Lương Sơn Bá cùng Tứ Cửu vội vàng trở lại Ni Sơn thư viện.
Sau khi Tứ Cửu cầm lấy chậu đi lấy nước cho Lương Sơn Bá rửa mặt, Lương Sơn Bá đặt các loại văn phòng tứ bảo () lên bàn học.
Không sai, là bàn học mà Lương Sơn Bá đã xin từ phu nhân của viện trưởng.
Nhớ lại lúc đó, sau khi giao bức thư mà nương đã đưa từ trước cho viện trưởng phu nhân, bà đối xử với mình ngày càng tốt.
Nếu không phải cân nhắc đến quy định của thư viện, Lương Sơn Bá có chút nghi ngờ viện trưởng phu nhân đã bưng mình vào ở trong phòng của viện trưởng luôn rồi.
Ni Sơn thư viện có chút giống với trường trung học phổ thông trọng điểm thời bây giờ.
Đương nhiên là trọng tâm của thư viện sẽ khác với các trường hiện đại, việc học tại các trường cấp thời hiện đại là để có thể ra ngoài xã hội kiếm một công việc ổn định.
Các trường học ở thời đại này, mục đích là để ra làm quan.
Lương Sơn Bá không muốn đi làm quan.
Kiếp trước, hắn chỉ là một tên họa sĩ, dân sinh cái gì á hắn không hiểu rõ.
Huống chi về mặt chính trị, đối với hắn từ xưa đến nay chỉ như cưỡi ngựa xem hoa.
Tuy mẹ hắn mong muốn con mình có thể làm rạng rỡ tổ tông dòng họ, việc này thì hắn có thể làm được, không phải chỉ đi thi đại học lại lần nữa thôi sao? Về phần làm quan, nếu nhớ không lầm, thì Lương Sơn Bá trong nguyên tác cũng từng làm quan ở một cái huyện khỉ ho cò gáy nào đó, cuối cùng cũng không phải chết vì lao lực sao.
Tuy bản thân chỉ là Lương Sơn Bá "pha kè", nhưng mình cũng không muốn phải chết như vậy.
Thế giới này đẹp và tuyệt vời như thế, vì vậy ta không thể dễ dàng mà "thăng" được.
Chúc Anh Đài cùng Ngân Tâm từ bên ngoài vội vội vàng vàng chạy vào, cùng nhau đóng cửa một cái "rầm", kéo chốt cài then.
Lương Sơn Bá: "Tiểu đệ, có chuyện gì mà lại hốt hoảng vậy?"
Chúc Anh Đài lúc này mới phát hiện trong phòng có người, ngay khi nhìn thấy Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài giật nảy cả mình.
"Đại ca, ngươi quay về khi nào?" Chúc Anh Đài kéo kéo vạt áo trước ngực, khẩn trương nhìn Lương Sơn Bá.
Lương Sơn Bá gật đật đầu, xoay người lại sắp xếp sách vở, "Ừh, sắp khai giảng rồi, nên tranh thủ về sớm chút.
À đúng rồi, đệ làm sao mà lại chật vật như vậy?"
Chúc Anh Đài hình như nghĩ tới cái gì đó, có chút bối rối giải thích, "Không...!không có gì, chỉ là lúc nãy trên đường về té một cái".
Lương Sơn Bá cũng giả ngu, "Òh", quay người lại, trên tay cầm theo quần áo, "Ta đi tắm rửa, tiểu đệ có muốn đi chung không?" Khóe môi nhếch lên mỉm cười thuần khiết.
Chúc Anh Đài cười gượng, "Ha ha, đợi xíu nữa ta mới đi, đại ca ngươi đi trước đi".
Ngân Tâm khẩn trương nhìn Lương Sơn Bá, nửa người đứng chặn trước mặt Chúc Anh Đài.
"Ờh, được.
Đợi một chút Tứ Cửu quay lại, nói hắn đến phòng tắm chung tìm ta.
Nói xong, Lương Sơn Bá cầm theo quần áo để thay rồi đi ra khỏi phòng.
