Lương Đa Giả Vờ Ngủ

chương 60

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gặp người lớn xong, tảng đá lớn trong lòng Lương Đa cũng biến mất. Anh không ngờ ải này dễ qua vậy đó.

Hồi trước không muốn yêu đương vì anh thấy lập gia đình rất phiền phức, đến ba mẹ anh còn chẳng thèm quan tâm anh nữa là. Trước khi Lương Đa tuyên bố chủ nghĩa độc thân của mình thì cũng đã từng có một thời niên thiếu đầy sắc xuân, anh từng nghiêm túc thảo luận vấn đề xu hướng giới tính với ba mẹ. Không giống Tưởng Hàn, sau khi trò chuyện với ba, Tưởng Hàn mới bắt đầu chấp nhận rằng đồng tính hay dị tính đều chẳng khác gì nhau, không cần phải áp lực về giới tính của mình. Còn Lương Đa thì bẩm sinh đã thấy việc này chẳng có vấn đề gì hết.

Trong mắt Lương Đa, việc anh là đồng tính chả liên quan gì đến ai cả. Anh yêu ai thích ai, người khác có quyền gì xen mỏ vào?

Đương nhiên, anh vẫn muốn tâm sự với ba mẹ xíu, nhưng anh không năn nỉ hay cầu xin gì, mà là… thông báo.

Năm ấy, Lương Đa mới mười mấy tuổi, vào một buổi tối thứ sáu ăn no dửng mỡ, anh đứng ở phòng khách thông báo: “Con yêu Beckham!”

“Ồ.” Ba mẹ anh chẳng thèm để ý gì đến anh.

“Hứ, ba mẹ không thèm quan tâm con hả?”

Lúc ấy hai người đang nghiên cứu một đề toán, tặng anh hẳn hai cục bơ to đùng.

Ngay sau đó, Lương Đa đã nói thẳng việc mình thích đàn ông, cũng tỏ vẻ: “Cho dù ba mẹ có chấp nhận hay không thì việc này cũng xảy ra rồi.”

Sau đó anh bị ba mẹ gọi đến, cùng giải bài tập

Ờ, lạ đời vậy đó quý vị!

Có điều, tuy kinh nghiệm come out của mình đơn giản đến mức chẳng đáng nhắc tới nhưng anh vẫn hiểu rõ, không phải bậc cha mẹ nào cũng giống ba mẹ anh.

Lúc Dương Khiếu Văn come out còn bị ba mình xách chổi lông gà quất đuổi khỏi nhà, hai năm không dám vác mặt về. Tuy không bị cắt học phí, nhưng phải tự kiếm tiền sinh hoạt bằng cách vừa học vừa làm. Khi đó, Lương Đa cảm thấy Dương Khiếu Văn rất tội nghiệp nên thường xuyên mời anh ta ăn cơm, sau này Lương Đa ngẫm lại, có khi nào do lúc trước mình mời Dương Khiếu Văn hốc cơm nhiều quá nên người ta hốc ra tình cảm với anh luôn không?

Tóm lại, Lương Đa rất ghét phiền phức, anh lựa chọn độc thân vì không muốn thêm người thêm thêm chuyện. Giả sử đang lúc hẹn hò, bạn trai vì mình cãi nhau với gia đình, chắc anh xỉu trước.

Cũng may, Tưởng Hàn không để anh phải nhọc lòng. Hai người bọn họ rất xứng lứa vừa đôi!

Mang theo tâm trạng sung sướng, hai người trở về nhà Lương Đa, làm từ ban ngày cho đến khi tối mịt, chẳng biết xấu hổ là gì. Coi như là bổ sung lại “bài học” trong khoảng thời gian vừa rồi đi vậy!

Lương Đa làm xong thì bắt đầu lười biếng. Anh nằm trên giường giả chết không thèm nhúc nhích, Tưởng Hàn bế anh đi tắm rồi thay khăn trải giường, xong xuôi mới quấn người vào chăn.

