Bốn người trở về nhà trọ, mới từ cửa vào thì Tô Hiểu Vũ lập tức nói với Shibata Hisako: “cô nhanh nhanh nói hết tất cả đi, đừng cố tỏ vẻ huyền bí làm gì, chúng tôi không có thời gian rảnh như cô đâu!”
Shibata Hisako liếc Tô Hiểu Vũ một cái, trực giác mách bảo cô là cô gái này không thân thiện như Hứa Lương Cầm, cũng biết không nên trêu vào nếu không sẽ rước nhục vào thân.
“sự việc bắt đầu khi tôi bị Tina đuổi về Mỹ. Sau khi tôi về đó thì cũng chưa làm việc, vẫn ở nhà nghỉ dưỡng rồi tính về trường xin làm nghiên cứu. Đến một ngày nọ thì Jean- chồng cũ của Tina đến tìm tôi, anh ta hỏi Tina đi đâu, tôi nói cho anh ta biết Tina đi Trung Quốc. Vốn tưởng thế thì sẽ không sao, ai biết hai ba ngày anh ta lại đến trường học của tôi, muốn tôi tìm Tina giúp anh ta, tôi nói tôi đã không có bất kì liên lạc nào với chị ấy nữa nhưng anh ta vẫn không tin mà quấy rầy tôi, sau đó tôi bảo bảo vệ trường đuổi anh ta đi. Nhưng anh ta không đi mà cứ lanh quanh ở trường tôi. Lúc tôi về nhà thì bị anh ta chặn trên đường, anh ta nói nếu tôi không tìm Tina giúp anh ta thì anh sẽ nói bí mật của tôi và Tina cho mọi người biết, lúc ấy tôi cảm thấy không thể làm gì được anh ta thì gọi điện cho Tina trước mặt anh ta, ai ngờ Tina không thèm nghe điện thoại của tôi thì anh ta tức giận rời đi.”
“Vậy hai người có bí mật gì?” Hứa Lương Cầm quan tâm nhất vấn đề này.
“Tôi với chị ấy còn có bí mật gì nữa chứ? Để có thể ở cùng Dật Hàng nên tôi mới bị chị ta hành hạ từng ấy năm đó, tôi rất ghét chị ta!”
“Sao cơ, cô mau nói đi.” Tô Hiểu Vũ thúc giục.
“Sau đó tôi cứ nghĩ anh ta sẽ không làm phiền tôi nữa, đáng tiếc là tôi sai rồi, người đàn ông kia cứ nhận định là tôi cùng Tina đang đùa giỡn anh ta, đại khái là ngày trước anh ta rất giận, uy hiếp tôi nói rằng nếu việc này chưa xong thì anh ta cũng không cho tôi đẹp mặt gì, còn nói đừng tưởng anh ta không biết tôi và Tina lừa Dật Hàng để moi tiền của anh ấy. Lúc này tôi mới cảm giác việc không đúng lắm, liền hỏi anh ta là ai mà dám nói chúng tôi lừa tiền Dật Hàng, mấy người có tin nổi không chứ? anh ta nói nếu không vì tiền của Dật Hàng thì vì cái gì mà anh ta ly hôn với Tina? Lúc trước ly hôn thì chị ấy nói sẽ cho anh ta tiền hàng tháng nhưng gần ba tháng mà anh ta không thấy Tina gửi tiền cho anh ta nữa mà ngược lại tất cả tiền trong tài khoản đều biến mất không thấy tăm hơi. Tôi còn muốn hỏi anh ta kĩ hơn nhưng anh ta không chịu nói, chỉ nói là trong lòng tôi hiểu rõ nhất, tôi thấy dáng vẻ của anh như sắp giết người nên sợ anh ta làm tôi bị thương nên tôi gọi cho cô ngay, lại suy nghĩ việc này rất khó hiểu nên muốn tránh Tina, bằng không nếu người đàn ông kia nói thật thì ai biết Tina sẽ làm gì với tôi chứ?”