Hai người sau khi nhìn thấy Lương Sơn Bá đã đi thật xa, Ngân Tâm mới vội vội vàng vàng đóng cửa lại, Chúc Anh Đài lúc này mới thở dài một hơi.
"Tiểu thư, vừa rồi nguy hiểm quá!" Ngân Tâm vẫn còn sợ hãi vỗ ngực một cái.
Chúc Anh Đài thì càng không cần nói, xém tí bị lộ, hơn nữa đây lại là lần thứ hai, may mắn là đại ca nàng không nghi ngờ.
"Ngân Tâm, chúng ta sau này phải cẩn thận tên Mã Văn Tài kia...!Nhớ lại mới vừa rồi hắn xém chút nữa thấy mình đang tắm, tim Chúc Anh Đài vẫn đập nhanh như cũ.
Ngân Tâm nặng nề mà gật đầu.
Bởi vì thời gian còn sớm, thời điểm Lương Sơn Bá đi vào trong phòng tắm không có người nào.
Phòng tắm chung trong thư viện tuy vẫn còn tương đối đơn giản, nhưng cũng được cải tạo sơ qua, ít nhất cũng cho những người dễ xấu hổ có một phòng đơn.
Lương Sơn Bá ở trên bờ chà rửa sạch sẽ mới bước vào hồ tắm.
Nước nóng ở phòng tắm của Ni Sơn thư viện không phải cần phải nấu, mà là từ suối nước nóng.
Suối nước nóng này cũng xem như là một điểm đặc sắc ở Ni Sơn thư viện, cũng nhờ có suối nước nóng, Ni Sơn thư viện tiết kiệm được không ít nhân lực vật lực.
Ngâm thân thể đã mệt mỏi một ngày trong suối nước nóng, lỗ chân lông toàn thân đều được thư giãn, mệt nhọc chậm rãi tản đi, làm cho người ta mơ màng muốn ngủ.
Lúc Mã Văn Tài tiến vào, bên trong khói trắng mông lung một người ngâm mình ở bên trong hồ tắm, mơ màng ngủ thiếp.
Dung nhan miễn cưỡng có thể xem như là thanh tú, bởi vì tắm suối nước nóng, gương mặt phớt hồng nhàn nhạt, mái tóc dài đen như mực xõa tung, một ít xõa trên lưng, một ít rơi trước ngực chìm vào trong nước.
Mã Văn Tài lúc này chỉ muốn thốt lên: "Hay cho một bức tranh mộc dục xuân thủy ()"
Nguồn ảnh: Cho bạn nào chưa hình dung được, hãy nhìn anh Soei trong bộ Chuyển sinh thành Slime (tensei shitara slime datta ken) nhé.
Lương Sơn Bá nhận thấy có ánh mắt nhìn mình, mặc dù kiếp trước khi học đại học trong phòng tắm tất cả mọi người đều trần trùng trục, nhưng cũng không đại biểu có thể chịu được người khác nhìn trực tiếp khi ngươi trần trùng trục.
Huống chi, hiện tại là một người không mặc gì, một người quần áo chỉnh tề.
"Mã huynh đến tắm rửa?", Lương Sơn Bá mở mắt ra nhìn thấy Mã Văn Tài vẻ mặt như gặp quỷ, bĩu môi.
Cầm lấy khăn tắm đặt ở kế bên (đây vốn dĩ là một tấm vải được Lương Sơn Bá mua dưới chân núi, nhưng bị hắn dùng như khăn tắm), bước ra từ trong hồ nước, quấn khăn quanh hông.
Mã Văn Tài bình tĩnh gật đầu, "Lương huynh cũng vậy à?"
Lương Sơn Bá dùng khăn lau mặt lau tóc, gật đầu, "Nhân lúc vắng người tới tắm rửa trước." Nhớ lại khoảng một canh giờ sau, phòng tắm người đông nghìn nghịt, Lương Sơn Bá cảm thấy nên đi tắm sớm một chút thì tốt hơn.
Kỳ thật, Mã gia ở trong thành Hàng Châu nổi danh là gia đình phú quý, nhìn cách ăn mặc và khí chất của Mã Văn Tài liền biết không phải là người bình thường.