“Mệt quá à, mệt chết anh!” Lương Đa nói, “Sáng làm việc, trưa diễn kịch, tối còn xx, một ngày của bé Lương quá bận rộn.”

Tưởng Hàn cười hì hì chui vào chăn, lấy chân câu người vào lòng ngực, ôm chặt: “Ông Lương vất vả rồi!”

“Hứ, gọi ông Lương nữa thì anh oánh em đấy!”

“Không được bạo lực gia đình, nếu em đăng lên mạng thì anh sẽ bị bạo lực mạng đó!”

“Ái chà, em cũng giỏi quá ha!”

Tưởng Hàn chôn mặt vào cổ Lương Đa, vừa cười vừa hôn trộm hai cái.

Ấp ôm đủ rồi, Tưởng Hàn chủ động ra trận nấu cơm, hai người ngọt ngào ăn cơm tối. Vốn dĩ đã nói trước là an phận ngồi trong phòng khách xem phim truyền hình, cuối cùng vừa kéo rèm cửa, ngồi trên sô pha mở TV ra là Tưởng Hàn lại động tay chân.

Hai người làm không ngừng nghỉ cả đêm, nên sáng sớm hôm sau Lương Đa chẳng có tinh thần gì để lái xe cả. Hai người bèn dứt khoát gọi taxi, một người xuống xe ở phòng khám, một người đi tiếp đến trường học.

Tưởng Hàn quay về trường thì bắt đầu bận rộn, luận văn cuối kỳ khiến cậu trai trẻ này mệt đến mức bay cả hồn.

Cuối kỳ hành người thực sự, nhưng con người mà, rất thích mua vui trong cái khổ.

Nghiên cứu sinh trong học việc đều tổ chức một buổi họp mặt nhỏ vào dịp lễ Giáng Sinh hàng năm, tự nguyện ghi tên tham gia, còn có thể dẫn theo “người nhà”, chi phí là một người một trăm tệ. Chuyện này mọi người vô cùng hưởng ứng, mỗi năm có rất nhiều người tham gia, trước kia Tưởng Hàn thích mấy buổi hoạt động náo nhiệt này lắm, năm ngoái cậu và bạn cùng phòng còn chuẩn bị tiết mục tự đàn tự hát, lụm được một coupon giảm giá.

Bạn cùng phòng hỏi cậu: “Năm nay mày đi tiếp không?”

“Đi chứ!” Tưởng Hàn đã suy nghĩ kỹ rồi, cậu sẽ đưa bác sĩ Lương đi cùng để khoe anh đẹp trai nhà mình.

Bạn cùng phòng nghe cậu nói vậy thì rất kinh ngạc: “Mày không ăn Tết với bác sĩ Lương à?”

“Ai nói với mày là bọn tao không đi với nhau?” Tưởng Hàn đã hỏi ý Lương Đa, anh cũng ok rồi: “Anh ấy sẽ qua đây tụ tập với bọn mình, tao mới nghĩ xong tiết mục, mày nhìn thử xem.”

Bạn cùng phòng cắn hạt dưa run chân dòm cậu: “Mày tính cầu hôn hả?”

Tưởng Hàn hơi mỉm cười: “Bí mật!”

Thành phố trải qua mấy đợt tuyết rơi, trời càng lạnh. Đến mùa này là Lương Đa bắt đầu lười biếng, đặc biệt trong những ngày tuyết rơi, chả muốn lết thây đi làm tý nào hết!

Mấy bữa gần đây, Tưởng Hàn bận phát khóc. Thỉnh thoảng hai người gọi điện cho nhau, câu Tưởng Hàn luôn hỏi anh là: “Nếu đầu em trọc lốc, thì anh còn yêu em nữa hông?”

