói chuyện lại thấy Yên Chi đã thoát khỏi vòng tay của Trì Tái từ lúc nào, đã vậy còn như là muốn chạy một mạch tới đây. Nàng đang đứng gần Thái hậu như vậy, bèn cúi người, khom lưng một chút, cõng Thái hậu lên, muốn né đi, mà cùng khi ấy Trì Tái cũng đã nhanh tay bắt được mèo nhỏ.
Dù cho tính tình có trầm ổn nội liễm đến thế nào, đột nhiên chân không chạm đất cũng đủ khiến nàng khẽ kêu lên một tiếng. Nàng ôm lấy cổ Đường Oanh, ghé vào bên tai người ấy, đè giọng hỏi nhỏ: "Ngươi làm gì vậy?"
Chợt nhớ tới năm xưa mình cũng đã bị người kia chế nhạo bằng cách này, Đường Oanh đưa mắt nhìn cung nhân bốn phía, mới nghiêng đầu sát lại, nhẹ giọng trả lời:
"Ta cõng thê tử."
- -- Hết chương ---
"Một toà cung thành, một ngọn đèn vàng, thành kính tương tư
Sâu trong tiềm thức, mơ cùng người xây đắp ba ngàn thước
Điệu múa đang phiêu bồng, chớp mắt đã trôi xa."
《Hoa quỳnh chớm nở, mưa kịp lúc》
——
Chỉ còn tập nữa là hết phim tắt TV nên đôi uyên ương tranh thủ phát đường đó quý vị:'))