Mặc dù hắn bây giờ đang học tại Ni Sơn thư viện, nhưng là hắn ở phòng riêng, trong phòng có thùng tắm, căn bản không cần đến nhà tắm chung chen chút.
Sở dĩ hôm nay đến là vì muốn nhìn nhà tắm chung trong truyền thuyết là dạng gì.
Nhưng Mã Văn Tài lo lắng nếu đi trễ thì chỉ thấy da thịt chen nhau, nên mới đến sớm, chỉ là không ngờ Lương Sơn Bá cũng đến tắm rửa.
Lương Sơn Bá lau khô nước trên người, mặc lại quần áo.
Quay đầu nhìn thấy Mã Văn Tài vẫn đang quan sát hồ tắm, không khỏi cười nói: "Vào ngâm một chút cũng thoải mái.
Nhưng phải biết giữ vệ sinh cá nhân, ngươi phải ở trên bờ tắm sạch rồi hẵn đi xuống." Vừa nói, tay cũng không nhàn rỗi mà cột lại đai lưng.
Mã Văn Tài gật gật đầu.
"Mã huynh, ngươi từ từ tắm, ta đi ăn cơm trước" Nói xong, Lương Sơn Bá mang theo quần áo đã thay đi ra ngoài.
Lương Sơn Bá chân trước vừa ra khỏi phòng tắm, Mã Văn Tài chân sau bước ra.
Nhìn theo bóng lưng Lương Sơn Bá tóc tai xõa tung, Mã Văn Tài nhớ tới bóng lưng hắn nhìn thấy ở khe núi bên kia.
Cái bóng lưng kia tuyệt đối không phải của Lương Sơn Bá, vì thân ảnh kia so với Lương Sơn Bá nhỏ gầy hơn, lại không cao bằng Lương Sơn Bá.
Nhắc tới thì lại thấy có chút giống nghĩa đệ Chúc Anh Đài của Lương Sơn Bá.
Lương Sơn Bá về đến phòng, Chúc Anh Đài và Ngân Tâm đã không còn ở đó.
Lương Sơn Bán cười cười, suy nghĩ tới Chúc Anh Đài một nữ hài tử sống như vậy cũng không dễ dàng, nếu tính theo kiếp trước, cô bé này hẳn là đang học lớp mười một.
Nhưng hiện tại, vấn đề khiến Lương Sơn Bá lo lắng không phải là lớp mười một hay mười hai, mà là tình huống chật vật của Chúc Anh Đài ngày hôm nay.
Nếu như đoán không sai, chắc là có người đã bắt đầu nghi ngờ, chỉ là hiện tại không biết người ngày là ai.
Xem ra sau này cần phải chú ý một chút, không thể để cho người khác phát hiện trước khi Mã Văn Tài sinh ra lòng ái mộ đối với Chúc Anh Đài.
Trong nhà ăn, Tứ Cửu vội vã chạy vào, nghiêng tới nghiêng lui một lúc lâu mới nhìn thấy Chúc Anh Đài đang trốn trong góc cùng Ngân Tâm, hắn bước nhanh về phía trước.
"Chúc công tử, xin hỏi người có nhìn thấy công tử nhà chúng ta ở đâu không?" Tứ Cửu dường như có chút gấp gáp.
Chúc Anh Đài đặt đũa xuống, nghi hoặc nhìn chằm chằm Tứ Cửu, "Tứ Cửu, có chuyện gì mà gấp như vậy?"
Ngân Tâm nhớ lại lúc cuối các nàng nhìn thấy Lương Sơn Bá, hắn nói hắn đi đến phòng tắm, "Lương công tử không có ở phòng tắm à?"
"Không có, ta thiếu điều tìm khắp thư viện, vẫn không tìm được công tử." Tứ Cửu gấp đến mức xém khóc.
Chúc Anh Đài mặc dù không biết Tứ Cửu gấp gáp tìm Lương Sơn Bá như vậy có chuyện gì, nhưng khi nghe nói đã tìm khắp thư viện mà vẫn không tìm thấy Lương Sơn Bá, nàng cũng khẩn trương mà đứng dậy.