Vì vấn đề này của Tưởng Hàn, Lương Đa điên cuồng mua rất nhiều dầu gội ngăn rụng tóc, mua xong thì ngồi nghiên cứu thành phần, phát hiện tất cả đều vô dụng.

Lúc Lương Đa nghiên cứu mười chai dầu gội vì tình yêu, lễ Giáng Sinh cũng vừa đến.

Tưởng Hàn hẹn Lương Đa đến tham gia buổi họp mặt của nghiên cứu sinh trong học viện, ban đầu Lương Đa không muốn đi lắm nhưng Tưởng Hàn cứ mè nheo, đủ trò làm nũng mới thành công.

Lương Đa nói: “Má nó, đây chính là sự quyến rũ của tuổi trẻ!”

Không có chỗ phát bực, cuối cùng anh đành chấp nhận sự sắp đặt của vận mệnh.

Vì ban ngày Tưởng Hàn còn có việc nên Lương Đa hẹn sau khi phòng khám đóng cửa thì anh sẽ đến thẳng trường học tìm Tưởng Hàn, rồi bọn họ qua chỗ họp mặt.

Buổi họp mặt cuối năm của nhóm sinh viên thường tổ chức ở một quán bar quen gần trường, do một người đàn anh đã tốt nghiệp mở. Đối với các chiếu mới đàn em, giảm giá là điều vô cùng quan trọng.

Trước khi ra ngoài, Lương Đa cố tình ăn diện bảnh bao chói mù mắt, còn quất thêm cặp mắt kính. Anh phát hiện mắt kính là thứ vũ khí làm tăng thần thái, khiến cho người ta càng thêm phong độ.

Tuy bản thân Lương Đa chẳng phải người trầm tính chín chắn gì nhưng ở trước mắt mấy người trẻ tuổi, anh vẫn muốn make color chút.

Chờ cả ngày cũng tới lúc đóng cửa phòng khám, Lương Đa mở ngăn kéo, lấy quà Giáng Sinh cho Tưởng Hàn rồi ra ngoài.

Lương Đa đã tốn rất nhiều công sức vì món quà này kèm theo quyết tâm rất lớn, anh nghĩ chẳng có món quà thứ hai nào giống vầy nữa đâu, mà nếu Tưởng Hàn không nhận chắc anh đội quần tại chỗ luôn. Sau này nhất định cấm cửa, không cho Tưởng Hàn bước chân vào nhà bác sĩ Lương!

Mấy ngày nay, Tưởng Hàn bị luận văn nghiên cứu học thuật cuối kỳ tra tấn tới lú đầu, nhưng bữa nay có buổi họp mặt lễ Giáng Sinh. Hôm qua cậu đã cố ý đi ngủ sớm, sáng nay dậy còn tắm rửa cạo râu, giữa trưa chạy vội đi cắt tóc, một Tưởng Hàn lôi thôi như ăn mày chẳng mấy chốc đã khôi phục vẻ đẹp trai bảnh tỏn như xưa. Cậu vừa thấy Lương Đa, đến dí đít chạy đến ôm anh nhiệt tình.

Trong khuôn viên trường, từng nhóm sinh viên ngang qua đều quay đầu dòm bọn họ.

Lương Đa nói: “Em không thấy mắc cỡ hả?”

“Mắc cỡ gì đâu,” Tưởng Hàn đáp, “Da mặt em dày lắm á.”

Một cơn gió thổi qua, làm tuyết đọng trên cây rơi lả tả xuống người họ.

Tưởng Hàn phủi nhẹ tuyết bám trên vai Lương Đa: “Đi thôi anh, bọn anh Chu đi trước rồi.”

Hai người sóng vai đi bộ, mười phút đã đến cửa quán bar.

“Hồi hộp không?” Tưởng Hàn hỏi.

Lương Đa cười mỉm: “Em nghĩ anh là em đấy à? Có cái gì mà anh trai đây chưa từng gặp chứ!”

