Lương Điền Thiên Khoảnh

chương 3: tùy thân không gian

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giang Lăng tìm trong trí nhớ của nguyên chủ vẫn không ra đáp án , liền thôi không suy nghĩ đến nữa .Đem gối đầu kê lại thật tốt , chậm rãi nằm lại trên giường .

Vừa rồi dùng sức đánh nữ nhân kia mấy bạt tai , cơ thể của nàng bệnh nặng còn chưa lành hẳn , thật là có chút ăn không tiêu . Cũng may ở thời điểm mấu chốt vẫn điều khiển được cơ thể theo ý của nàng .

Nhưng mà hiệu quả so với cơ thể trước kia ở kiếp trước thì còn kém xa . Xem ra phải chăm chỉ luyện công mới được , bằng không , bọn ruồi bọ giống như Trương Lưu Phương có thể đến khi dễ trên đầu nàng . Đúng rồi , còn phải kiếm tiền giúp đỡ gia đình nữa .

Giang Lăng nằm thẳng trên giường , tâm trí an tĩnh ,nhắm mắt lại hô hấp phun nạp , cảm thấy ở đan điền kia có một cổ nhiệt lưu .

" Tỷ ......" Giang Đào bưng một chậu nước từ bên ngoài tiến vào , gặp Giang Lăng mắt đã nhắm nghiền, lén lút đem nước đặt ở trước giường , lấy khăn vải bố thấm ướt , vắt khô , nhẹ nhàng lau hai bàn tay của nàng . Xong việc lại bưng chậu nước đi ra ngoài , trước khi đi còn thuận tay đóng cửa phòng lại .

Nghe được tiếng đóng cửa nhẹ nhàng , Giang Lăng mở mắt ra nhìn chằm chằm vào tấm màn màu lam mà ngẩn người .

Vừa rồi trong đáy lòng cảm giác ấm áp bắt đầu khởi động . Loại cảm động này khi ở hiện đại nàng chưa bao giờ cảm thụ qua . Tuy rằng nhà nàng có quyền lại co tiền , nhưng những thứ như tình thân này thì nhà nàng không có .

" Nương , người làm sao vậy ? " Nghe tiếng Giang Đào trong viện truyền đến .

" Nương không có việc gì , chính là nhớ cha ngươi nên thương tâm " . Âm thanh của Lí Thanh Hà có chút khàn khàn .

" Tại vì thẩm thẩm làm cho người thương tâm thôi . Nương người đừng khổ sở , ta sẽ làm cho nương và tỷ tỷ giống như những ngày trước kia thật tốt " . Giang Đào âm thanh thật là kiên định .

Lí Thanh Hà nói : " Còn có nương mà , chỉ cần ngươi có chí khí , hảo hảo đọc sách là được . " Không đợi Giang Đào mở miệng , nàng lại quát : " Không được nói câu không đọc sách " .

" Không nói thì không nói " Giang Đào lầu bầu đi về phòng .

Phòng ở cổ đại kết cấu bằng gỗ , một chút cách âm cũng không có .Trong phòng , Giang Lăng nghe hết động tĩnh ở bên ngoài , nhìn chằm chằm lên đỉnh màn , mắt nhẹ chớp , chậm rãi nhắm mắt lại , điều chỉnh hô hấp .

Nội gia phun nạp công kiếp trước nàng đã luyện hai mươi mấy năm .Hơn nữa tiểu cô nương này tâm tình cực kỳ tinh thuần , cho nên chỉ chốc lát sau Giang Lăng liền thân tĩnh ,

lòng yên tĩnh , ý tĩnh , rất nhanh liền đạt tới tâm và hơi thở gắn bó , cảnh giới không tạp niệm .

Đây là cái gì ?

Khí vừa di chuyển đến trước ngực , Giang Lăng bỗng nhiên tiến vào một cái không gian , chỉ thấy không gian này hỗn độn , giống như khi trời đất mới được hình thành .