"Tứ Cửu, trước tiên đừng nôn nóng, ngươi từ từ nhớ lại công tử nhà người còn có nơi nào hắn có thể đi nữa không?"
Tứ Cửu nghĩ một hồi, cúi đầu lẩm bẩm, "Ngày mai phải đi học rồi, công tử không có khả năng xuống núi...Ai da, vẫn còn phía sau thư viện vẫn chưa tìm..."
Nơi này...!
Chúc Anh Đài và Ngân Tâm không dám bén mảng tới hậu viện, bởi vì đó là nơi ở của toàn gia đình viện trưởng và các lão sư (thầy giáo).
Mà thư viện lại có quy định, nếu như không được cho phép, học sinh không được đến hậu viện, một khi phát hiện sẽ bị trục xuất.
Mã Văn Tài ngồi cách bọn họ không xa, thế nhưng có một đám người ngồi xung quanh.
Mã Văn Tài nghe được Lương Sơn Bá không biết đã đi nơi nào, chân mày không khỏi nhíu lại.
Hắn và Lương Sơn Bá lúc tách nhau ra chỉ mới một lúc, mà hắn lại là người nhìn Lương Sơn Bá rời đi, làm sao lại tìm không thấy người đâu?
Chúc Anh Đài nghĩ một lát, "Tứ Cửu, như vầy đi, chúng ta lại đi tìm lần nữa, đại ca hẳn là vẫn còn trong thư viện.
Về phần hậu viện, đại ca chắc sẽ không đi qua đó đâu."
Tứ Cửu gật gật đầu, "Làm phiền Chúc công tử rồi." Nói xong, hắn quay người gấp gáp rời đi.
Chúc Anh Đài và Ngân Tâm cũng gật gật đầu, cũng lách mình rời khỏi nhà ăn.
Mã Văn Tài suy nghĩ một hồi, cũng đi theo.
Có không ít người thấy hắn rời đi, cũng muốn đi theo.
Mã Văn Tài lạnh lùng quăng lại một câu, "Đừng đi theo!"
Mọi người ngừng lại bước chân, đứng nhìn hắn rời đi.
Lương Sơn Bá cầm quần áo quay lại phòng ngủ, sau khi sắp xếp xong vốn định đi thẳng đến nhà ăn.
Nhưng khi nhìn thấy bên ngoài trời đang lúc mặt trời chiều ngã về tây, nhớ đến một nơi tốt mà hắn đã phát hiện cách đây không lâu, Lương Sơn Bá lập tức vác giá vẽ rời khỏi phòng ngủ.
Ni Sơn thư viện nằm trên sườn núi, khi mặt trời lặn bầu trời sẽ đổi màu rất đẹp.
Tại đình nghỉ mát nhìn đến cảnh sắc quả thật không sai, nhưng mà vẫn không phải là khung cảnh mà hắn muốn.
Thế là Lương Sơn Bá liền cõng giá vẽ từ cổng sau thư viện, một đường đi thẳng lên đỉnh núi.
Đỉnh núi này hắn đã đến vài lần, đời trước hắn thích chạy khắp nơi, dù đường núi có chút gập ghềnh, cây cỏ rậm rạp, cũng không ngăn được bước chân của hắn.
Tìm tới một khoảng đất bằng phẳng, Lương Sơn Bá thả giá vẽ xuống, duỗi lưng rồi nhìn phong cảnh xa xa, hắn không kìm được hé miệng cười nhẹ.
Kiếp trước đã gặp qua cảnh tịch dương () trên biển lớn, trên núi Ngũ Nhạc, trên sa mạc rộng lớn.
Phong cảnh tịch dương nơi này không có sự rộng lớn của biển cả, không có sự hùng vĩ của núi Ngũ Nhạc, không có sự rung động bởi làn khói cô quạnh trên sa mạc.
Thế nhưng chỉ một phong cảnh tịch dương một màu xanh ngọc bích nho nhỏ như thế này, cũng khiến cho Lương Sơn Bá cảm thấy trong lòng vui vẻ, ít nhất cũng làm cho người xem một cảm giác rất thoải mái, dễ chịu.