Sau đó Lương Đa suýt ngã sml vì vấp phải bậc cửa.

Nói không hồi hộp là mạnh mồm thôi, ở đây đều là bạn học của Tưởng Hàn cả, Lương Đa cảm thấy mình nên ra dáng chút.

Mấy đứa sinh viên này cũng biết chơi lắm, cả quán bar đều được bọn họ trang trí bằng cây thông Noel, hộp quà, thậm chí có cả diễn viên đóng vai Ông già Noel và tuần lộc.

Tưởng Hàn dẫn Lương Đa bước vào, Ông già Noel đứng ở cửa đã tặng cho họ hai chiếc bờm hình tuần lộc, đeo lên trông khá ngu nhưng ngu nhiều sẽ đáng yêu.

Lúc này người tới rất đông, tụm năm tụm ba nói cười đùa giỡn.

Lương Đa rất thích bầu không khí như vậy, nhiệt huyết thanh xuân xen lẫn nhẹ nhàng thoải mái.

Hai người tìm được bạn cùng phòng của Tưởng Hàn, đang ngồi cùng với bạn gái của cậu ta. Trước kia Lương Đa đã nghe Tưởng Hàn nhắc đến bạn gái của bạn cùng phòng, một cô gái xinh đẹp tựa như nữ thần vậy. Hôm nay gặp được mới thấy, cô gái này không chỉ xinh đẹp thôi mà khí chất rất có giáo dưỡng, ăn nói duyên dáng khéo léo.

Lương Đa nghĩ bụng: Hai đứa chung ký túc xá này tốt số ghê!

Lúc tán gẫu, Lương Đa để ý thấy cặp tình nhân kia có đeo nhẫn đôi, hỏi ra mới biết lần trước đã cầu hôn thành công rồi.

Lương Đa cười: “Chúc hai em hạnh phúc nhé! Khi nào kết hôn, anh và Tưởng Hàn sẽ đến dự hôn lễ của mấy đứa.”

Bạn cùng phòng Tưởng Hàn tặc lưỡi, nhướng mày với Tưởng Hàn. Cậu ra dấu “suỵt” với cậu ta, ý bảo cậu ta mau nín họng.

Tuy là họp mặt, nhưng có rất nhiều tiết mục biểu diễn tự phát. Buổi họp mặt bắt đầu đúng tám giờ tối, mọi người nâng cốc chúc mừng, không phải chúc lễ Giáng Sinh mà là chúc mừng cuối học kỳ.

“Thi xong chưa chết chính là thần!”

Lương Đa nghe giọng điệu oán hận của đám sinh viên mà buồn cười, chợt cảm thấy bản thân như quay về thời còn đi học.

Năm ngoái Tưởng Hàn và bạn cùng phòng đã hợp tác biểu diễn rồi, nhưng năm nay Tưởng Hàn muốn diễn cuối nên bạn cùng phòng phải lên làm một bài đơn ca.

Buổi họp mặt khá thú vị, nhẹ nhàng hơn nhiều tưởng tượng của Lương Đa rất nhiều, chẳng qua anh hơi cấn một chuyện đó là chưa thấy Tưởng Hàn tặng quà Giáng Sinh cho anh.

Giữa buổi họp mặt có tiết mục trao đổi quà tặng, tuy Lương Đa biết Tưởng Hàn vẫn còn là sinh viên chưa thể kiếm ra tiền, không nên coi trọng quà cáp quá, nhưng dù sao đây cũng là Giáng Sinh đầu tiên của bọn họ, một viên kẹo thì cũng là tấm lòng mà! Kết quả Tưởng Hàn toàn trò vui, đến khi cậu cầm ghi-ta lên sân khấu biểu diễn, Lương Đa vẫn chưa thấy quà cáp đâu.