“Chuyện đó thì chẳng cần nghĩ đâu, cái quan trọng là Tina cùng chồng trước của cô ta đang âm mưu lấy hết tiền của Tống Dật Hàng, bây giờ có thể cô ta không muốn chia tiền với chồng cũ, hai mâu thuẫn gặp nhau nên mới chạy đến đây làm loạn bọn tôi.” Ngô Thừa Long kết luận.
Shibata Hisako gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy. Người đàn ông kia cho rằng Tina tìm tôi để giúp, bằng không thì làm sao anh ta quấy rầy tôi thế được? Bây giờ nhớ lại lúc tôi quay lại Mỹ tìm Tina, chị ta tích cực giúp tôi đến vậy, có lẽ đã chuẩn bị sớm rồi, lúc ấy tôi còn cám ơn chị ta rối rít vì đã giúp tôi, tôi đúng là con ngu!”
Hứa Lương Cầm không nghĩ như vậy: “Mọi người có thể đưa ra giả thiết như vậy nhưng không thể bài trừ trường hợp Tina vẫn còn tình cảm với Dật Hàng và thực sự muốn tái hôn lại với anh ấy cho nên mới đồng ý điều kiện với chồng cũ, nếu muốn vạch trần Tina thì phải có bằng chứng cụ thể mà bằng chứng là chồng cũ của Tina biết hết mọi chuyện.”
“Nhưng anh ta không nói thì tôi còn cách nào chứ. cô không thấy dáng vẻ của anh ta đâu, giống như muốn băm cô rồi nấu súp vậy đấy, tôi cũng không về đó mà mạo hiểm đâu! Nếu không mọi người cho tôi ở đây đi, tôi có thể trả tiền như ở khách sạn luôn, giờ tôi sợ lắm, ngay cả Tina tôi cũng sợ.” Shibata Hisako nghĩ lại vẫn sợ vô cùng.
Che được mình thì phải che cả mắt người, đạo lý này Trung Quốc đã và đang áp dụng, bất kể Tina có mục đích xuất phát từ đâu thì nay vì sao cô ta lại không gửi tiền như đã nói với chồng cũ? nói vậy thì người đàn ông kia có thể làm bất cứ chuyện gì cho nên Hứa Lương Cầm có thể hiểu được cảm giác của Shibata Hisako bây giờ.
Vốn không biết chuyện gì lại bị chồng cũ của Tina coi là đồng lõa, chồng cũ của Tina không tìm được Tina thì tất nhiên người chịu là đồng bọn của Tina rồi, cô gái Nhật Bản này đúng là xui xẻo, gặp vận cứt chó rồi!
“Được, cô có thể tạm thời ở đây, dù sao ở đây cũng nhiều người nên sẽ an toàn hơn.”
Shibata Hisako cảm kích cười: “Cám ơn, tôi không ngờ có thể hợp tác với cô đấy.”
Hứa Lương Cầm không để ý những lời của Shibata Hisako, nhìn về phía Tô Hiểu Vũ và Ngô Thừa Long: “Chuyện tới bây giờ thì chỉ có Tina và chồng cũ của cô ta biết thôi.”
“Tất nhiên là như thế nhưng chúng ta làm sao tìm được anh ta chứ, hơn nữa cho dù có tìm được thì lấy cách gì để moi tin từ anh ta đây?” Tô Hiểu Vũ nói khâu khó nhất.
Shibata Hisako lấy di động của mình ra: “Tôi có thể tìm anh ta, tôi có số của anh ta, lúc trước anh ta tìm đến tôi thì anh ta vẫn gọi cho tôi bình thường.”
Hứa Lương Cầm cười thần bí: “sự việc khéo vậy nhỉ, mấy ngày hôm trước có người gọi cho tớ và bảo nếu có khó khăn gì thì tìm dì ấy, không phải người đó đã nghĩ tới việc này à?”
Ba người ngạc nhiên khi thấy Hứa Lương Cầm rất tự tin, không biết người đó là ai, Hứa Lương Cầm không nhanh không chậm nói chuyện mẹ Tống Dật Hàng gặp mình nói ra.