Trên không trung có một cỗ ánh sáng chiếu thẳng vào , sương trắng lượn lờ xung quanh , phía dưới là bùn đất ướt át , trên còn có cỏ dài xanh mượt rất là khả quan .Kế bên đám cỏ là một dòng suối trong suốt thấy đáy , nhưng mà cũng không thấy có cá tôm bơi lội bên trong .

Bốn vách tường trong không gian hơi mờ , Giang Lăng lấy tay sờ sờ, cảm giác rất là cứng rắn , lại lành lạnh làm cho người ta thật là thoải mái .

Đây đến cùng là chỗ nào ?

Dù Giang Lăng là người đã xuyên không qua , nhưng tự nhiên đến một nơi xa lạ , trong lòng nàng cũng có chút sợ hãi .

Nàng đánh giá không gian , lại duỗi tay ra đi sờ soạng xung quanh vách tường , hi vọng có thể tìm được đường đi ra ngoài .

" Đi ra ngoài " ý niệm vừa động , mắt nàng sáng lên , đây chính là tấm rèm màu lam quen thuộc trong phòng nàng--- nàng lại trở về Đường triều , trong tiểu viện nho nhỏ , ngồi trên chiếc giường của nàng .

Giang Lăng sửng sốt một hồi lâu , theo bản năng sờ hướng trước ngực , tay đụng phải cái gì đây ? Thì ra là một cái mộc bài , nàng đưa lên nhìn xem . Mộc bài to khoảng bằng hai ngón tay , phía trên không có hoa văn hay chữ viết gì hết , dài ngắn cũng không hợp quy tắc , giống như có người tùy tiện tước đại cái nhánh cây nào đó làm thành . Bất quá phía trên mộc bài cũng có một cái lổ nho nhỏ để xỏ dây đeo vào .

Nguyên do là cái mộc bài này hay sao ? Giang Lăng lại thử thử , trong lòng mừng rỡ không thôi . Nàng phát hiện chỉ cần ý niệm vừa động , là nàng có thể tự do ra vào cái địa phương kia .

Xem ra cái này chính là dị năng không gian trong truyền thuyết.

Nhưng mà cái mộc bài khi nào thì xuất hiện trên cổ nàng , sao trong trí nhớ nàng không biết gì về nó hết .

Cảm giác trong không gian linh khí cực thịnh, Giang Lăng chuyển vào trong đó luyện công . May mắn là trong không gian , chỉ cần nàng nghĩ đến là biết được động tĩnh phía bên ngoài , cũng không sợ Lí Thanh Hà bọn họ phát hiện nàng không có ở trên giường .

Thẳng đến khi trong phòng bếp truyền đến tiếng " thùng thùng " chẻ củi , Giang Lăng mới từ trong không gian xuất ra , cảm thấy khí lực sung túc , tinh thần no đủ , trên mặt nàng lộ ra một chút vui sướng .

Nàng xoay người bước xuống giường , vững vàng đứng trên đất , lấy áo khoác ở đầu giường mặc vào , nhẹ nhàng chậm rãi bước ra khỏi phòng . Khói bếp lượn lờ , mùi thức ăn thơm ngát bay ra , Giang Lăng nghe Giang Đào cùng Lí Thanh Hà đang cúi đầu nói chuyện , dòng nước ấm quen thuộc trong lòng Giang Lăng chuyển động , đây là cảm giác gia đình sao ? Đây là tình thân ấm áp sao ?

Kiếp trước không được thương yêu , kiếp này lại được người thân của nguyên chủ làm cho cảm động , cái mũi Giang Lăng vừa chua xót , vừa trướng trướng khó chịu .

Nàng hít sâu một hơi , nhìn về phía cây cỏ trong viện . Viện này diện tích không tính là nhỏ , khoảng chừng ba bốn trăm mét vuông .Trong viện trừ bỏ chỗ ăn ở , còn có hai cây lớn . Những chỗ khác thì dùng đá tảng rào lại làm vườn hoa .

Chính vì không có người quản lí , trong vườn hoa cỏ mọc tràn lan . Theo trí nhớ của Giang Lăng , tiểu viện này phụ thân nàng Giang Văn Họa mua để vẽ tranh , nghe nói vùng kế bên phong cảnh rất là đẹp .