Dựng lên giá vẽ, đặt khung tranh lên giá, cố định giấy vẽ, ngẫm nghĩ, Lương Sơn Bá gỡ giấy phác họa xuống, đổi lại bằng một tấm vải trắng.
Nhìn số lượng màu đã không còn nhiều, hắn cười nhẹ rồi bắt đầu phối màu vẽ tranh.
Vẽ một bức tranh, không chỉ cần kỹ thuật vẽ, thời gian và sự kiên nhẫn mà còn cần đặt cả tình cảm vào bức tranh.
Lương Sơn Bá vẽ trang, dùng nhiều nhất là tình cảm.
Hắn có thể dùng vài phút phác họa chân dung của một người, nhưng vẫn có thể nhận ra tình cảm của hắn dành cho người đó từ bức tranh mà hắn vẽ.
Ở kiếp trước, khi hắn đang dạo chơi trên đường phố Paris, có một cô gái người Pháp cực kỳ xinh đẹp muốn nhờ Lương Sơn Bá vẽ chân dung.
Lương Sơn Bá rất chân thành mà vẽ, tốn không ít thời gian, vẽ ra người trong tranh rất xinh đẹp.
Nhưng ngươi có thể nhìn thấy từ bức tranh rằng người họa sĩ rất bất mãn với người được vẽ, vô cùng bất mãn.
Hắn còn nhớ rõ khi đó người qua đường đều bị cô gái này hấp dẫn mà tiến lại gần, nhưng sau khi nhìn đến bức tranh của Lương Sơn Bá, đều nhanh chóng rời đi.
Lúc đó, cô gái đã hỏi Lương Sơn Bá như thế nào đâu?
"Tại sao lại vẽ ta thành như thế này?"
Lương Sơn Bá lúc đó đã thu thập trong dụng cụ, lạnh nhạt trả lời: "Bởi vì ta cảm thấy ngươi là như thế này."
Cái thứ tình cảm này ngoại trừ các loại yêu, giận, buồn, vui, sợ, mệt mỏi, còn có một loại lạnh lùng cách xa ngàn dặm.
Ngưng bút nhìn một lát, Lương Sơn Bá lại nhìn một chút, trời đã bắt đầu tối, tầm nhìn cũng không còn rõ ràng lắm.
Nghĩ một chút, vẫn nên xuống núi trước khi tối hẳn, nơi này không giống như kiếp trước, đường núi không dễ đi, lại còn không có đèn đường.
Thu gom dụng cụ xong, bởi vì màu trên tranh còn chưa khô hẳn, Lương Sơn Bá cũng không muốn thu tranh lại quá nhanh.
Phải biết rằng, màu cũng không còn nhiều nữa.
() Văn phòng tứ bảo: Bút, nghiên giấy, mực.
() Nghĩa đen: Tắm trong nước xuân.
() theo mình tìm hiểu, Tịch dương: Từ cũ dùng trong văn học chỉ lúc mặt trời lặn; chỉ thời gian khi bầu trời vẫn còn những tia nắng mặt trời cuối cùng trước khi lặn xuống.
Khác với Hoàng hôn là khi đã không còn thấy mặt trời hoặc vẫn thấy nhưng không còn nắng.
Lý Thương Ẩn (-) là nhà thơ Trung Quốc thời Vãn Đường.
Ông là tác giả bài ngũ ngôn tứ tuyệt Đăng Lạc Du nguyên nổi tiếng trong lịch sử văn học Trung Quốc.
Nguyên văn bài thơ như dưới đây:
Phiên âm:
Đăng Lạc Du nguyên
Hướng vãn ý bất thích
Khu xa đăng cổ nguyên
Tịch dương vô hạn hảo
Chỉ thị cận hoàng hôn
Dịch thơ:
Chiều tới lòng rối bời,
Rảo xe cổ nguyên chơi.
Trời chiều đẹp quá đẹp,
Tiếc màn đêm tới rồi.
(Nguồn Văn nghệ số /)
Nguồn ảnh: st.