Lương Đa sờ món quà trong túi định tặng cho Tưởng Hàn, dỗi nên chả thèm lấy ra. Trước kia Lương Đa hay khịa cái nết nhỏ mọn của Quản Tiêu, giờ nghiệp quật khi cái nết anh cũng không rộng lượng là mấy.

Lương đa “nhỏ mọn” dòm Tưởng Hàn ôm ghi ta ngồi giữa sân khấu, dỗi bao nhiêu cũng tiêu tan, bởi vì Tưởng Hàn thật sự quá ngon trai!

Đối mặt với trai đẹp thì khó mà dỗi được, Lương Đa hám trai vậy ó!

Lương Đa chợt thấy mình già rồi, bởi vì bài Tưởng Hàn đang hát anh chưa nghe bao giờ, nhưng có sao nói vậy, thằng cu này hát hay bỏ xừ, hay đến mức cả đôi mắt lẫn khóe miệng của Lương Đa đều cong cong. Anh quyết định không thèm dỗi bé Tưởng Hàn ngu ngốc nữa, đợi xong tiệc sẽ tặng quà cho cậu.

Nhưng anh chưa kịp tặng, thì quà của Tưởng Hàn đã dâng tới.

Ngay lúc Tưởng Hàn hát xong câu cuối, một người đẩy cửa quán bar ra, ôm bó hoa siêu to khổng lồ: “Xin hỏi vị nào là anh Lương Đa vậy ạ?”

Đó là một bó hoa hồng đỏ.

Lương Đa vội đứng lên. Ban đầu, vẻ mặt anh còn ngơ ngác nhưng khi nhìn thấy tấm card của người tặng hoa thì không giấu nổi nụ cười.

Trên tấm card viết rằng: “Mỗi từ ẩn giấu trong điệp khúc của bài hát ban nãy, đều nói rằng: Lương Đa, em yêu anh!

Ký tên: Bé Tưởng đáng yêu.”

Lương Đa nhận lấy bó hoa hồng trong tay nhân viên cửa hàng hoa, anh nói cảm ơn, sau đó quay đầu nhìn về phía Tưởng Hàn.

Tưởng Hàn cười hỏi anh: “Ui anh ơi, ai tặng hoa cho anh thế? Ngọt ngào quá à!”

Lương Đa cười: “Bạn trai anh chứ ai!”

Cả bọn reo hò ầm ĩ, Tưởng Hàn cũng hùa theo.

Biểu diễn của Tưởng Hàn kết thúc, ôm Lương Đa và bó hoa cùng ngồi xuống.

“Cho em xem hoa của anh nào!” Tưởng Hàn nói.

Lương Đa không cam lòng đưa bó hoa kia cho Tưởng Hàn: “Cẩn thận đó, đừng làm hỏng của anh.”

Tưởng Hàn nhận được bó hoa xong thì quay lưng về phía Lương Đa lén lút làm gì đó, hổng cho anh xem.

“Được rồi, anh ngắm hoa hồng của anh tiếp đi.”

Tưởng Hàn đưa lại bó hoa cho Lương Đa.

Lương Đa chả hiểu gì, nghĩ bụng: Ngắm nghía khỉ gì?

Đến khi anh cúi đầu thì chẳng kiềm nổi lòng, anh cười mà như khóc, chẳng giống anh bình thường chút nào cả.

“Này là cái gì đây?” Giọng nghe như dỗi nhưng bọn họ đều biết, Lương Đa đang rất hạnh phúc.

Thầm lặng cầu hôn, nhẫn giấu giữa hoa.

Giữa bó hồng đỏ thẫm là các cánh hoa bao bọc một chiếc nhẫn.

“Ở bên em cả đời được không?” Tưởng Hàn nhẹ nhàng chọt chọt bả vai Lương Đa, “Đồng ý đi, em rất đáng tin á!”

“Nếu anh không đồng ý thì sẽ gặp quả báo à?”

“Tất nhiên rồi!!” Tưởng Hàn nói, “Tụi mình là được Nguyệt Lão tự tay se tơ mà.”