Dị năng không gian kia cỏ dại mọc tốt như vậy thì nhất định có thể gieo trồng gì đó đi ? Giang Lăng nghĩ thế liền đi đến trong viện , nhổ đại một gốc cây rau dại mà nàng không biết tên . Liếc nhìn sang phòng bếp thấy hai mẹ con Lí Thanh Hà không nhìn thấy nàng lặng lẽ đi về phòng , đóng cửa lại , tiến vào không gian .

Giang Lăng nhổ bỏ một ít cỏ dại , đem cây rau dại lúc nãy trồng xuống .Nghĩ nghĩ , lại xuất ra khỏi không gian , cầm vào một cái bát , múc hai chén nước tưới vào cây rau dại mới trồng .

Hi vọng cái không gian này là cái động tiên , làm cho cây cối mau lớn lại ăn ngon a ! Giang Lăng trong lòng cầu nguyện .

Nàng lấy bàn tay làm kí hiệu , đo chiều cao thân cây , để xem hiệu quả như thế nào .

" Nên ăn cơm chiều , không biết tỷ tỷ ngươi đã tỉnh chưa , ngươi vào xem một chút , nhớ nhẹ nhàng , cũng đừng có đánh thức nàng ". Trong viện truyền đến âm thanh của Lí Thanh Hà , Giang Lăng nghe vậy vội vàng chạy xuất ra khỏi không gian .

" Dạ , người yên tâm đi , ta sẽ nhẹ tay nhẹ chân " . Giang Đào cười hì hì đáp lời , chạy tới , nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào . Nhìn thấy Giang Lăng đã ngồi ngay ngắn trên giường , trên người đã mặc quần áo chỉnh tề , vui mừng nói : " Tỷ tỷ đã tỉnh ? Sao lại ngồi dậy , mau mau nằm xuống ! "

" A , không sao , ta hiện giờ đã tốt hơn nhiều , không cần lúc nào cũng nằm đâu ." Giang Lăng đứng lên .

" Nương , tỷ tỷ đứng lên " Giang Đào vội vàng đi lên đỡ nàng , mặt khác lớn tiếng báo tin vui cho mẫu thân .

" Lăng Nhi , ngươi thế nào đứng lên ? " Lí Thanh Hà sớm đã nghe tiếng nói chuyện trong phòng , biết Giang Lăng đã tỉnh , bưng một chén cháo gà bước vào . Liếc nhìn Giang Lăng đang đứng trước giường , tuy là trách cứ , nhưng trong mắt tràn đầy vui sướng , yêu thương .

" Ta thực không có việc gì , không tin ta đi cho các người xem ."

Dung hợp với tính cách của Đường triều tiểu cô nương , nên Giang Lăng cũng hoạt bát hẳn lên . Đem tay Giang Đào đẩy ra , rồi đi vài bước . Lúc nãy trồng cây làm cơ thể nàng một phen ép buộc , bệnh nặng mới khỏi bắt đầu xuất hiện dấu hiệu mệt mỏi , nhưng mà đi vài bước cũng không vấn đề gì . Bước đi thật là vững chắc .

"Tỷ tỷ , ngài thật sự tốt lên , thật tốt quá ! " Giang Đào cao hứng vỗ vỗ tay , khuôn mặt tròn tròn lộ ra một cái lúm đồng tiền .

" Nương , cơ thể ta đã tốt lên sao ngài còn khóc ? " Giang Lăng nhìn về Lí Thanh Hà cặp mắt đỏ hoe oán trách .

" Không khóc , không khóc , là nương cao hứng " . Lí Thanh Hà lau khoé mắt , đi đến đỡ Giang Lăng ngồi lại giường .

" Tuy rằng đã đi được , nhưng không nên để mệt mỏi , thân thể còn phải chậm rãi điều dưỡng . Đến đây ăn cháo " .

Giang Lăng ăn mấy muỗng cháo , mở miệng hỏi : " Nương , trên cổ ta có khối mộc bài , ở nơi nào có ? "

Truyện Chữ Hay