Mọi người nghe xong thì yên tâm, cho rằng chuyện như vậy thì dễ hơn rất nhiều.
Tống Dật Hàng nghe bên kia di động đang kêu tút tút thì nhíu mày: Rốt cuộc cô nhóc Hứa Lương Cầm đang làm gì mà di động luôn để trong trạng thái bận vậy nhỉ, cô ấy nói chuyện với ai mà dài thế?
Ném di động sang một bên, nhìn đồng hồ thì hẳn đang ăn cơm tối, vì thế đứng dậy gọi Tina đi ăn cùng anh.
“Bây giờ nên ăn cơm rồi.” Chờ Tina mở cửa, Tống Dật Hàng cười nói.
“Ồ, anh chờ em một nhé, em đi thay quần áo.”
Tống Dật Hàng gật đầu tiến vào, ngồi trên ghế sô pha nhìn vào phòng ngủ của Tina.
Thấy hơn phút rồi mà Tina chưa ra, Tống Dật Hàng nhịn không được đi gõ cửa phòng ngủ: “Tina, chị chưa thay xong à?”
không có ai trả lời, anh gõ hai lần thì vẫn như vậy.
Tống Dật Hàng có chút lo lắng, dùng sức đẩy cánh cửa thì thấy cửa không khóa.
Sau khi đi vào, thấy Tina vẫn mặc bộ quần áo cũ, Tống Dật Hàng lập tức đi đến hỏi: “Tina, chị sao thế?”
Lúc này Tina mới phản ứng, mờ mịt nhìn Tống Dật Hàng rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại không nói gì.
“Tina, chị có chuyện thì nói nhanh đi, với quan hệ của chúng ta cùng giao tình của tôi với chị thì chị nghĩ cần gạt tôi sao?”
“Dật Hàng, em xin lỗi, em chỉ không muốn anh gặp phiền phức!” Tina nói xong, nước mắt rơi xuống.
“Có phiền toái gì thì chị cứ nói, tôi sẽ cố gắng giúp chị.” Tống Dật Hàng đưa khăn giấy cho Tina lau nước mắt.
Tina khóc một lúc lâu mới bình tĩnh, sau đó khàn giọng nói: “Có chuyện em chưa nói với anh, từ lúc em ly hôn đến khi kết hôn với anh, mấy năm nay em đều đưa Jean tiền hàng tháng.”
“Jean, có phải chồng cũ của chị không?” Tống Dật Hàng hỏi, trong trí nhớ của anh người đàn ông đó tên là vậy.
Thấy Tina gật đầu, anh lại tiếp tục hỏi: “Tại sao chị phải đưa anh ta tiền?”
“Bởi vì anh ta biết em yêu anh, cũng biết hoàn cảnh nhà anh giàu cho nên lúc em muốn ly hôn, anh ta ra điều kiện là phải đưa tiền cho anh ta hàng tháng, số tiền khoảng đô la Mỹ, bằng không thì anh ta sẽ tố em ngoại tình vì lúc đó em đang trị liệu cho anh, đây là trọng tội nên em không thể không đáp ứng cho nên mấy năm nay anh gửi em tiền, em đều đưa cho anh ta, nhưng con người luôn có lòng tham vô đáy, anh ta bắt đầu hút chích, dùng ma túy, mà mấy thứ đó rất nhiều tiền, anh ta còn yêu cầu thêm vạn đô la Mỹ nữa, con số to như thế thì em lấy đâu ra? Em cũng không muốn để anh ta chi phối mà may lúc đó Hisako tìm em, em liền cùng cô ấy đến Trung Quốc tìm anh với mục đích là cách xa Jean ra. Chỉ là cách mấy ngày anh ta gửi một thư thoại cho em, em không chịu nổi loại hành xác như vậy nữa, em tình nguyện ngồi tù chứ không để anh ta uy hiếp nữa, không muốn anh ta tiêu tiền của anh cho em nữa!”
một tay ôm Tina đang khóc không thành tiếng, Tống Dật Hàng cầm điện thoại của cô xem tin nhắn, sau đó sắc mặt trở nên âm trầm: “Đáng lẽ chị nên nói chuyện này với tôi sớm hơn, tôi sẽ nghĩ cách cho chị!”