Lương Đa nói giả trân: “Haizz, làm khó anh quá hà!”

“Em khuyên anh mau đồng ý đê, em nghe đồn Nguyệt Lão khó tánh lắm á nha!”

Lương Đa ra vẻ thâm trầm suy xét, sau đó thở dài: “Thôi anh miễn cưỡng đồng ý vậy!”

Thế là anh cầm chiếc nhẫn xỏ vào ngón tay mình.

“Chỉ một chiếc thôi à?” Lương Đa hỏi.

“Dạ…” Tưởng Hàn cười, “Tiền tiết kiệm của em chỉ đủ mua một chiếc.”

Lương Đa suýt nữa khóc thật, hạnh phúc xen lẫn cảm động vô vàn.

Hơn nửa đêm buổi họp mặt mới kết thúc, hai người chuẩn bị quay về nhà Lương Đa.

Bọn họ tạm biệt mọi người ở cửa quán bar, rẽ sang con đường khác rộng rãi vắng vẻ hơn, thỉnh thoảng mới có chiếc xe gào rú lướt qua.

Chiếc nhẫn Tưởng Hàn mua được thiết kế rất đơn giản nhưng Lương Đa thích lắm, anh biết Tưởng Hàn bỏ tâm sức nhiều vì kích cỡ rất vừa với tay anh.

“Anh vẫn chưa tặng quà Giáng Sinh cho em.”

Tưởng Hàn kinh ngạc: “Em cũng có à?”

“Sao hả? Em nghĩ anh keo kiệt đến mức lễ lộc không thèm xì quà à?” Lương Đa cười bảo cậu: “Em nhắm mắt lại đi.”

Hai người dừng bước, Tưởng Hàn ngoan ngoãn nhắm mắt.

Lương Đa đưa bó hoa hồng cho Tưởng Hàn ôm giúp, anh móc quà Giáng Sinh trong túi rồi mở hộp.

Lương Đa nắm tay Tưởng Hàn, đeo chiếc nhẫn mình tốn công chuẩn bị vào ngón tay cậu.

Tưởng Hàn đang nhắm hai mắt cũng nhận ra quà Giáng Sinh của mình là gì, sướng rơn cả người, mắt còn chưa mở mà mồm đã cười toe toét.

“Được rồi.”

Tưởng Hàn mở mắt, thấy chiếc nhẫn nằm trên ngón tay mình, lập tức kéo Lương Đa ôm vào lòng.

Một cơn gió quét ngang, cuốn theo bông tuyết rơi trên người họ. Lương Đa cảm thấy lãng mạn quá rồi, anh thật sự chịu không nổi!

“Lương Đa!”

“Sao?”

“Anh yêu em không?”

“Chút xíu.”

Tưởng Hàn ôm anh cười lớn, cười đến mức đau cả tai Lương Đa.

“Anh yêu em rồi chớ gì?”

“Chắc vậy đó.”

“Anh yêu em!”

“Được rồi, bớt mồm lại!”

Nửa đêm Giáng Sinh, hai người thanh niên ngây ngô ôm nhau ven đường, bé hoa hồng xinh đẹp bị bọn họ ép chặt đến thở méo ra hơi, vừa ngóc đầu đã bị gió thổi phần phật, đã đầu thai làm hoa mà cũng bị nhét cơm chó.

Tưởng Hàn bày tỏ: “Em thấy mình rất trâu bò luôn á anh!”

Lương Đa hỏi lại: “Em lại vênh váo cái gì đấy?”

Tưởng Hàn đáp: “Một người độc thân nhờ thực lực như anh mà vẫn để em bẫy được, em không có quyền vênh váo đắc ý sao ạ?”

Lương Đa mỉm cười thầm nghĩ đúng vậy thật: Cuộc sống này, đâu cũng là bẫy hết…

Truyện Chữ Hay