“Chuyện này đưa lên tòa án thì em phải làm sao chứ? Tên của anh thì sao? Em không thể không lo anh sẽ bị bệnh. Em là vợ anh mà cũng là bác sĩ của anh, em phải bảo vệ anh để không ai làm anh tổn thương được, cho dù em có chết cũng không sợ! anh có nhớ khi em với anh kết hôn thì anh ta đi tìm anh không? một lần đó cũng là em không cho anh ta tiền, anh ta cố ý chạy tới gặp anh và cho em biết là anh ta không nói suông, em rất lo lắng anh ta sẽ làm anh bị thương nên đành phải cho anh ta tiền tiếp.”
Tống Dật Hàng thở dài: “Chị lo lắng là phải rồi, lúc đó tôi mới nên chưa đủ khả năng xử lý, nhưng bây giờ chị phải tin tôi, tôi sẽ không để anh ta có cơ hội làm chuyện xấu nữa đâu.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Em thật sự không dám về Mỹ nữa, anh biết những người khi dính vào ma túy thì chuyện gì cũng làm được mà!” Tina nói xong thì lại ro rúc vào lòng Tống Dật Hàng.
Tống Dật Hàng cười lạnh: “Chị không cần lo lắng, tôi sẽ phái người đi Mỹ nói chuyện với anh ta.”
“nói gì chứ?”
“Tất nhiên là có hiệp nghị tốt nhất rồi, nếu số tiền mà tôi đưa không thỏa mãn được anh ta thì chỉ có thể nghĩ cách khác thôi.”
“Vậy anh thì làm sao, đừng vì em mà gặp phiền toái.” Tina lo lắng nhìn Tống Dật Hàng.
Tống Dật Hàng vỗ vỗ bờ vai của Tina cười ôn hòa: “Chị yên tâm, nếu anh ta còn quấy rầy chị vậy thì anh ta sẽ có kết thúc đẹp, thuê người đánh cho một trận, cái này sẽ không liên quan tới tôi đâu.”
“Em không muốn bất cứ ai bị thương cả.”
“Tôi biết nhưng chúng ta không thể dung túng cho loại bất lương này được, giống như chị nói đấy, cái giống hút chích thì chỉ có thể biến thành ác quỷ và mất chất thôi cho nên tôi phải diệt trừ hậu họa. Được rồi, chị không cần lo, mau thay quần áo, chúng ta đi ăn tối.” Tống Dật Hàng để Tina ngồi xuống, thấy cô bình tĩnh thì cười đóng cửa ra ngoài.
Tina thay quần áo xong thì xoay một vòng, nhìn làn váy đang bay bổng, im lặng cười to: Jean sẽ là quân bài tử cuối cùng của mình, cô sẽ trắng mắt lên nhìn anh ta chết thì chẳng ai nói bí mật ra nữa. Chỉ cần anh ta chết rồi thì cô sẽ chẳng e ngại bất kì ai, con nhãi Hứa Lương Cầm chẳng bằng móng chân cô, đến lúc đó Tống Dật Hàng sẽ chỉ thuộc mình cô!
Hứa Lương Cầm nói với mẹ Tống Dật Hàng mất giờ, sau khi chấm dứt cuộc nói chuyện thì cô mới biết Tống Dật Hàng gọi cho cô, bởi vì hôm nay rất mệt nên cô chỉ nhắn tin lại cho Tống Dật Hàng thôi, sau đó thì nằm trên giường nhìn lên trần nhà ngẩn người.
“Dì sẽ phái người đến Mỹ tìm tên Jean này, bất kể dùng cách nào cũng sẽ bắt anh ta nói cho bằng được, con đừng lo lắng.
Nhớ lại âm thanh dịu dàng hiền từ của mẹ Tống Dật Hàng, Hứa Lương Cầm yên tâm nhắm mắt: Có họ Tống ra mặt, chân tướng thế nào sẽ sáng tỏ thôi!